Bác sinh ra ở Hà Nội, năm 6 tuổi và Nam,trong kí ức bác HN là cái vườn hoa con cóc gần nhà và mùa đông lạnh lẽo có ông bán phở gánh đến gõ cửa nhà mời ăn phở. Vào Nam ,tụi Bắc như bác luôn bị trêu chọc ( Bắc kỳ ăn cá rô cây )và để trả đũa tụi bác chọc lại ( còn xương để lại cho dân Nam kỳ) đến khi đi học thì hầu như dân nam vào Petrus KÝ còn bắc thì Chu Văn An.Cái tiếng Nam kỳ hay bắc kì chỉ là thói quen, hoàn toàn không có chút nào kỳ thị trong câu nói cũng như thời đó gọi mấy bác (các trú ) chợ lớn là Ba Tầu .Anh trệt nào biết nói ít tiếng việt thì gọi là Ba Tầu lai ,rồi Tầu lục địa, Tầu Hồng kong vv..
Mỗi người có 1 kỷ niệm chỉ có những người cùng trong thời điểm đó mới hiểu nhau, con không sống trong quá khứ đó mà bác lại ôm ấp kể lể cái ngày qua ,chắc đôi khi xung đột nhau về 2 thế hệ. Con cũng thông cảm cho người già ,họ đâu còn gì ở tương lai nữa mà chỉ còn: Những ngày xưa thân ái mà thôi..
Được bác ADMIM cho phép 2 bác cháu nói chuyện (XÀM). Bác gửi con 1 đoạn văn của chú Nhật Bủn làm việc và sống ở VN đọc cho vui
ベトナム人との仕事でストレスをためないために
私も日系企業に勤め始めて、すでに5年ぐらいになります。
もちろん日本の企業ですから、社長も日本人で、日本人の
考え方が会社での仕事に大いに反映されています。
Bây giờ bọn JP về vn học tiếng việt rất nhiều, có 1 lần lên NHK gặp tay Nhật làm trong chương trình phát thanh cho VN, nói tiếng việt như gió, ví von như VN,hãi quá vội bảo bà xã :em ra đường chỉ khi nào cần mới nói tiếng việt thôi nhé, nói xấu nó mà gặp như ông này thì chỉ có chết thôi đấy. Cái điệu này mai mốt đi thông dịch cho nó toàn bọn Nhật. Thật đúng là Made in Japan. Chỉ khổ mấy ông thông dịch VN không còn job tốt nữa....
Ông Tuyền??Trước năm 1980 ông ta có ở Kanagawa ken hay không??ông là sinh viên du học trước 75, hay ông ta qua đây tỵ nạn sau năm 75, tôi có biết vài người tên này nhưng thời gian quá dài nếu gặp mặt lại nhau mới nhận ra nhau mà thôi. Chỉ có Admin và cô Dịu Dàng dù chưa gặp mặt nhau nhưng tôi nhớ mãi
Ông này là người Nhật. Nghe đâu trước đây sinh viên tiếng Việt ở đại học ngoại ngữ Tokyo và có làm 1 thời gian chăm lo cho người Việt qua tỵ nạn. Tiếng Việt ông này rất giỏi.
Thế thì không biết rồi, để tôi hỏi lại mấy người bạn vào thời đó thử xem . Trước ở Yamato center (trung tâm dậy tiếng nhật cho người tỵ nạn) có 1 ông tên là:寺本(vào năm 1980) cũng lấy tên việt là Tuyền hay Tuyển gì đó ,ông này bị chúng tôi trêu chọc gọi là ông Tiền, nhưng cái ông này tiếng Việt dở ẹt, sau đó lên làm trên Bản bộ Tỵ nạn. Ông 那須 nếu có thể , chắc làm dưới Himeji vì trung tâm này có trước Yamato center hơn 1 năm.
