Hoa sưa

  • Thread starter Thread starter hamham
  • Ngày gửi Ngày gửi

hamham

chú béo chú béo chú béo
Trời Bắc vào xuân. Trời Hà Nội vào xuân, mùa hoa sưa đã về.
Mời mọi người xem ảnh hoa sưa ở gần trường hamham nhé.

P3250224.jpg


Có nhiều thứ hoa để tỏ tình. Nào tha thiết đắm say hồng nhung, nào nhớ thương vời vợi păng xê, nào tấm lòng quân tử cúc vàng cúc trắng, nào thủy chung trong đồng thảo tím... Có lẽ đã có một đồng cảm dâng đầy không gian khiến đất phải mượn hoa gửi tình cho trời, hoặc trời nhờ hoa trao say mê cho đất...

Mùa xuân đang chín cây, khi tấm man mưa xuân làm vũ trụ thành mông lung hư ảo, khi ta chững bước chân, nôn nao tấc dạ một sớm nào bắt gặp một hàng cây đã bất ngờ trắng muốt tự lúc nào.

...

P3250208.jpg


Dưới mắt người yêu Hà Nội, thì kinh thành lịch sử nghìn năm vẫn oai hùng và thanh lịch, vẫn tao nhã và hào hoa mà những cây Sưa kia là một chút hồn sót lại, mang sự lẩn khuất nỗi niềm nhắc ta suy ngẫm và giữ gìn bản sắc dân tộc đang có chiều tàn phai, mai một.

Những đỏ rực hoa Phượng đường Thanh Niên, tím ngát Bằng Lăng Thợ Nhuộm, vườn Chí Linh rực rỡ Vàng Anh, Lộc Vừng đỏ trữ tình bên mép nước... là để điểm xuyết vào một Cổng thành Cửa Bắc thêm một Ô Quan Chưởng cổ kính, một Tháp Hòa Phong thâm trầm, một đền Quán Thánh tịch liêu...

Riêng hoa Sưa có lẽ là hồn một cô gái ngàn xưa kết tinh thành bạch ngọc, cứ mỗi độ xuân về lại nhớ tình tang là chàng trai Thăng Long Hà Nội, nên hiện ra mơ hồ thoáng một ít ngày ngắn ngủi rồi lại bay về hư ảo, nói những lời im, bay tà áo mỏng, tung tóc vào trời mưa phấn, phô cái gáy nõn nà mây trắng cho phất phơ đối sợi tóc mềm lả lướt nắng bạc hiếm hoi... để ngơ ngẩn những ai yêu Hà Nôi, yêu đến bứt rứt một kiếp người...

Nhiều người đã ngợi ca hoa Sữa thơm ngát đêm thu. Còn hoa Sưa chút hồn xưa Hà Nội vẫn bị phũ phàng quên lãng một cách hờ hững vô tình trong bụi đời ô nhiễm. Tuy vậy, hoa Sưa vẫn bao dung rộng lượng, xuân theo xuân, mùa theo mùa, cứ về trắng ngát một góc Hà Nội cổ như lời hẹn ước đắm si...

P3250219.jpg


Có ai thích hoa sưa không nhỉ?
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Ðề: Hoa sưa

Wow, nhìn cây hoa sữa của hamham post lên nó mới đẹp làm sao. Nhưng có lẽ đẹp và thi vị hơn vẫn là những dòng chữ hamham gửi đến. Cảm ơn nhiều nhé! Khi nào có dịp hamham chụp cận cảnh một đoá hoa sữa rồi post lên cho TT có dịp thưởng thức với. Vì......TT từng nghe tên hoa sữa qua thơ ca nhưng chưa một lần có dịp gặp gỡ. Cảm ơn nhé!
 

hamham

chú béo chú béo chú béo
Ðề: Hoa sưa

Hoa sưa, thứ hoa tuyết ngắn ngủi này nở ồ ạt rất nhanh, chỉ sau cơn mưa xuân đầu tiên là ào ra chừng một tháng chưa kịp để cho ai đó xuyến xao... Như một cơn mưa phùn, chọn về phố Phan Chu Trinh giữa mùa hoa sưa cho mắt nhìn long lanh.

hoa%20sua%203.jpg


Hoa sưa cô đơn và lép vế hơn những loài hoa kéo dài mùa và đượm hương khác của Hà Nội. Một bông hoa thàn mát bé xíu thì khiêm nhường vậy, nhưng vào mùa hoa sưa, hoa tưng bừng cả chùm, cả cành và cả con đường thì không thể không sững sờ…

Nhân nói về hoa sưa, mời mọi người đọc "chuyện tình hoa sưa" nhé:




Hắn thấy tất cả tựa như một giấc mơ nhưng giấc mơ cũng có khi trở thành hiện thực, chỉ cần một niềm tin như hắn và An…

Trên đất Hà Nội này, hiếm có cây hoa sưa nào to như ở đấy. Mùa hè, tán cây toả bóng che mát cả sân khu tập thể mát rượi. Mùa xuân, cây nở những cụm bông trắng muốt, bồng bềnh như ru lũ trẻ vào thế giới cổ tích. “Ai lớn lên dưới tán cây hoa sưa mà yêu nhau, họ sẽ không bao giờ xa nhau”…chẳng biết tại sao người ta cứ kháo nhau câu nói đó.
Hoa xưa vun đầy gốc cây - Ảnh: Chitxinh

