fernando14

Bài viết trên hồ sơ Hoạt động mới nhất Các bài viết Giới thiệu

  • .................................................... Khép lại .....................................................
    Khiêm tốn bao nhiêu cũng chưa đủ, tự kiêu một chút đã là thừa
    Sắp sang năm mới rồi .... huhu ....

    Dạo này nhận ra có nhiều thay đổi, iu những gì lúc trước đã từng ghét ... huhu, hehe, hihi bị "nhiễm" từ 1 ai đó nhỉ:D
    Sự xuất hiện của cậu bé người Nhật đó cũng như bao người khác, nó không quan tâm lắm. Cũng không thể nhớ nổi tên đầy đủ, thấy mọi người hay gọi tắt là Tô. Vài lần gặp gỡ, thấy hắn vẫn còn rất trẻ con có nhiều hành động ngộ ngộ. Cứ đứng trước mặt nó là hắn lại "cuống", chắc hắn cũng nghe đến chút "tai tiếng" của nó ở đó. Cũng cảm nhận được hắn có vẻ quý nó ... nhưng kệ.

    Ngày nó có tóc mới, hắn đứng từ xa nơi hắn đang làm việc say sưa ngắm nhìn nó. Nó lờ đi ... em đi bên cạnh nhắc nó "Chị ơi, anh Tô nhìn chị kìa. Eo, cứ nhìn chằm chằm nha ... Bị thích chị rồi" ... "hehe, trẻ con"

    Ngày nó có đồ mới, hắn trầm trồ khen ngợi ... rồi mặt hắn nghệt ra vì với hắn đó là đồ xa xỉ

    Nó vẫn thế vô tư cười đùa với mọi người, coi hắn như một người bạn, một người em.

    Nó đi ăn, nhậu nhẹt cùng anh trai người Nhật. Mọi người gọi về tổ chức sinh nhật cho anh trai. Hắn ra mở cửa vui cười hớn hở, bỗng nụ cười vụt tắt khi biết anh trai đi cùng nó. Nó và anh trai chơi thân nhau thì ai cũng biết nhưng có lẽ phút giây đó vẫn làm hắn bất ngờ. Mọi người vui vẻ tổ chức sinh nhật trên tầng 2, hắn lủi thủi một mình ở tầng 1.
    Sẽ có những câu chuyện còn để dở ...... bởi những xa cách và bởi những giận hờn......
    Nội mất đúng ngày bác cùng chị bé đang trên máy bay về với Nội... Được tin Nội mất tất cả mọi người xa gần đều về ngay trong ngày hôm đó, tuần trước đó mọi người cũng lần lượt về thăm Nội. Hai tháng không về, hôm về không thể tin nổi vào mắt mình... khuôn mặt Nội đã khác đi nhiều, ngày nó về thăm cũng là ngày cuối cùng Nội mở mắt.

    Cũng chả mấy khi được quây quần bên nhau dài như thế: cùng ôn lại những kỷ niệm xưa, những phong tục tập quán của ngày xưa (Nội đã chuẩn bị tất cả tư trang cho ngày Nội nằm xuống từ cách đây mấy năm, khi bắt đầu bệnh và ghi chép dặn dò cẩn thận); được gặp gỡ họ hàng xa xa. Cũng có những phút ấm lòng khi nói chuyện cùng với anh họ, em họ (hơn tuổi bố) - những thế hệ trước nhưng không hề cổ hủ, rất trẻ trung giống bố; cảm nhận được tình cảm chân thành, nhiệt tình của những người họ hàng, xóm giềng; được chuyện trò và chơi cùng chị bé Tina (học lớp 1) - khác hẳn những đứa bé cùng tuổi Việt Nam khác. Chơi cùng với chị có cảm giác như đang chơi cùng với bạn bè... chơi ghép hình, chơi "đuổi hình bắt chữ" - chị đưa ra rất nhiều hình ngộ nghĩnh, nếu chưa giải đáp được thì sẽ tiếp tục gợi ý bằng các gợi ý cụ thể hơn. Khác với Linda, Jenna; Tina dường như có tình cảm nhiều hơn với Việt Nam chưa muốn về Hung ngay (có lẽ bởi tính cách độc lập giống N (4 tuổi) có thể tự chơi 1 mình cả ngày mà không chán). Có những phút giây yên bình đạp xe lang thang quanh thành phố, có những phút giây vui nhộn nhớ về cảm giác xa xưa khi 3 người trên 1 chiếc xe đạp, có những phút giây đi bộ khắp mấy ngõ phố trong chiều tà. Được đón ông già noel cùng N... một Noel nhẹ nhàng và ấm áp bên N.

    Nhớ mái tóc trắng như cước, hàm răng đen khỏe chưa rụng chiếc nào, nhớ nụ cười và câu mắng yêu của Nội: "Cha bố chúng mày không cho bà ăn kẹo đi ah". Quay sang nhìn nhau tủm tỉm cười "Bà yên tâm, năm nay họ nhà ta tha hồ ăn kẹo. Chúng cháu bay đi hết, tết đến lại chả còn ai... lại buồn, lại mong đó"
    Gs năm nay đón ông già Noel cùng N, hai chị em N và PA chạy đi chạy lại chờ quà của ông già Noel. Có lúc giả vờ thông báo ông già Noel đã tới... làm cả nhà đang dở việc cũng phải chạy ra. Chờ quà ông già Noel nên bố mẹ rủ N đi siêu thị nhất định cu cậu ko đi. Cũng hồi hộp chờ đợi ông già Noel cùng N, muốn xem phản ứng, sự thích chí của N ra sao khi gặp ông già Noel.

