Đọc mà thấy kinh hòang, mọi người đọc thử nhé
Những hố huyệt được đào vội giữa rừng. Họ đặt đứa bé xuống trong tiếng khóc oe oe rồi lấp đất lại. Những cặp vợ chồng trẻ gạt nước mắt quay mặt đi, trong lòng chưa hết lo sợ. Họ phải làm theo tập tục của làng.
Những người khác chạy đến bồng lấy đứa bé rồi chạy. Cuộc giành giật sự sống cho những đứa trẻ bị chôn vì những tập tục, quan niệm lạc hậu của bộ tộc BhNoong giữa thẳm sâu Trường Sơn là cả một cuộc chạy đua đầy gian nan.
Sống lại từ huyệt mộ - Kỳ 1: Một hố huyệt, hai đứa trẻ
TT - Làng Đăk Toon của đôi vợ chồng trẻ Hồ Văn Long - Hồ Thị Thóc không xa mấy con dốc Cổng Trời trên đường Hồ Chí Minh, và chỉ cách trụ sở UBND xã Phước Năng (huyện Phước Sơn, tỉnh Quảng Nam) non 2km.
Sau đợt mưa lạnh kéo dài, thấy trời vừa tạnh nắng là vợ chồng Long - Thóc đã dẫn đứa con nhỏ ra rẫy trồng sắn từ sáng sớm, gói theo bữa cơm trưa. "Nó cứ theo sát bên chân mình như sợ bị lạc. Mình đi đâu nó đi theo đó, ít khi chịu ở nhà lắm. Chắc bởi nó được sống lại với mình nên mới thương mình như vậy", chị Thóc nói, âu yếm nhìn con.
Hồi ức đau lòng
Chị Thóc kể: "Khác với lần trước, lần đó cái bụng mình thấy to hơn. Mình phải nhờ mẹ chồng mình đến giúp mình sinh. Dân mình cữ sinh con ở trong nhà nên mình phải ra sinh nơi bìa rừng sau nhà. Thiệt là khủng khiếp, mình còn nhớ bữa đó là ngày 15-5-2003. Mình chuyển bụng lúc tối, đến 8 giờ sáng thì sinh được một thằng cu.
Tưởng là xong, không ngờ cái bụng vẫn còn đau, một lúc sau lại sinh ra tiếp một thằng cu nữa. Máu ra nhiều, mình mệt ngất, nằm im như chết. Nhưng đang mê mệt mình lại điếng hồn khi nghe mẹ chồng nói sinh hai đứa con một lần là không tốt. Một lúc sau, cha chồng mình tới. Cả nhà bàn qua bàn lại, mình lại càng khiếp hơn khi nghe ông già nói con sinh đôi là con của con ma, con quỉ. Mình từ nhỏ đến giờ chưa thấy ai sinh đôi, nghe họ nói lại càng sợ, cứ nghĩ nó là ma quỉ nên không cho nó bú. Rồi họ bàn phải đem đào lỗ chôn gấp chúng thôi".
Và anh Long: "Nghe ông già nói, cái bụng thương con của mình như không còn nữa, chỉ có lo và sợ thôi. Ông già nói xưa nay nếu không chôn trẻ sinh đôi sinh ba, cha mẹ sẽ bị bệnh chết, cả làng cũng sẽ bị đau ốm, con heo con bò cũng như cây lúa cây bắp của làng cũng bị hư theo, cha mẹ của đứa nhỏ phải chịu trách nhiệm. Nếu không chôn hai đứa nhỏ, cả nhà mình phải ra khỏi làng, vô rừng sâu mà ở. Tròn ba năm nếu làng không có việc gì xảy ra thì mới được trở về, nhưng phải làm lễ cúng làng bằng con heo to. Vậy là không có cách nào hơn, mình phải làm theo tục của làng, cùng với vợ mình ẵm hai đứa nhỏ ra rừng đào cái lỗ. Cả làng đều cữ kiêng điềm xấu, không ai đến với mình hết, chỉ có vợ chồng mình tự lo lấy thôi".
Cuộc giải cứu
Một góc làng Đăk Toon nơi có khu nhà của Long - Thóc. Cuộc sống của cư dân vẫn còn rất khó khăn - Ảnh: H.V.Mỹ
Người BhNoong là một ngành (nhóm) lớn của tộc danh Giẻ Triêng (gồm BhNoong, Giẻ, Triêng, Ve) với dân số trên 31.000 người, cư trú ở vùng Tây Quảng Nam và Bắc Kontum. Ở Quảng Nam, số lượng người BhNoong có khoảng 17.000 người, tập trung chủ yếu ở huyện Phước Sơn, một số ít ở các huyện Nam Trà My, Hiệp Đức.
