Dạ đâu có, Dự án để xã em về VN làm việc khởi động từ 2 năm trước. Trùng hợp tháng 4 này chính thức về nhận nhiệm kỳ nên ai cũng tưởng nhà mình sợ 3/11 quá trốn về. Bực quá luôn anh. Trong khi đó em nhớ mãi câu nói của xã em lúc máy bay cất cánh rời khỏi Narita để sang VN hôm 7/4: Boku no kuni kirei yo ne. Konna toki, jibun no kuni hottoite ikenai wa.
Ảnh nói mà giống như sắp khóc.
Cuối cùng quyết định tích tắc trên máy bay luôn: Cả nhà phải sang đầu tháng 4 vì để tụi nhỏ nhập học, chứ anh thì tới cuối tháng 4 mới nhận công việc, nên dự lễ khai giảng cho con xong (10/4) anh sẽ quay lại Nhật đi tình nguyện ở Sendai. Anh không thể rời đất nước anh trong tình trạng này.
Tự nhiên em cũng khóc theo luôn.
Giờ kể lại cho anh nghe mà vẫn ngậm ngùi nè.
Sau đó xã em tự bỏ tiền túi ra mua vé về Nhật, cũng tiền túi bỏ ra mua thêm cái xe gắn máy (vì để dễ tiếp cận với những vùng mà xe hơi không vô được, và ko hao xăng vì người dân ở đó còn ko có để xài mà. Mình đi xe hơi tới giống như gây thêm nỗi khó khăn cho người ta) - ảnh giải thích vậy.
Đi tới cuối tháng 4 luôn. Làm tự nhiên em thành single mom bên VN, j/k