    Cuối cùng thì ông già cũng xuất hiện, dắt xe lên hè và ông hỏi tên
    - Ông là ông già Noel đến phát quà cho cháu TMN. Cháu nào là TMN nhỉ?
    - Dạ, cháu ạ... (N từ từ đi ra đứng trước mặt ông, khác hẳn với những gì mà cô tưởng tượng... N sẽ chạy ra ôm lấy món quà và nói là quà của N đây nè:). Cháu chào ông, cháu mời ông vào nhà uống nước ạ:) (câu nói ấn tượng, làm nhiều người bất ngờ)
    Khi ông già Noel xuất hiện thì các bé nhà hàng xóm cũng chạy sang xem. Sau khi ông bước vào nhà, chúc mừng và tặng quà
    - Ông ơi, cô cháu nói ông đang bay ở trên trời ạ
    - Uh, đúng rồi hôm nay ông có nhiệm vụ phát quà cho các cháu
    - Ông ơi, cháu chưa có quà ạ - Các bé bên cạnh xôn xao
    - Uh, bây giờ ông về lấy quà phát cho các cháu nha
    - Ông ơi, năm sau ông lại đến phát quà cho cháu nữa nhé - N nói

    Hí hửng bóc quà... đúng món quà mà N thích: Robot lắp ráp. Hai cô cháu hì hụi lắp ô tô, đoàn tàu và máy bay. Ô tô thành robot, robot lại thành oto... cứ thế đến hôm nay vẫn cứ oto, robot
    Ơ, a, á, ớ.... sống thật mà cũng khó lắm á.... sao cứ bị nghĩ là "cố tình" nhỉ ... Chán

    Anw, hiểu thêm một chút... cuối cùng cũng chẳng hiểu gì.

    Chắc là "bị ghét" "bị ác cảm" ... dù có muốn nói lời xin lỗi cũng chả ý nghĩa gì.

    Cách tốt nhất là không làm phiền nữa, nhỉ
    Có những lúc đã trả lời khi đang buồn, có những lúc đã quyết định khi đang giận...

    Dù không có gì to tát, dù nhiều người cũng sẽ làm như nó hoặc đã làm từ trước nó rất lâu

    nhưng đôi lúc vẫn để lại trong nó chút gợn sóng, chút tiếc nuối
    Đừng hứa khi đang vui, đừng trả lời khi đang buồn, đừng quyết định khi đang giận...
    Lang thang cả buổi tối.... tự nhiên thấy buồn da diết

    thèm được nói chuyện với một người nào đó...

    Kỷ niệm như rêu em níu vào chợt ngã...
    Lần đầu tiên xem yosakoi là sáng chủ nhật vừa rồi ... nhìn khuôn mặt rạng ngời của các em, thấy được niềm đam mê, thấy được tình yêu các em dành cho tiếng Nhật, dành cho Nhật bản.
    Ngày này năm sau....
    là 1 ngày đang có nhiều bàn tán xôn xao,
    là 1 ngày nhiều người cho là đặc biệt,
    là 1 ngày vô cùng đặc biệt với nhiều người.

    Với tôi thì sao???
    Tôi sẽ thế nào, ở đâu và làm gì?
    Đã có những gì thay đổi với tôi lúc đó?

    Bây giờ tôi đang tự hỏi: Tôi sẽ thuộc về nơi nào?
    Tôi vẫn đang kiếm tìm

    Ngày mai sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay
    Tôi ơi, cố lên.... đừng tuyệt vọng...

    Đừng tuyệt vọng.... tôi ơi, đừng tuyệt vọng
    Lá mùa thu, rơi rụng giữa mùa đông
    Đừng tuyệt vọng.... tôi ơi, đừng tuyệt vọng
    Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên...
    lại láo nháo... tập trung được 1 tẹo thì lại... chán thế

    Rất chán cách làm việc của 1 em đối tác: ít tuổi mà giọng lúc nào cũng bề trên, chưa nói xong em đã quay ngoắt ra phán xét, rồi vặn vẹo... hôm trước phải forward lại đúng cái mail em ấy gửi cho thì em ấy im ru chả dám nói gì nữa. Lúc sau nhắc nhở em ấy làm thủ tục thanh toán... lại vặn vẹo tiếp, vớ vẩn quá... lại phải nói về cái suy nghĩ cục bộ của em ấy... mình nói xong, em lại vôi vàng xin lỗi rồi cảm ơn.

    Đã vài lần bị chỉnh sửa mà cũng ko rút kinh nghiệm, sáng nay em ấy lại thể hiện phong cách làm việc vớ vẩn. Thứ 6 thì gọi điện nhờ chị cố gắng giúp em nhé. Sáng nay trả lời em ấy ko giúp đc, thì em ấy thản nhiên buông một câu em nhờ người khác rồi... Vớ vẩn. Chuyển sang nói về thanh toán thì em ấy lại "nói dối rất ngoạn mục" nhưng chả ngờ mình xác nhận lại được... Nói dối mình, nói dối một bên đối tác khác và nói dối cả Sếp em ấy luôn... em bên đối tác kia nói là chị cứ gọi thẳng cho Sếp em ấy mà nói... nhưng cơ bản em ấy là em họ của anh bạn nên cũng khó... chỉ muốn "đánh tiếng" với em ấy là đã biết em ấy nói dối, lần sau có muốn nói dối hay muốn "ăn" thì cũng cố mà nghĩ cho thấu đáo nhá... Haizzz

    Chờ em ấy xin lỗi, hay giải thích gì đó ... nhưng chắc là không, sẽ im ru và lặn biến thôi.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Top