Gần nhà tôi có 1 trường Đại học ( xin dấu tên) trường này hằng năm nhận các du học sinh đông nam á qua du học với sự tài trợ của Nhật bản , tất cả là Free từ ăn uống sách vở đến sinh hoạt hàng ngày. Tôi thường qua chơi với các em VN và hướng dẫn các em về sinh hoạt, tập quán và cách suy nghĩ của người Nhật, ngày thứ bẩy, chù nhật tôi lấy xe đưa các em đi các nơi trong thị xã. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với các em du học sinh ngoài Bắc, tôi cũng nói tôi chỉ là người tỵ nạn sau năm 1975, học hành dang dở,sống ở đây qua bao năm chịu đựng, nổ lực, cố gắng đã đưa đến thành công như hôm nay...Sau đó khi quen nước quen cái, các em tự rủ nhau đi chơi những thắng cảnh bên này...có 1 lần tôi hỏi 1 em, sao không tháp tùng với đàn em mới qua đi chơi, em nói: chú ơi, con đi cho biết chứ không đi lại lần thứ 2 đâu, vì đi chơi những chỗ mới con có cảm giác như đi để cho biết chứ không muốn quay lại lần thứ 2. Cái vô cảm này không phải có riêng trong em mà hầu như những người như tôi như các bạn cảm nhận được điều này vì thế không nơi nào đẹp bằng quê hương , điều này không phải riêng tôi mà trong các bạn, trong những người vì lý do gì đó từ bỏ quê hương sống trên đất người đều cảm nhận được. Tại sao tôi dài dòng văn tự như thế vì tôi săp kể cho các bạn cái ngây ngất, cái tình tự của các vùng đất nước mà tôi đã đi qua ( còn tiếp)
Mùa hè 1967, sau khi đã xong hết thi cử, tôi và Phạm văn Bắc rủ nhau vào CPS(Đây là 1 cơ quan thiện nguyện, chuyên đi xây cất nhà cửa, trường học cho các vùng xa) cơ quan này nằm trong khu nhà tiền chế sau đại học Văn khoa cũ mà tôi đã kể ở trên. Bắc ơi kể đến đây tao lại nhớ mày, nhớ cái khuôn mặt đẹp trai của mày mà tụi tao thường gọi đùa là Bắc sữa,nhưng lại chẳng sũa tí nào khi mày bàn luận và tranh cãi 1 vấn đề gì đều đưa ra những lý luận và bằng chứng rõ ràng,lúc nào cũng hết lòng với bạn bè,lo cho bạn bè nhiều hơn cho bản thân, nhớ cái ván bài mày tháu cáy tụi thằng Quân, mặt mày lạnh như tiền:Theo, trong khi mày chỉ có đôi bạc.Ván đó thắng lớn thế là có tiền đi vui chơi cả tuần lễ, tao hỏi mày sao mày dám lao theo nó khi mày chỉ có đôi Tám và mày đã nói: có gì đâu chơi với bọn thằng Quân lâu rồi tao hiểu nó muốn gì chứ.đúng là vấn đề tâm lý và cách phán đoán, chính điều này đã giúp tôi thành công rất nhiều sau này,Bắc ơi, chuyến vừa rồi tao qua Mỹ gặp lại D,H, T chúng nó đều khá giả và thành công, cơ ngơi vững chắc,vợ đẹp con khôn sau thời gian cố gắng nổ lực không ngừng bên xứ cờ hoa,tao nhìn lại tao:THUA nhưng tại tao đã chọn vùng đất này cũng vì cái cứng đầu và cái tự tin vào chính mình.Tất cả hỏi thăm về mày,giờ thì mày ở đâu, ba mươi mấy năm rồi, nếu mày đọc được hàng chữ này liên lạc với chúng tao nhé.