Vuốt ve chú nhóc được cả làng cho là "lớn số", ông Hồ Văn Dũi - bí thư Đảng ủy xã Phước Năng - không giấu được xúc động khi kể lại tấn bi kịch. Khoảng 10g hôm ấy, giữa lúc ông đang tỉa lúa ở rẫy, bỗng bà vợ ông hộc tốc chạy đến báo tin dữ từ vợ chồng Long - Thóc. Hoảng hồn, ông cầm vội cái rựa chạy một mạch đến bìa rừng sau nhà họ. Cạnh hố huyệt đào dở, hai đứa bé đang thoi thóp dưới nắng, một đứa đã bị kiến bu.
Trong thoáng chốc, hình ảnh những đứa trẻ sinh đôi bị chôn sâu dưới đất mà ông đã xót lòng chứng kiến ngày trước tái hiện trước mắt ông. "Phải dừng lại, không được chôn hai đứa nhỏ!", ông Dũi thét to lên, gấp gáp. Nhưng câu nói như mệnh lệnh của ông vẫn không ngăn được sức mạnh vô hình của tục lệ. Già làng Nhua - vị già làng đầy uy tín của làng cũng như ông cha của Long - có mặt tại hố huyệt đều khăng khăng với quyết định phải chôn hai đứa nhỏ "ma quỉ”.
Họ lại lấy rựa của ông Dũi tiếp tục đào sâu hơn hố huyệt, lấy cớ là chúng đã yếu quá rồi bởi bị phơi nắng lâu, có để lại chúng cũng không sống được. "Nếu chôn mình sẽ báo công an bắt các người bỏ tù đó!", câu nói chan chát của bí thư Dũi làm họ chựng lại toan tính. Tiếp theo, một tốp cán bộ xã - huyện, trong đó có lực lượng y tế, cũng kịp đến. "Phải hơn một giờ từ lúc mình giáp mặt họ can thiệp đến lúc lực lượng cứu hộ đến mới đưa được hai đứa nhỏ về nơi cấp cứu. May là mình cũng như cán bộ chuyên trách kịp được báo tin. Chưa nói đến chuyện chúng bị lấp đất, chỉ chậm chừng dăm bảy phút nữa là chúng sẽ tắt thở vì nắng đốt, kiến cắn mất rồi", bí thư Dũi nhớ lại.
Hai đứa trẻ được cứu nhưng vợ chồng Long - Thóc vẫn chưa thoát khỏi những ràng buộc từ tập tục của cộng đồng. Không được lấy nước giếng làng, họ phải lẻn lấy nước khe về dùng. Không được đi con đường chính của làng, không được đến nhà ai, không được chuyện trò, giao tiếp, suốt ba tháng họ phải sống vò võ trong nhà, chỉ lẻn ra đường, lên rẫy ra nương bằng lối đi tắt vào những lúc không ai trông thấy. Nhưng mừng vui với họ là hai đứa trẻ lớn dần từng ngày với sữa mẹ cùng những giúp đỡ phần nào của các ngành chức năng địa phương, nhất là những lời động viên, an ủi. Và cũng đáng mừng với họ, sau ba tháng làng xóm vẫn bình yên, dân làng không ai có cớ gì để trách cứ chuyện họ đã nuôi con sinh đôi trong làng.
Nhưng sau gần một năm yên bình, nỗi đau lại đến với Long - Thóc: đứa bé đầu qua đời vì chứng viêm phổi cấp. Cuộc sống khó khổ, thiếu thốn, môi trường sống tồi tệ đã quật ngã đứa bé khi những liều thuốc của bệnh viện không đủ sức cứu nó. "Phải cố để cho thằng cu được đi học. Mình đã cho nó đi lớp mẫu giáo rồi đó. Giờ hiểu ra rồi, thấy cái bụng thương nó nhiều lắm!", Long nói, buồn và vui lẫn trong ánh mắt.
HUỲNH VĂN MỸ
________________
Chạng vạng tối, người trong xóm kinh ngạc khi thấy anh từ trong rừng ẵm về đứa bé còn đỏ hỏn với cuống rốn rỉ máu. Cuộc giải cứu của anh tiếp tục nhiều ngày.
