^^
Ấy mệt quá há!
Tớ thì cũng còn nốt năm nay
Nên cố mà cày
Cho trả hết nợ nần,
Ra trường đi xin việc
Í ẹ
Chán ghê!
Tặng ấy bài thơ mới ra lò, về bọ Gián, kiến, chuột nhà tớ
Chúng cũng đau đầu vì chuyện nắng nôi đây!
"Mặt trời gom hết sợi vàng,
Buông cho trôi xuống thế gian đây mà!"
Gián Nâu vuốt râu kêu ca
Kiến đen lẩm bẩm, "Thế à, trách chi!"
Chuột nheo cặp mắt tí hi
Dường như sắp có điều gì muốn đưa,
Lời rằng, "Sợi nắng, giọt mưa,
Tràn lan hay có lưa thưa, kệ Giời!"
Nói rồi cong đít thảnh thơi
Leo lên chum gạo, sự đời-quên luôn!
Gián muốn biết rõ ngọn nguồn
Cớ sao trời mãi nắng tuôn thế này??
Thằn lằn góp chuyện rằng, "May,
Chuồn Kim hôm trước vẫn bay đó mà!
Hẹn dăm hôm nữa sẽ ra,
Gọi cho cả họ la đà mới thôi.
Rợp trời, kín đất, mưa rơi.
Tha hồ mà..ngủ thảnh thơi, Gián à!"
Gián rung râu, nhìn xa xa
Chừng hơn nửa tiếng, quay ra mỉm cười,
"À, ra vậy, ta hiểu rồi!
Trời buông nắng, gọi mưa rơi đó mà!
Nắng nhiều sẽ giục mây qua
Ủ vàng thành xám, màu pha thẫm dần
Thu hết sợi nắng dưới trần
Chuồn chuồn mở tiệc, rần rần múa vui."
Mưa cho bõ nhớ-ngậm ngùi
Mưa cho Gió đến-ngát mùi Hương thanh.