Cổ tích tuổi thơ

An và hắn là hai đứa trẻ may mắn lớn lên dưới tán cây sưa cổ thụ này. Thuở nhỏ chúng cùng bọn trẻ trong khu tập thể vẫn chơi trốn tìm, đánh trận giả dưới gốc sưa. Tháng 3 tháng 4 hàng năm, khi hoa sưa nở, hắn và An cùng nhau xách giỏ nhặt từng chùm hoa, hắn hay kết chiếc vương miện nhỏ xinh tặng cho công chúa An bé nhỏ. Một ngày, gia đình An chuyển đi. Hôm ấy, hoa sưa rụng tả tơi, hắn tặng An chiếc vương miện hoa sưa làm vội…nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt đen láy, An mếu máo, tay cô bé 10 tuổi nắm chặt chắc chiếc vương miện hoa sưa trắng muốt…

10 năm sau…

Cây sưa cổ thụ vẫn đứng đó, cả năm trời vẫn tích tụ, chắt chiu nhựa sống để rồi nở bung những bông hoa trắng kỳ diệu vào mùa xuân. Hai đứa trẻ lớn lên dưới tán cây ấy nay đã khác. An tròn 20 tuổi, gia đình gặp nhiều khó khăn, nàng làm kế toán cho một công ty nhỏ.

Hắn vừa trở thành một kiến trúc sư, sống kỳ lạ, chẳng ai hiểu nổi. Hắn sợ mọi hình tròn, kể cả cái vương miện hắn đã từng tặng bé An bởi hình tròn không có điểm đầu và cuối! Nó gợi nhớ những kỷ niệm tuổi thơ thúc giục bản thân hắn sẽ là người tốt cho tương lai. Hắn biết yêu hoa xưa từ khi mới sinh ra, và một cô gái ám ảnh hắn, một nụ hoa sưa e ấp mà hắn đã không thể khám phá, đó là An. Hắn vẫn thường vẽ An đến bên hắn và ở lại cho tới khi tóc hắn hoà trộn vào sắc mầu hoa thật xưa...

“Em biết không có một ngày dài lắm

khi bước chân tìm mỏi mệt với thời gian...

Anh ngoảnh lại ngước chân trời xa lắng

níu kéo anh bước chầm chậm để quên.

một tiếng gọi chợt làm anh bừng tỉnh..

phía trước là em ...anh đang tiến đến... rất gần”

An thường nhớ đến hắn, chiếc vương miện kết bằng hoa sưa ngày nào vẫn nằm trong trang nhật ký thuở xưa. Nhìn những dòng nhật ký xưa lắm viết chung, An bỗng nhớ khu tập thể xưa da diết. An muốn đi đâu đó, tìm về tuổi thơ.

Chiều…

Vừa đi hắn vừa buông ra vài lời vớ vẩn mà thành nhịp thơ. Hắn mỉm cười, mọi kỷ niệm dù vui hay buồn đều thật đẹp. Bước chân tình cờ đưa hắn tới đoạn phố xưa, cuối hạ, đầu thu, tiết trời bức bối, mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cứ nhìn ngó từng rặng sưa trên đường Hoàng Hoa Thám chỉ để hình dung và hình dung. Cử thử xem, biết đâu... và mắt hắn dừng lại ở một cây sưa bé tẹo, mỏng manh, một mình đứng lọt giữa những cây cổ thụ già cả. Kia nữa, ngay bên cạnh đó thôi, cô gái đang đi trước mặt hắn có phải là An? Hắn định chạy lên nhưng bước chân cứ chực chùn lại, hắn đấu tranh...

hoasuatrongmua1.jpg



An bỗng cảm thấy nóng gáy, cô bước nhanh hơn, quay lại! Hắn quá bất ngờ, vấp chân vào viên gạch, vồ ếch. Ngượng!.. Hắn lúng túng trả vờ nghe điện thoại. Cũng chẳng kịp nhìn thấy mặt cô gái vừa quay lại, cô ta đeo khẩu trang, nhưng đúng cái dáng đó rồi...có lẽ đúng là An rồi... Hắn bắt đầu tìm kiếm. Tim hắn đập thình thịch như vừa đánh mất một cái gì đó. Hắn cắm đầu chạy... kiếm tìm... Một chiếc xe bus chạy mất hút sau rặng cây, trên đó, An đang ngồi...

Trong tâm tưởng lòng An loé lên, đúng là anh rồi, tại sao giữa một buổi chiều cả hai lại gặp nhau ở dưới những tán hoa sưa? Tại sao sau bao nhiêu năm không gặp nhau hôm nay hai người lại đụng mặt? Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu cô bé. Tại sao, tại sao anh không chạy lên, và tại sao cô cũng không quay lại chào anh? An nghĩ đi nghĩ lại, hai người là bạn cũng không phải, người yêu cũng không! Mà cũng chả hiểu tại sao hai người không còn gặp nhau nữa. Một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí An: Tại sao con tim mình lại đập nhanh như vậy khi thấy anh?

Em à, hắn tự nhủ, biết bao nhiêu lần hắn mong mỏi được nhìn ngắm hay nói với ai đó hai từ ngắn ngủi ấy với tâm trạng của hắn lúc này. Được nói dù chỉ ít lời cũng có thể hiểu lòng hắn biết đâu đang hướng về ai đó. Em biết không, hắn y rằng sẽ nghĩ và nói như vậy, hôm nay anh ngã đau lắm! Anh chẳng biết phải làm gì nữa! anh chỉ mong có ngày có thể.... tự nhiên hắn thở dài. Chắc giờ này năm sau mình sẽ có ai đó, hắn luôn ước như vậy....

