Ngày hôm nay thì gần như kiệt sức, ko còn chút hứng thú gì nữa... nhưng cũng trụ được đến 8h tối, đã chấm dứt những ngày cuồng quay.
Mệt mỏi song lại có cảm giác thèm được nói chuyện cùng ai đó...
Ngủ sớm ... Mệt nên giấc ngủ cũng chập chờn, tỉnh giấc vài lần...
Nhận được điện thoại của "anh trai", định ko nghe nhưng nhớ ra anh đang gọi từ sân bay. Anh hỏi đã ngủ chưa, chả lẽ lại bảo mệt quá nên ngủ từ sớm rồi thì anh lại áy náy.
Được nghe thấy giọng cười, cảm nhận được niềm vui... hiểu được rằng lòng anh đã nhẹ nhàng hơn, chuyến về này hành trang ko nặng trĩu nỗi buồn, ko phải áy náy, ko phải băn khoăn.
Chợt nhớ ra chuyến bay ngày hôm nay có 3 người Nhật thân quen, họ không hề biết nhau... cách làm việc đối lập nhau đó nhỉ. Đúng là nhiều lúc đầu óc mụ mẫm ko thể nghĩ được gì, không thể logic được các vấn đề. Đều biết cả 3 sẽ rời Việt Nam ngày hôm nay nhưng ko nghĩ rằng họ sẽ cùng chuyến bay cho đến khi nói chuyện.
Gọi điện cho bạn hỏi tình hình, măc dù chiều bạn đã call nhưng kết quả cuộc đàm phán sau đó như nào chưa thấy báo. Ngẫm lại bạn mua lại "công ty" đó rất rất hợp lý... bạn nói có lẽ là "duyên". Tớ nghĩ chắc chắn sẽ duy trì và phát triển được bởi có thể nhìn thấy được tương lai của nó nếu thay đổi cách quản lý, hơn nữa bạn cũng có mối quan hệ rồi.
Dù sao cảm thấy rất vui vì bạn đã hào hứng với nó, mặc dù bạn cũng đã có 1 công ty khác và các cơ hội đầu tư kinh doanh khác. Và vui hơn nữa là tìm lại được niềm vui cho một con người đầy trách nhiệm, tận tâm với công việc... người mà tớ quý nhất, tôn trọng nhất và cũng quý tớ nhất (hehe)... Cuối cùng là mang lại sự bình an cho cả 1 tập thể... thấy vui, thực sự vui.
Bạn nói "Có tia sáng, có quyết tâm, có hi vọng nhưng vẫn chưa chắc chắn hẳn. Hãy tiếp tục cầu nguyện cho mọi chuyện thành công nhé" Uh, tớ vẫn tin, rất tin là không có vấn đề gì. Thực sự muốn chúc mừng bạn vì đã tiếp quản nó, chúc mừng bạn có anh trai tớ hỗ trợ.