Chuyện buôn dưa Một điều ước giản dị

Chuyện buôn dưa Một điều ước giản dị

Cần chi thêm khi yêu thương xa vời

Gửi mơ ước theo gió về quê mẹ !

Tết đến xuân về đã tràn ngập hương sắc luồn lách vào tận hang cùng ngõ ***. Đúng là chỉ có hương vị của ngày Tết cổ truyền mới có sức lan tỏa mãnh liệt đến thế. Người người, nhà nhà xum vầy bên cạnh nhau trong không khí ấm áp.

Đó là nét đẹp đặc trưng truyền thống của dân tộc Việt Nam mỗi độ xuân về. Nhưng tại nơi đây đứa con kia vẫn miệt mài, cần mẫn, xoay sở với cái Tết một mình. Người con đó đã xa gia đình nhỏ bé của mình từ khi chập chững bước những bước chân đầu tiên vào xã hội bao la này. Nó ra đi cũng chỉ vì những ước mơ, hoài bão thúc giục ở tuổi mới lớn muốn khám phá thế giới mênh mông xung quanh. Cha mẹ kỳ vọng, đặt niềm nơi nó. Thời gian đầu nó cũng chật vật để làm quen với cuộc sống đơn độc. Nó biết rằng những thử thách, khó khăn đang chờ đợi trước mắt sẽ được gánh trên đôi vai gầy guộc. Và rồi nó đã từng va vấp, từng lo sợ, từng tuyệt vọng khi sức chịu đựng đã quật ngã chàng trai bẻ gãy sừng trâu này. Mỗi lúc như thế nó tự nhủ với bản thân mình sẽ không sao cả, rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Có lẽ cái niềm tin tinh thần đó lại chính là sức mạnh thôi thúc nó vượt qua tất cả. Nó biết thật là khó cho một người không nơi lương tựa để có thể bấu víu, nhờ vả ai đó. Nó chỉ còn biết tự an ủi, hài lòng với những gì nó đã và làm được. Rồi cứ thế thời gian đưa thoi một năm đã trôi qua thật nhanh. Nó sợ Tết đến lắm bởi ngày Tết mọi người sẽ được đoàn viên bên gia đình còn nó sẽ phải đón Tết một mình. Vậy là đã bao nhiêu năm nó đón Tết không người thân cũng trở thành một thói quen bất đắc dĩ. Cứ mỗi lúc cô đơn như thế nó lại trở nên hoang dại thèm khát những khoẳng khắc gia đình đoàn tụ. Và nó chỉ biết làm một việc duy nhất...là ngồi trầm ngâm cố tưởng tượng ra bên cạnh nó những người thân yêu xuất hiện xoa đầu, chúc Tết và lì xì cho nó. Những giờ phút thiêng liêng đó nay chỉ còn ẩn trong tiềm thức xa xôi. Nó cố gắng nén đi nỗi buồn đã làm heo úa tâm hồn ngây thơ, trong sáng. Rồi nó tự hỏi có mấy ai làm được điều đó khi ở vào hoàn cảnh của nó ? Cái nơi nó được sinh ra và bây giờ nó phải gói gém kỷ niệm ngày nào rồi cất kĩ vào một góc trái tim. Sẽ thật là bất công cho nó khi sự mong mỏi ngày càng trở nên xa vời. Thời gian vô tình kia đã lấy đi của nó tuổi thanh xuân cái mà đáng nhẽ nó phải được hưởng và cảm nhận. Nếu nó cứ than vãn, rồi đổ trách nhiệm cho cuộc đời đưa đẩy thì nó sẽ đi vào vết xe đổ của những người nó quen. Họ chính là tấm gương sáng để cho nó học hỏi. "Đừng than trách cuộc sống này bất công với bạn mà hãy thầm cảm ơn cuộc sống đã cho bạn tất cả". Đó chính là câu nói nó tâm đắc nhất và nó lấy đó là chân lý, lẽ sống cho bản thân.

Tuyết vẫn rơi trên con đường nó bước. Nhưng tâm trạng của nó đã khá hơn rất nhiều. Hình như nó đang vui vì có cái gì đó để nghĩ tới. Cái lạnh vô hình kia đã không làm nó cảm thấy bị choáng ngợp nữa. Bởi nó đã tìm được một nửa tình yêu đích thực cho cuộc đời hạnh phúc này !
nguồn : http://pro9x.com/4zum/showthread.php?t=127632
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top