Hắn, hắt xì, hắn lại hắt xì, chả bao giờ hắn hắt xì một cái cả. Mùa thu lẹ thật, rồi lại mùa đông, hắn cứ thấy mình buồn suốt. Hắn lạ lắm, hắn mong chờ ngày gió đổi, trời lạnh để hôm sau nhất định với một ai đó khác giới rằng hôm qua là ngày gì nhỉ, có ai biết không? Hắn muốn mình ngồi trên gác xép cô đơn lạnh buồn. Tiếng dương cầm vang lên trong âm hưởng tâm hồn hắn cho dù bàn tay chưa động vào phím âm. Tìm một cây đàn thật khó, phím đời gieo ngóng hợp với hắn hơn. Nghe phím đời quận mình trong lòng chăn ấm quạt thổi tròn vo tự nhiên hắn thấy lạnh, hắt xì, ôi thôi, hắn chờ đến cái thứ 2. Em à... hôm qua là ngày Hà Nội đêm trở gió đấy! Hình như không do trời lạnh mà có ai đó nhắc hắn trong tim.

123456…

Hình như An đang bay, bay cùng những cánh hoa xưa, xoay tròn, rơi nhè nhẹ… Anh à, tiếng gọi định bật ra nhưng chẳng thể cất lên. An và hắn đang đứng trước mặt nhau… im lặng… thời gian như đọng lại thành một giọt cô đặc…Run rẩy, cổ họng ứ nghẹn…tim đập rối nhịp… Họ gặp nhau …

Ào… Mưa rào tới tấp đổ xuống, gió thổi… Khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống tròn xoe lấm chấm trải đều trên hè đầy hơi nóng - nó báo hiệu cái lạnh tràn về, đường phố ướt nhoẹt. Những bản vẽ trên tay hắn vụt bay, bay tới tấp, bay lao xao xuống vỉa hè. Cả hai cùng lao xuống, tìm kiếm, nhặt nhạnh… hoa sưa… mưa rơi xối xả! Mưa vẩy đều giọt lòng lên tấm thảm hoa xưa huyền lạ để mặc hai con người chỉ thấy mình là duy nhất còn lại trên thế giới chỉ có một tháng 3 này và chính họ chạy lại bên gốc hoa sưa bỏ mặc cho hoạ sỹ hoàn thành tuyệt phẩm của sự lãng mạn.

Họ không nhìn nhau, họ không nói, họ không làm gì cả nhưng đố ai đếm được có bao nhiêu câu hỏi trong tâm trí của họ lúc này, là nam châm, là sức hút hấp dẫn, là mưa ướt cả một vùng trắng xoá, ngấm dần vào đất, chảy đều trong đất mẹ để có một ngày bay bổng như mới sinh ra. Mưa lướt nhẹ trên không trung, mưa lao dài xuống phố, mưa chia làm hai… Họ đem hoa sưa tháng 3 vào lòng mình không để mưa ướt.

Trưa… An

An cẩn thận phơi từng bức tranh trên sân, nhẹ nhàng, khẽ khàng như sợ chúng sẽ tan ra cùng nước mưa đêm qua. Nắng chiếu vàng, màu của mật ong, của sự ngọt ngào đang làm khô những bức tranh ấy. An thích thú khi nhìn thấy từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ ràng hơn. An nhìn thấy mình trong những bức vẽ, khi là đầu đội vương miện kết bằng hoa sưa, khi lại nhón chân với cành hoa sưa trước mặt, khi thì cầm bình tưới cho một cây sưa cổ thụ...Tất cả sao mà thân thuộc đến vậy.
Hình ảnh: Hội hoa sưa - Box Sở thích - TTVN

An vô tình phát hiện ở một góc nhỏ trên các bức tranh, ngày tháng anh đã vẽ chúng. Có cái anh vẽ từ 5 năm trước, có cái anh mới vẽ vài hôm... Tim An đập nhanh hơn, lẽ nào, anh vẫn ở đó và đợi mình... Nắng vàng vẫn chiếu đầy sân, những bức tranh hoa trắng trải trên sân như những cánh hoa sưa, và An - bông hoa sưa đẹp nhất cũng đang cựa mình hé nở.

Đêm… hắn

Hoa sưa, hắn chạnh lòng nghĩ về nó... Ôi sao lại là nó? Hắn chẳng biết dùng từ gì hơn bởi nó tồn tại với Hà nội người xa xưa lắm. Hắn yêu hoa sưa từ khi hắn được sinh ra trong lòng nó. Hoa sưa khẽ khàng chuyển hắn qua những tán xanh mướt lòng và hắn biết yêu, cái yêu đầu hắn dành riêng cho nó. Hoa sưa à, khó khắn lắm tao mới nói tên mày bởi vì, hôm qua lại thấy yêu nhiều lắm!

Mai, ai đó sẽ đến với ai, mình sẽ... Anh sẽ không để mất em đâu! Chỉ với anh một lần được nói dưới tán hoa sưa và em sẽ hiểu, rằng anh nhờ nó mà có em...

Hoa sưa không nở về đêm, không nở một giờ cố định chỉ biết một ngày cảm buồn trên phố, níu kéo lại thời gian và hoa sưa bất chợt nở lặng buồn, e ấp díu lại một góc xuân nhẹ. Hoa sưa mang đến cho con người sự đằm thắm vốn có trời ban vương dài trên những tâm hồn đẹp. Cầm bông sưa, ước mơ ta một ngày dài bước lặng lẽ đi tìm thoáng vi vu lãng mạn cùng với ai, hoa sưa toát lên được cái bản năng gợi cảm lòng người. Và hắn ao ước, thế này nhé mình gặp nhau chút thôi, hoa xưa nở rồi đấy, em à, được không? Nỗi nhớ lại tràn về trong hắn…

Sáng…hắn và An

Một cơn gió thổi ào qua khung cửa sổ, những chiếc lá cây ngoài cửa rung rung, An khẽ rùng mình… gió heo may, đúng là gió heo may. Đêm qua Hà Nội trở gió! Một cái gì đó gần lắm, mà cũng xa lắm cũng đang thổi tới lòng An. Không khí trong lành khiến An mơ hồ nhớ về một thuở xa lắm. Một bước, hai bước, ba bước, An bỗng dừng chân, hít một hơi thật sâu, không phải thế chứ?