Kỳ tới: Đêm kinh hoàng
(Tuoitre.com.vn)
Những hố huyệt được đào vội giữa rừng. Họ đặt đứa bé xuống trong tiếng khóc oe oe rồi lấp đất lại. Những cặp vợ chồng trẻ gạt nước mắt quay mặt đi, trong lòng chưa hết lo sợ. Họ phải làm theo tập tục của làng.
Những người khác chạy đến bồng lấy đứa bé rồi chạy. Cuộc giành giật sự sống cho những đứa trẻ bị chôn vì những tập tục, quan niệm lạc hậu của bộ tộc BhNoong giữa thẳm sâu Trường Sơn là cả một cuộc chạy đua đầy gian nan.
Sống lại từ huyệt mộ - Kỳ 1: Một hố huyệt, hai đứa trẻ
TT - Làng Đăk Toon của đôi vợ chồng trẻ Hồ Văn Long - Hồ Thị Thóc không xa mấy con dốc Cổng Trời trên đường Hồ Chí Minh, và chỉ cách trụ sở UBND xã Phước Năng (huyện Phước Sơn, tỉnh Quảng Nam) non 2km.
Sau đợt mưa lạnh kéo dài, thấy trời vừa tạnh nắng là vợ chồng Long - Thóc đã dẫn đứa con nhỏ ra rẫy trồng sắn từ sáng sớm, gói theo bữa cơm trưa. "Nó cứ theo sát bên chân mình như sợ bị lạc. Mình đi đâu nó đi theo đó, ít khi chịu ở nhà lắm. Chắc bởi nó được sống lại với mình nên mới thương mình như vậy", chị Thóc nói, âu yếm nhìn con.
Hồi ức đau lòng
Chị Thóc kể: "Khác với lần trước, lần đó cái bụng mình thấy to hơn. Mình phải nhờ mẹ chồng mình đến giúp mình sinh. Dân mình cữ sinh con ở trong nhà nên mình phải ra sinh nơi bìa rừng sau nhà. Thiệt là khủng khiếp, mình còn nhớ bữa đó là ngày 15-5-2003. Mình chuyển bụng lúc tối, đến 8 giờ sáng thì sinh được một thằng cu.
Tưởng là xong, không ngờ cái bụng vẫn còn đau, một lúc sau lại sinh ra tiếp một thằng cu nữa. Máu ra nhiều, mình mệt ngất, nằm im như chết. Nhưng đang mê mệt mình lại điếng hồn khi nghe mẹ chồng nói sinh hai đứa con một lần là không tốt. Một lúc sau, cha chồng mình tới. Cả nhà bàn qua bàn lại, mình lại càng khiếp hơn khi nghe ông già nói con sinh đôi là con của con ma, con quỉ. Mình từ nhỏ đến giờ chưa thấy ai sinh đôi, nghe họ nói lại càng sợ, cứ nghĩ nó là ma quỉ nên không cho nó bú. Rồi họ bàn phải đem đào lỗ chôn gấp chúng thôi".
Và anh Long: "Nghe ông già nói, cái bụng thương con của mình như không còn nữa, chỉ có lo và sợ thôi. Ông già nói xưa nay nếu không chôn trẻ sinh đôi sinh ba, cha mẹ sẽ bị bệnh chết, cả làng cũng sẽ bị đau ốm, con heo con bò cũng như cây lúa cây bắp của làng cũng bị hư theo, cha mẹ của đứa nhỏ phải chịu trách nhiệm. Nếu không chôn hai đứa nhỏ, cả nhà mình phải ra khỏi làng, vô rừng sâu mà ở. Tròn ba năm nếu làng không có việc gì xảy ra thì mới được trở về, nhưng phải làm lễ cúng làng bằng con heo to. Vậy là không có cách nào hơn, mình phải làm theo tục của làng, cùng với vợ mình ẵm hai đứa nhỏ ra rừng đào cái lỗ. Cả làng đều cữ kiêng điềm xấu, không ai đến với mình hết, chỉ có vợ chồng mình tự lo lấy thôi".
Cuộc giải cứu
Một góc làng Đăk Toon nơi có khu nhà của Long - Thóc. Cuộc sống của cư dân vẫn còn rất khó khăn - Ảnh: H.V.Mỹ
Người BhNoong là một ngành (nhóm) lớn của tộc danh Giẻ Triêng (gồm BhNoong, Giẻ, Triêng, Ve) với dân số trên 31.000 người, cư trú ở vùng Tây Quảng Nam và Bắc Kontum. Ở Quảng Nam, số lượng người BhNoong có khoảng 17.000 người, tập trung chủ yếu ở huyện Phước Sơn, một số ít ở các huyện Nam Trà My, Hiệp Đức.