Chiếc C47 của quân đội Hoàng gia Úc sau mấy tiếng ì ạch bay lượn đưa chúng tôi đến phi trường Ái Tử ,đáp xuống phi đạo làm bằng những miếng PSP(1 loại :từng miếng sắt hỗn hợp có nhiều lỗ ở bên trong ráp nối lại nhau cho phi cơ đáp xuống ở những phi trường dã chiến).Phải nói đây là lần đầu tiên tôi đi xa, quá xa cái thành phố mà tôi ở,tôi bỡ ngỡ nhìn những khuôn mặt rạm nắng nhăn nhưm theo thời gian với điếu thuốc rê Cẩm lệ to như con sâu rọm trên miệng các ông già,bà lão trên chuyến xe Bus từ thời Bảo Đại còn để lại, cái mùi khói thuốc mà đến bây giờ tôi còn nhớ:nó khen khét,hôi hôi phả đầy trong xe quận với bụi đỏ bên đường gây 1 cảm giác khó tả:Nơi này cũng là quê hương tôi...??Chiếc xe ì ạch lên dốc xuống đèo phói phun mờ mịt rồi cũng đến nơi:Đông Hà, chúng tôi xuống xe thu xếp hành lý và chờ anh huynh trưởng để thu xếp nơi ăn chốn ở trong 10 ngày,lúc này tôi mới quan sát chung quanh cả 1 vùng đất rộng có khoảng 20 hay 30 hộ bao quanh cái chợ, toàn là mái tranh vách đất còn lại là núi đồi trùng điệp của rặng trường sơn.Ấn tượng nhất là ở xa xa ngoài ,có 2 anh đang nướng chú chó bằng rơm, nhìn con chó răng nhe ra ,bốn chân chỏng gọng giơ lên trời làm tôi ớn lạnh cơ thể từ đó tôi không dám ăn món ăn khoái khẩu này(Đúng là cả 1 điều thua thiệt nơi tôi)sau này con tôi ,1 lần về VN thấy bà chị vợ cắt tiết nhổ lông gà đãi khách, nó cạch từ đó không ăn thịt gà nữa......Chúng tôi được lệnh quây quần bên cạnh trường học đang xây dở dang cắm trại dựng lều để ngủ,mỗi đứa được phát 1 khẩu phần C Ration của quân đội Mỹ(Đây là khẩu phần ăn gồm có 2 hộp thịt hay cá Tuna,1 hộp soup, bánh ngọt, kẹo, đường, càphe,thuốc lá) và 1 bao cơm xấy trong lúc phân phát thì những bà cụ và trẻ nít bu xung quanh. Các "EN" không ăn thì cho me, hay các EN đổi thịt chó ăn cho mát hè!Rồi đêm đến,đêm hôm ấy lại là ngày rằm, trăng sáng vằng vặc,từng cơn gió mát thổi vào trong mùa hè đầu tiên tôi xa thành phố. Đẹp,đẹp vô ngần,tất cả như 1 bức tranh sơn thủy bầy ra trước mắt tôi,tôi ngẩn ngơ đắm chìm trong không gian ấy,trời trong vắt không 1 cọng mây chỉ có ánh trăng huyền ảo lung linh vằng vặc như trong tầm tay với xung quanh tất cả im lặng ,dường như không chịu nổi nguồn cảm xúc tôi với tay lấy bao thuốc lá hình như là Pallman trong hộp Cration bật diêm quẹt hút điếu thuốc đầu đời trong cái khung cảnh hữu tình này,say vì khói thuốc, say vì khung cảnh hữu tình tôi lịm đi vào giấc ngủ huyền thoại,từ ngày đó đến bây giờ tôi đâm nghiện thuốc lá nhưng cái phong cảnh kia tôi đi tìm lại mãi mà không thấy, có những đêm đi làm về muộn, tôi dừng xe kéo cao cổ áo jacket nhìn trăng bên này,trăng cũng sáng đấy nhưng cái cảm như vói tay là tóm được chú cuội hay vuốt đôi bàn tay ngà ngọc của Hằng Nga không có trong tôi nũa chỉ khổ cho sức khỏe vì lại phải hút thuốc lá để tìm cái cảm giác ngày nào......