10 năm trước, buổi sáng hôm ấy thời tiết cũng như thế này đây chỉ khác là lúc đó đang độ cuối xuân, An khoác một chiếc áo len trắng móc những bông hoa xanh đứng bên hắn:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->“Em có biết hôm qua là ngày gì không?” - Hắn ngập ngừng hỏi An, chưa kịp trả lời thì hắn và An đã bị cha mẹ kéo về hai hướng, hai đứa trẻ rời xa nhau, đó là ngày gia đình An chuyển khỏi khu tập thể.

An lẩm bẩm một mình, cô bước đi thật nhanh, An muốn chia sẻ với ai đó niềm vui này. Câu hỏi 10 năm An đã tìm được câu trả lời. An bước đi nhanh hơn, không khí mát lành bao bọc xung quanh, An có cảm giác như mình đang bước đi trong một không gian thật đặc biệt, chẳng phải hiện tại, cũng không phải quá khứ, thời tiết cuối thu của Hà Nội dễ làm người ta có ảo giác như vậy. Bến xe bus kia rồi, An thở dốc, cô tựa người vào cột đợi. Cái cột sắt vô tri vô giác ấy hôm nay không lạnh như mọi khi mà cảm giác ấm lắm đang truyền sang vai An.

Không gian như ngừng lại, hắn tưởng mọi người xung quanh đang bị đông cứng. Chỉ còn hắn và An trong cái thế giới này, thu lại ở một bến xe bus. Hắn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của An, hắn cảm nhận được hơi ấm từ An… Hắn đợi, đợi sự mách bảo của con tim thêm một lần nữa. Hắn cũng đang bị cuốn vào ảo giác, hắn đợi nhưng con tim không “quân sư” cho hắn nữa. Lần này thì không phải con tim mách bảo nữa, bỗng dưng, hắn tiến lên…hắn đang tiến đến… cảm giác khẽ khàng trôi dần vào qua khứ. Bao cảm xúc thúc giục bản thân.

Xe chạy….

Cả hai cùng vươn tay... nó như cơ thể đang gồng mình vụt qua gánh nặng của chính ảo vọng. Câu hỏi cuối cùng mà hắn phải chia tay với vương niệm hoa sưa không có điểm đầu điểm cuối, hắn chưa có câu trả lời. 10năm rồi, sao em không để anh... luôn chậm hơn em? Em ở thật gần anh mới giật mình thấy đuợc em.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->“Anh có biết hôm qua là ngày gì không?” An long lanh hỏi hắn
Minh họa: Esheep

10 năm, 520 tuần cũng chẳng đủ để bù đắp những hiểu lầm sâu mà không sắc như dao nhưng nó đã gọt dũa tâm hồn tổn thương của tuổi thơ nhọc lòng với hắn nhưng hắn biết hắn phải nắm lấy cơ hội này:

- “Hôm qua à, là ngày…”

An lấy ngón trỏ đặt lên môi hắn, cô nheo mắt và khẽ lắc đầu.

- “Anh phải để em trả lời chứ! Anh nhớ nhé hôm qua ngày trở gió và em yêu anh!”

Và bỗng An chạy ra phía cửa, hắn chỉ kịp nghe tiếng phanh của ô tô bus và rồi An biến mất!

Đố ai biết trong tim họ nghĩ gì, chỉ có hoa sưa hiểu tình yêu đến nhanh và lãng mạn lắm, nó trở mình sau 10 năm trống rỗng.

Hắn bỗng sợ khủng khiếp, hắn đã không giữ được An. Mớ suy nghĩ linh tinh đang ẩn hiện trong đầu hắn.

Không thể để mất em thêm lần nữa, phải rồi, 400 mét một trạm dừng xe bus trên tuyến phố quen... Hắn chạy, chưa bao giờ hắn chạy nhanh hơn thế, cảm giác guồng mình qua từng gốc cây, từng viên gạch. Sức lực e ấp 10 năm cho một lần chạy, hắn mong trời đổ mưa...

“ ...Em yêu anh....em yêu anh...em yêu anh”

Hắn cuồng si, hắn muốn ôm ai đó, hắn dở hơi... hắn muốn khóc lắm nhưng không được. Hắn chạy, hắn ngã và trượt dài trên vỉa hè sỏi đá… Cảm nhận một hơi thở ấm áp, một tiếng nói nhẹ nhàng: “Anh ngã có đau không?”

5 năm sau nữa…

Mấy ngày hôm nay mưa thật buồn. Quán quá vắng lạnh, hắn lặng lẽ làm nốt những công việc còn dang dở. Chợt nghĩ, nếu không phải đang khoác trên mình bộ đồng phục nhân viên, và không đứng sau quầy Bar này... thì vào ngày mưa như hôm nay, trong căn quán nhỏ này, hắn sẽ chọn cho mình chiếc bàn nào để nhấm nháp hương vị cà phê ấm nồng quen thuộc này nhỉ? Liệu có phải chiếc bàn nhỏ xíu khuất sau ô cửa sổ ngòai ban công, mát lạnh dưới tán cây Hoa Sưa, nơi mà vị khách duy nhất của quán đang ngồi trầm tư kia không? Mỉm cười... tự giễu cái suy nghĩ ngộ nghĩnh của bản thân, khiến hắn chú ý hơn đến vị khách kì lạ...