Vuốt ve chú nhóc được cả làng cho là "lớn số", ông Hồ Văn Dũi - bí thư Đảng ủy xã Phước Năng - không giấu được xúc động khi kể lại tấn bi kịch. Khoảng 10g hôm ấy, giữa lúc ông đang tỉa lúa ở rẫy, bỗng bà vợ ông hộc tốc chạy đến báo tin dữ từ vợ chồng Long - Thóc. Hoảng hồn, ông cầm vội cái rựa chạy một mạch đến bìa rừng sau nhà họ. Cạnh hố huyệt đào dở, hai đứa bé đang thoi thóp dưới nắng, một đứa đã bị kiến bu.
Trong thoáng chốc, hình ảnh những đứa trẻ sinh đôi bị chôn sâu dưới đất mà ông đã xót lòng chứng kiến ngày trước tái hiện trước mắt ông. "Phải dừng lại, không được chôn hai đứa nhỏ!", ông Dũi thét to lên, gấp gáp. Nhưng câu nói như mệnh lệnh của ông vẫn không ngăn được sức mạnh vô hình của tục lệ. Già làng Nhua - vị già làng đầy uy tín của làng cũng như ông cha của Long - có mặt tại hố huyệt đều khăng khăng với quyết định phải chôn hai đứa nhỏ "ma quỉ”.
Họ lại lấy rựa của ông Dũi tiếp tục đào sâu hơn hố huyệt, lấy cớ là chúng đã yếu quá rồi bởi bị phơi nắng lâu, có để lại chúng cũng không sống được. "Nếu chôn mình sẽ báo công an bắt các người bỏ tù đó!", câu nói chan chát của bí thư Dũi làm họ chựng lại toan tính. Tiếp theo, một tốp cán bộ xã - huyện, trong đó có lực lượng y tế, cũng kịp đến. "Phải hơn một giờ từ lúc mình giáp mặt họ can thiệp đến lúc lực lượng cứu hộ đến mới đưa được hai đứa nhỏ về nơi cấp cứu. May là mình cũng như cán bộ chuyên trách kịp được báo tin. Chưa nói đến chuyện chúng bị lấp đất, chỉ chậm chừng dăm bảy phút nữa là chúng sẽ tắt thở vì nắng đốt, kiến cắn mất rồi", bí thư Dũi nhớ lại.
Hai đứa trẻ được cứu nhưng vợ chồng Long - Thóc vẫn chưa thoát khỏi những ràng buộc từ tập tục của cộng đồng. Không được lấy nước giếng làng, họ phải lẻn lấy nước khe về dùng. Không được đi con đường chính của làng, không được đến nhà ai, không được chuyện trò, giao tiếp, suốt ba tháng họ phải sống vò võ trong nhà, chỉ lẻn ra đường, lên rẫy ra nương bằng lối đi tắt vào những lúc không ai trông thấy. Nhưng mừng vui với họ là hai đứa trẻ lớn dần từng ngày với sữa mẹ cùng những giúp đỡ phần nào của các ngành chức năng địa phương, nhất là những lời động viên, an ủi. Và cũng đáng mừng với họ, sau ba tháng làng xóm vẫn bình yên, dân làng không ai có cớ gì để trách cứ chuyện họ đã nuôi con sinh đôi trong làng.
Nhưng sau gần một năm yên bình, nỗi đau lại đến với Long - Thóc: đứa bé đầu qua đời vì chứng viêm phổi cấp. Cuộc sống khó khổ, thiếu thốn, môi trường sống tồi tệ đã quật ngã đứa bé khi những liều thuốc của bệnh viện không đủ sức cứu nó. "Phải cố để cho thằng cu được đi học. Mình đã cho nó đi lớp mẫu giáo rồi đó. Giờ hiểu ra rồi, thấy cái bụng thương nó nhiều lắm!", Long nói, buồn và vui lẫn trong ánh mắt.
HUỲNH VĂN MỸ
________________
Chạng vạng tối, người trong xóm kinh ngạc khi thấy anh từ trong rừng ẵm về đứa bé còn đỏ hỏn với cuống rốn rỉ máu. Cuộc giải cứu của anh tiếp tục nhiều ngày.
Kỳ tới: Đêm kinh hoàng
(Tuoitre.com.vn)
Có thể bạn sẽ thích