Dòng sông Thạch Hãn và những cô thôn nữ nơi vùng đất Đông Hà....
Bác sinh ra ở Hà Nội, năm 6 tuổi và Nam,trong kí ức bác HN là cái vườn hoa con cóc gần nhà và mùa đông lạnh lẽo có ông bán phở gánh đến gõ cửa nhà mời ăn phở. Vào Nam ,tụi Bắc như bác luôn bị trêu chọc ( Bắc kỳ ăn cá rô cây )và để trả đũa tụi bác chọc lại ( còn xương để lại cho dân Nam kỳ) đến khi đi học thì hầu như dân nam vào Petrus KÝ còn bắc thì Chu Văn An.Cái tiếng Nam kỳ hay bắc kì chỉ là thói quen, hoàn toàn không có chút nào kỳ thị trong câu nói cũng như thời đó gọi mấy bác (các trú ) chợ lớn là Ba Tầu .Anh trệt nào biết nói ít tiếng việt thì gọi là Ba Tầu lai ,rồi Tầu lục địa, Tầu Hồng kong vv..
Mỗi người có 1 kỷ niệm chỉ có những người cùng trong thời điểm đó mới hiểu nhau, con không sống trong quá khứ đó mà bác lại ôm ấp kể lể cái ngày qua ,chắc đôi khi xung đột nhau về 2 thế hệ. Con cũng thông cảm cho người già ,họ đâu còn gì ở tương lai nữa mà chỉ còn: Những ngày xưa thân ái mà thôi..
hihihi... Chắc tại con ít tuổi nên đối với con thì cái ý nghĩ về HN đầu tiên bao giờ cũng là hình ảnh những dòng người xe tấp nập đông đúc toàn mùi xăng khói mà hồi nhỏ mỗi lần qua đường lúc nào con cũng run rẩy , cho đến tận bây giờ hơn 20 tuổi và có cả bằng lái xe máy rồi vẫn chưa dám cầm lái đi trong lòng đường phố Hà Nội....
Xe bus, xe đạp, và xe..bộ là lựa chọn hàng đầu... hihi....
Ngày xưa cả 2 miền nam bắc chưa tới 30 triệu dân, bây giờ hơn 80 triệu, vì cuộc sống người ta ùn ùn lên thành phố tìm việc lại mấy anh Nhật qua kiếm sống làm sao mà không đông đúc được. Bác đang dự định làm 1 chuyến viễn du ra Hà Nội thăm lại nơi chôn rau cắt rốn,nhưng cái vườn hoa con cóc có còn không hả con??
Ngày xưa cả 2 miền nam bắc chưa tới 30 triệu dân, bây giờ hơn 80 triệu, vì cuộc sống người ta ùn ùn lên thành phố tìm việc lại mấy anh Nhật qua kiếm sống làm sao mà không đông đúc được. Bác đang dự định làm 1 chuyến viễn du ra Hà Nội thăm lại nơi chôn rau cắt rốn,nhưng cái vườn hoa con cóc có còn không hả con??
Dạ, vẫn còn vườn hoa con cóc, vẫn còn những quán nước liêu xiêu nơi vỉa hè, vẫn còn những tiếng giao bánh mỳ đêm,... << hoài niệm của con về HN của mấy năm trước thôi ạ... nhớ!
Chỉ còn gần 2 tháng nữa là tờ tiền giấy mới đầu tiên sau 20 năm sẽ được phát hành. Các công ty hiện đang nỗ lực cập nhật máy thanh toán và các hệ thống khác để phù hợp với loại tiền mới. Việc phát hành tiền giấy mới sẽ bắt đầu vào ngày 3 tháng 7 năm nay.
▽ Trên tờ 10.000 yên có hình ông...