Sau quầy bar, qua dãy dài những ly thuỷ tinh lấp lánh, hắn để ánh mắt mình dừng lại trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của người khách... Một cô gái nhỏ! Thật kỳ lạ trong một buổi mưa thế này, trong không gian lạnh buốt, và cô gái như được sinh ra chỉ để dành cho những chiều mưa như vậy: Môt không gian hòan hảo, hoàn hảo đến chiếc áo len trắng không tay móc những bông hoa xanh nhỏ xíu, xinh xinh, đến màu xanh trong veo của thứ đồ uống đặt trên bàn, chếch sáng, vầng trán như dát bằng cẩm thạch xòa mấy sợi tóc mai.
Giao diện blog Bubu

Cảm giác thân thuộc đến thắt lòng, cảm giác thân thuộc từ một người lạ xa... Không, có cái gì đó rất gần mà rất xa. Hối hả, hắn với vội tập giấy ký họa và hộp bút chì sáp, thầm cảm ơn vì tính đãng trí đã để quên đồ nghề tại quán sau buổi đi ký họa chiều hôm trước. Những nét phác thảo lướt đi trên giấy, thậm chí hắn không kịp ngẩng lên nhìn cô gái thêm lần nữa. Hắn sợ những đường nét, màu sắc trong một khảnh khắc kì lạ sẽ bay mất khỏi tâm trí mình khi nó chưa kịp lưu giữ lại trên giấy... Có thể gọi bức ký hoạ ấy là gì nhỉ? Một mảnh tranh còn thiếu của thuở ấu thơ giữa hắn và An?

Hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của An khi bằng tuổi cô bé đang ngồi đây…16 tuổi. Hắn chỉ biết một bé An 10 tuổi, và một An 20 tuổi…cho đến bây giờ. Có lẽ, khi 16 tuổi, An trông như cô bé này! Hắn vui sướng, vui sướng như ghép được mảnh tranh cuối cùng trong bức tranh có đến hàng nghìn mảnh vụn. Năm An 16 tuổi, hắn đã tưởng tượng rất nhiều xem cô bé thế nào, và từ năm đó, hắn bắt đầu biết nhớ An nhiều hơn, cháy bỏng hơn... Mải miết.. khi hoàn thành bản phác thảo vội vã.. Ngẩng lên... bắt gặp ! Ánh mắt cô gái đang chăm chú nhìn mình.

Cô bé gọi tính tiền và sang bên kia đường... Không hiểu sao hắn cứ nhìn mãi theo cô bé có cái áo móc trắng với những bông hoa xanh nhỏ xíu đang đi hút về phía chùa Trấn Quốc... Ở đó, có hai cây hoa sưa, ở đó lần đầu tiên hắn cầm tay An...vun vào lòng bàn tay An cả một vốc hoa sưa trắng...Hôm đó An cũng mặc cái áo như cô bé kia. Bàn tay nàng ấm hay lạnh, hắn còn chưa kịp cảm nhận . Một cơn gió thổi tốc từ Hồ Tây sang làm hắn rùng mình, quay trở lại bar, trở thành "bồi bàn" bất đắc dĩ cho thằng bạn thân.

Bức tranh trong mưa…

Bên kia đường, có một cô gái đang đi ngược lại với cô bé có chiếc áo len móc hoa xanh. An nhìn ra Hồ Tây, nghĩ ngợi xa xăm. Tự nhiên An ước thật nhiều điều, cho cả tương lai và quá khứ, An muốn được làm lại vài điều trước kia bỏ lỡ. Một mình rảo bước, An bỗng bật cười, sao phải giận hắn nhỉ? An đã định không đến rồi, An thấy lòng mình nhẹ bẫng, thanh thản và tràn ngập yêu An mở cửa, bước vào quán cà phê:

- “Anh à, hôm nay ăn hiệu anh nhé!!! Đi làm về mệt quá ! Em... “

An còn nói thêm vài câu gì đó nhưng hắn không nghe thấy hắn đang cảm thấy hạnh phúc! Hắn giấu bức ký hoạ vừa vẽ sau lưng, lát nữa hắn sẽ tặng vợ. Hắn chớp mắt nhìn vợ mình. 25 tuổi, 16 tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh, 10 năm xa cách, gặp nhau rồi xa nhau, cuối cùng lại có nhau…Hắn thấy tất cả tựa như một giấc mơ nhưng giấc mơ cũng có khi trở thành hiện thực, chỉ cần một niềm tin như hắn và An…

Hắn tin, hắn mãi mãi tin rằng: “Ai lớn lên dưới tán cây hoa sưa mà yêu nhau, họ sẽ không bao giờ xa nhau”!

Nhiều lúc cảm, nhẹ thở của thời gian!!!

vương dẫn bước, nét chân dài ngõ nhỏ!!!

xoã bóng mềm, trắng bong nơi thềm cửa!!

mở tiếng lòng xưa!! hoa đọng lại không về!!!

hoasuahht4.jpg

(Vietnamnet)
 

hamham

chú béo chú béo chú béo
Ðề: Hoa sưa

Wow, nhìn cây hoa sữa của hamham post lên nó mới đẹp làm sao. Nhưng có lẽ đẹp và thi vị hơn vẫn là những dòng chữ hamham gửi đến. Cảm ơn nhiều nhé! Khi nào có dịp hamham chụp cận cảnh một đoá hoa sữa rồi post lên cho TT có dịp thưởng thức với. Vì......TT từng nghe tên hoa sữa qua thơ ca nhưng chưa một lần có dịp gặp gỡ. Cảm ơn nhé!

Chị ơi, đây là hoa sưa chứ không phải hoa sữa đâu nhé.
Người Hà Nội, hoặc những người đã từng ở Hà Nội khi đi xa có người nhớ về Hà nội với hoa sưa, có người lại nhớ mùi hương nồng nàn của hoa sữa.

Hoa sưa nở vào mùa xuân, như bây giờ.
Còn hoa sữa lại nở vào mùa thu chị ah.

Ở trên là hoa sưa, bây giờ em post cho chị xem hình hoa sữa nhé

images1408237_rungrinhtrongnang.jpg


9db1.jpg
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Ðề: Hoa sưa

Cho chị nhiều chuyện tí nhé, Hoa sưa.........nghe lạ quá! Mới biết lần đầu í. Nãy giờ đọc cứ dịch ra hoa sữa không hà:macco: Thế hoa này có ý nghĩa gì hông em?
 

hamham

chú béo chú béo chú béo
Ðề: Hoa sưa

Nói nhiều hơn 1 chút cả về 2 loại hoa này nhé!

Trước tiên là hoa sưa :

hoa2403008.jpg


Nếu có một điều ước cho Hà NộI thì tôi sẽ muốn nguyên một con đường trồng toàn hoa Sưa. Hoa Sưa nhiều người hay đọc nhầm thành hoa sữa, nên có một nhóm bạn yêu cây hoa này ở Hà Nội phải viết thành hoa Xưa để tránh nhầm, trong Nam có một tên gọi khác nghe cổ kính hơn gọi là cây hoa Tử Đằng.


Tôi biết được điều này nhờ cuối năm ngoái nhân đưa một cô bạn trong Nam đi chơi Hà Nội vào dịp cuối đông, đường phố chẳng còn cây nào có hoa hết. Trời Hà Nội hôm đó không khí se lạnh và nắng vàng hơn bao giờ hết, thoáng nghĩ giá mà giờ có một cây hoa Sưa trổ hoa trái mùa trắng rực thì tuyệt biết bao, tự nhiên tôi chỉ tay lên một cây hoa Sưa vẫn còn xanh lá nói với bạn tôi rằng giá mà em ra Hà Nội muộn hơn vài tháng nữa thì sẽ đẹp biết bao. Cô gái bảo trong Nam cũng có cây hoa ấy, họ gọi tên là hoa Tử Đằng. Không hiểu sao mà họ lại nghĩ được một cái tên như thế, quả thật từ có từ Hán Việt để đặt tên cho một loại hoa như vậy nghe cổ kính, thâm trầm.

Vì yêu hoa đành phải lụy hoa nên tôi tra trong mấy sách từ điển xem ý nghĩa của từ Tử Đằng nó có nghĩa gì mới thấy trong mấy cuốn có sách của cụ Thiều Chửu nhắc đến hoa Tử Đằng, tác giả mô tả nó như một giống hoa thuộc họ dây leo, cuốn vào nhau thì gọi là Đằng giống hoa đó có sắc tím thì gọi là Tử: Chữ Tử bên trên là chữ Thử dưới là bộ Ti; Chữ Đằng có bộ thảo đầu – Dùng để đối lập với một giống hoa màu trắng gọi là Ngân Đằng: Chữ Ngân dùng trong ý nghĩa là Bạc. Cách mô tả như vậy so với cây hoa Sưa ngoài Bắc này chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Thú thực thì tôi thích chữ Sưa hơn vì nó tạo cảm giác bảng lảng, hoa lại nở đúng và tháng xuân, ban sáng Hà Nội tràn sương mù, nhìn cánh hoa mơ màng và bảng lảng – Tên Sưa nó phải duyên với Hà Nội là vậy.

Ấy thế mà còn một cái tên dân gian – mà tôi nói ra không ít người phải giật mình, nó gợi những kỷ niệm về một tuổi thơ với những trò chơi trẻ con ở Hà Nội.

Hồi bọn tôi còn bé tầm tám chín tuổi cứ chiều chiều ra đến hè phố là lôi được ra bao nhiêu trò chơi. Hồi đó kinh tế khó khăn, không được nhiều đồ chơi như bây giờ, đám con gái thì túm năm tụm ba với quả chuyền, chơi Ô ăn quan… còn con trai thì đá bóng, chọc sấu, kiếm xác ve để đổi cho mấy hàng kẹo mạch nha. Kiếm được cái ống bơ sữa bò thì đục ra lồng dây, rồi bỏ than, dấm lửa quay lòng vòng cho than hồng khói bốc um lên. Ấy vậy mà có đứa nào nghịch ngợm bỏ nắm quả thối vào thế là cứ bốc um lên một cái mùi rất khó chịu, đám con gái đang chơi cứ chạy dạt sang một phía nếu mà có xuôi gió thì không biết trốn đâu để thoát được cái mùi ấy. Lũ con trai phá đám vì đó mà được một trận cười như nắc nẻ.

Những chiếc ống bơ than hồng xoay tròn những vòng khói trắng tuổi thơ.



Một thế hệ mới như chúng tôi hoặc sau chúng tôi chỉ vài năm thôi hầu như không còn biết được trò chơi đó. Vì đồ chơi nhiều rồi, vì nhà nào chỉ biết nhà ấy, vì học hành bộn bài vở, vì đi học đều có người đưa đón…

Cho nên hiếm ai biết là những quả thối ấy chính được đậu từ nhành hoa Sưa trắng muốn thơ mộng nở rộ lên đầu xuân.

Khi tôi biết đến vẻ đẹp của hoa Sưa nở đầu xuân thì tôi đã quên nhúm quả thối ngày còn bé đốt trêu nhau.

Cái quá khứ được nhắc lại thật nghịch ngộ, vì tôi quả quyết rằng đã có hơn một lần sau cơn mưa tôi đứng dưới tán hoa Sưa thấy có một hương thơm thanh khiết, rất dễ chịu.

Ước mơ về một đường phố tràn ngập những cây hoa Sưa ở Hà Nội chưa bao giờ tắt trong tôi, chỉ nghĩ đến sau tết hơn nửa tháng thôi là cả Hà Nội tràn ngập sắc trắng hoa Sưa, những cành cây đậu đầy đặn no nê những chùm hoa trắng làm lòng tôi lại ngợp trong những cảm xúc yêu đương.