Nihonbashi, Tokyo trong Tuần lễ Vàng đây tấp nập du khách trong nước nhưng cũng có khá nhiều du khách nước ngoài.
"Tôi sẽ ở Nhật Bản một tháng. Tôi định thuê ô tô để đi thăm Hakone, Núi Phú Sĩ, Kanazawa và Kyoto." Một cặp đôi sống ở Lyon, Pháp, đã nói chuyện như vậy.
Việc đồng yên tiếp tục mất...
Thống đốc Ngân hàng Nhật Bản Kazuo Ueda cho biết với Cơ quân Dịch vụ Tài chính của Hạ viện vào sáng ngày 8 về việc đồng yên mất giá nhanh chóng, ``Chúng ta cần nhận thức được rủi ro biến động tỷ giá hối đoái có nhiều khả năng ảnh hưởng đến so với trước đây.” , ông nhấn mạnh.
Sau đó, ông tuyên...
Bạn có cảm thấy kiệt sức trong công việc và cảm thấy căng thẳng, lo lắng trong công việc hay không ? Không chỉ có bạn mới cảm thấy như vậy.
Theo báo cáo thường niên lần thứ 6 của Headspace cho thấy 50% người lao động đã trải qua căng thẳng ở mức độ vừa phải, cao hoặc cực độ trong năm qua. 86%...
“Rơi tự do”, “Khủng hoảng tiền tệ” và “Sụp đổ kinh tế”. Đây là những lời đáng báo động được đưa ra trước sự mất giá nhanh chóng của đồng yên xuống còn 160 yên = 1 đô la. Cảm giác thận trọng càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi sự can thiệp ngoại hối, được cho là chiếm tới 1% GDP, không đạt được bất...
Ngày 8 tháng này sẽ tròn một năm kể từ khi loại virus Corona mới được phân loại vào Loại 5, tương tự bệnh cúm theo mùa theo Luật Kiểm soát Bệnh Truyền nhiễm. Trong khi số ca mắc mới gần đây đang giảm, cúm ở trẻ em lại phổ biến bất thường trong năm qua và quy mô lây nhiễm lớn hơn bình thường...
Nỗi đau của doanh nghiệp ẩn sau hệ thống hưu trí cứng nhắc
Trong khi gặp khó khăn trong việc đối xử với những nhân viên trẻ và trung niên, nhiều công ty cũng đang lo lắng về cách đối xử với những người lao động lớn tuổi.
Đạo luật về người cao tuổi hiện yêu cầu việc làm cho đến 65 tuổi, nhưng...
Vào năm 2024, cứ ba người thì có hơn một người trên 65 tuổi. Vào năm 2033, cứ ba ngôi nhà sẽ có một ngôi nhà bị bỏ trống. Vào năm 2040, một nửa chính quyền địa phương sẽ biến mất. Nếu phân tích dân số tương lai, chúng ta có thể dự đoán tương lai của Nhật Bản khá chính xác. Bản chất thực sự của...
Tuần lễ vàng hiện đang diễn ra sôi nổi. Năm nay ngày nghỉ tối đa là 10 ngày từ ngày 27 tháng 4 (Thứ Bảy) đến ngày 6 tháng 5 (Thứ Hai/ngày lễ). Trong khi có những người đang tận hưởng những kỳ nghỉ dài một cách trọn vẹn nhất, thì có lẽ cũng có nhiều người không thể có những kỳ nghỉ liên tiếp...
■ Lượng du khách nước ngoài đến Nhật Bản lần đầu tiên vượt 3 triệu người trong tháng 3
Khách du lịch nước ngoài đang tràn ngập khắp Nhật Bản. Gần đây, người nước ngoài bắt đầu xuất hiện ở những điểm du lịch mà ngay cả người Nhật cũng không đến.
JNTO (Tổ chức Du lịch Quốc gia Nhật Bản) ước...
Có thể bạn sẽ thích