Hoa Sưa mơ màng trong buổi sáng – Trinh bạch khi sương tan – Rực rỡ trong nắng trưa – u sầu khi về chiều và bí ẩn trong đêm tối. Đôi nào yêu nhau đã từng đứng dưới gốc Sưa khi có cơn gió thổi qua cây rũ mình cho những cánh hoa lả tả rơi như ban phát cho cặp tình nhân thêm chút thi vị, vòng tay ôm qua eo cô gái vì thế mà chặt hơn, nụ hôn trao cho người mình yêu vì thế mà sâu hơn mà giọt nước mắt khi chia tay cũng vì thế mặn hơn.

Ít có nơi đâu cây hoa Sưa nở tập trung như một góc của công viên Lê nin bên đường Điện Biên Phủ; chẳng nơi nào hoa Sưa lại nở đầy đặn đến tròn lẳn cả cây như những cây hoa trên đường Hoàng Hoa Thám, và khó có thể tìm thấy nét lãng mạn mảnh mai như những gốc cây trên đường Phan Đình Phùng, thảm hoa Sưa cuối đường Trần Hưng Đạo, dăm ban gốc Sưa ở Ký túc xá Mễ Trì…



Tự nhiên tôi lại nghĩ về một hội hoa Sưa tổ chức hàng năm như ở bên Nhật Bản người ta tổ chức cả tuần lễ tết cho hoa Anh Đào

Có lẽ không thể tìm đâu một loại cây nào vừa thay lá, vừa trổ hoa, vừa nảy lộc, vừa tàn trong trọn vẹn một mùa xuân cả. Hoa Sưa thay đổi trong một mùa và thay đổi tính chất trong vòng một năm.

Dẫu hoa Sưa nở chóng vánh – cây Sưa ngược tính nhưng mà có một điểm chung duy nhất là cây hoa Sưa đánh thức những kỷ niệm: Về một mối tình – Về một tuổi thơ.

Những đường quay của ống bơ than hồng tỏa ra vòng khói trắng lặp lại tuần tự đánh thức một mùa hội hoa Sưa trở về.

( Theo blog Thần Anh)

hoa32403008.jpg


Cây sưa có hoa trắng như tuyết. Khi hoa sưa nở những chùm hoa trắng ngần, thanh khiết, nguyên sơ như tấm lòng son của người con gái trinh nữ. Vì hoa rụng lá mới mọc nên đến mùa hoa sưa một góc trời ở Bách Thỏa, ở phố Hàng Dầu, Pham Chu Trinh… lại bừng sáng. Nó là một không gian tinh khiết, nhẹ nhàng ai đi qua cũng ngước mắt nhìn.

Hoa sưa không rụng thành bông mà rụng từng cánh giống như hoa ngọc lan. Khi hoa sưa rụng từng cánh hoa trắng mỏng manh bay bay trong gió như những bông tuyết ở miền Bắc cực. Chính điều đó của hoa sưa giúp Hà Nội thêm duyên.

Hoa sưa thường “gây” những xúc cảm gì ở mỗi chúng ta?

Khi xuân sang một tháng thì hoa sưa nở. Hoa sưa nở thật đặc biệt; chưa ra lộc đã ra hoa. Hoa sưa đem đến cho con người cảm giác tươi mát, tươi non, nguyên sơ, tuyết băng. Khi ngắm những chùm hoa sưa trắng ngần đó con người như được tinh sạch tâm hồn. Sự tinh khiết của hoa sưa gợi lòng của chúng ta sống thanh thản, trong sáng hơn. Nó thúc giục chúng ta tạm quên đi những ồn ào tiền bạc ở đâu đó để có những phút đi về với cõi tâm trong sáng.

hoa42403008.jpg
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

hamham

chú béo chú béo chú béo
Ðề: Hoa sưa

Đây là 1 bài về hoa sữa nhé!!!

Hà Nội mùa thu
Mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về
Thơm từng cơn gió”…
Đó là loài hoa chỉ nở duy nhất vào mùa thu, một mùa đẹp đến dịu dàng, mơ mộng. Mùa thu Hà Nội không chỉ đẹp bởi cảnh sắc thu mà còn đẹp hơn, thơ hơn bởi hương hoa sữa ngọt ngào. Có lẽ vì thế, khi thu qua đi, lòng người không khỏi nuối tiếc để rồi mỗi độ thu về lòng người lại xốn xang: “Hoa sữa đã toả hương rồi đó!”


Tháng 8 qua đi, tháng 9 lại ào về dồn dập.....Mùa hoa sữa lại đến, lại thơm lừng những con đường Hà Nội, lại xôn xao biết bao xúc cảm mừa thu, lại rưng rưng biết bao kỷ niệm làm cháy lòng những đứa con Hà Nội.....Hoa sữa ko khác gì cái hồn thu HN, mà nếu một ngày HN ko còn hoa sữa, thì có lẽ sẽ mất đi hơn nửa cái gọi là mùa thu.......Mùa thu.....hoa sữa.....và Hà Nội.....3 cái đó đã ngấm sâu vào trái tim những người yêu HN mất rồi.....

Mùa hoa sữa đi qua......

Ngày trước ở Nguyễn TRường Tộ cũ cũng có hai cây hoa sữa....Nhớ mỗi mùa thu vẫn thường lang thang nhặt những bông sữa rơi và nâng niu cái hương thu tuyệt diệu đó.....Mình thật ko hiểu sao Nguyễn Đình thi viết về mùa thu HN hay đến thế, mà lại có thể thiếu đi cái hương thu đặc trưng và kì diệu đó của HN.....Nói đến mùa thu HN mà ko nói đến hương hoa sữa thơm nồng đó thì còn gì là nét đặc trưng nữa????? Hương cốm cũng có thể làm người ta nghĩ đến HN, nhưng nó ở xa HN quá....mà thực chất thì nó ko hẳn là thuộc về HN thực sự, nó đặc trưng hơn cho những làng quê ngoại thành HN cơ, còn hoa sữa, thì đó mới đúng là vẻ đẹp của HN, 1 vẻ đẹp kiêu sa, quý phái, thanh lịch, có một cái gì đó rất cổ điển và phảng phất buồn.....1 vẻ đẹp ko thể trộn lẫn....Hn cũng hiện đại và phát triển, nhưng nó ko ồn ào và nhộn nhịp như Sài Gòn, nó vẫn chứa đựng 1 cái gì đó rất tĩnh, rất mơ màng, rất lãng mạn và trầm lắng.....Cái khác của Hn so với SG chính là ở sự cổ điển và tĩnh lặng đó....HN ko làm người ta mất đi sự năng động và hiện đại.....nhưng khác với SG.....nó còn cho người ta những khoảng tĩnh lặng đê r mà suy tư giữa một cuộc sống ồn ã và xô bồ.....nhưng truyền thống.....những nét văn hóa.....những thói quen lâu đời.....những suy ngẫm.....được người HN truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.....và nó làm nên vẻ đẹp HN.....Giá như những câu thơ mùa thu HN đó của NĐT có thêm hình ảnh hoa sữa, thì có phải đã hay thêm biết bao nhiêu??????

Mùa hoa sữa đi qua......

Đã có biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu mang trong nó mùi hương hoa sữa.....Những rung động đầu tiên.....những hạnh phúc.....những đùa vui.....những chờ đợi.....những giận hờn.....đã có biết bao nhiêu người con HN mang trong mình một tình yêu thơm mùi hoa sữa.....Biết bao nhiêu kỷ niệm, biết bao nhiêu yêu thương, biết bao nhiêu đau đớn, hoa sữa đã chứng kiến biết bao nhiêu là cảm xúc....và trở thành một phần trong nỗi nhớ của mỗi người khi nghĩ về một cái gì đó đã qua....nhưng ko nhạt nhòa.....

Mùa hoa sữa đi qua......


Ngắm hoa sữa, tôi nghĩ về một câu chuyện tình yêu, và tôi lại chợt nghĩ về bạn.....chợt nhân ra mùa thu đẹp đến vậy.....hoa sữa đẹp đến vậy......và tôi yêu hoa sữa đến vậy, nhưng tôi và bạn lại chẳng có một kỉ niệm nào bên hoa sữa.....Bạn có yêu HN như tôi ko?.....Bạn có yêu hoa sữa như tôi ko????....Ở nơi bạn sống chắc chắn ko có mùi thơm đó đâu nhỉ.... Tự nhiên lòng tôi lại dâng trào một niềm cảm xúc rất khó tả......ước gì bạn đang ở đây, ở bên tôi, tôi và bạn sẽ cùng đi ngắm hoa sữa.....và chúng ta sẽ có những kỉ niệm bên hoa sữa.....nhưng bạn ở xa tôi quá......bạn ko thể trở về.....bạn ko thể đến bên tôi, và tôi đành phải để dành những kỉ niệm đó trong lòng.....khôn nguôi.....



HOA SỮA N&L Hồng Đăng

Em vẫn từng đợi anh
Như hoa từng đợi nắng
Như gió tìm rặng phi lao
Như trời cao mong mây trắng
Em vẫn từng đợi anh
Trên những chặng đường quen
Tiếng hát ai nghe như xao động
Thoáng mùi hương êm đềm
Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
Những bạn bè chung , những con đường nhỏ
Hoa sữa , vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm
Có lẽ nào anh lại quên em ?
Có lẽ nào anh lại quên em ...


(myopera.com)
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Ðề: Hoa sưa

Cảm ơn em đã cho chị biết thêm về một loài hoa mới nữa nhé! Một loài hoa mang tên Sưa, nghe rất thơ mộng và nhẹ nhàng như chính những cánh hoa tinh khiết trắng ngần ấy vậy.
Giờ chị đang mơ mộng ra ngoài Hà Nội, được đứng dưới cây hoa Sưa xum xuê hoa phủ trắng xoá cả một góc trời. Màu trắng mới đẹp làm sao! Chỉ nhìn vào hình cũng đủ làm cho tâm hồn mình thánh thiện và thơ thới như những bông hoa màu trắng ấy.
 

hamham

chú béo chú béo chú béo
Ðề: Hoa sưa

Em thích hoa sưa.
Em thích cả hoa sữa nữa. Ở gần nhà ko có cây hoa sữa nào, nhưng cứ đến mùa, chỉ cần mở cửa phòng ra cũng thấy thoang thỏang mùi hoa sữa.
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Ðề: Hoa sưa

Em thích hoa sưa.
Em thích cả hoa sữa nữa. Ở gần nhà ko có cây hoa sữa nào, nhưng cứ đến mùa, chỉ cần mở cửa phòng ra cũng thấy thoang thỏang mùi hoa sữa.

hihihi ở HN có nhiều loại hoa quyến rũ quá há! Nghe mà thấy thèm quá đi mất! Ở trong SG này chị cũng ít đi đây đi đó nên cũng ko biết về nhiều loài hoa. Chị chỉ biết và thích đó là hoa tigon và...hoa bằng lăng (hoa này ở ngoài Bắc có không ta?) Hoa tigon chỉ nhìn thấy có một lần mà lại vào buổi tối nữa mới chết chứ nên..........cũng ko thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của nó. Còn hoa bằng lăng nhìn vào một dãy dài toàn là màu tím nhẹ nhàng, nhìn vào đó làm lòng xao xuyến lạ. Chị chỉ tiếc là........không có máy ảnh để có thể chụp nó và post lên cho mọi người cùng thưởng thức hichic

:matroi:
 

Điểm tin

Top