Chuyện của bác Takeo203

Chuyện của bác Takeo203

Re: Xin mời vào đây

Cám ơn Jindo 89 nói về HN bây giờ, Cô Dịu Dàng nói về vài sinh hoạt của mấy năm trước..giờ có lẽ ở bên này nhớ bên kia?? và cô Tầm Xuân cho tôi được đọc bài VHCC, con cóc ngày xưa, tôi ngồi được bố tôi chụp ảnh giờ còn hay mất hay cóc đi trước người rồi nhì...hehe.Đang lên kế hoạch về thăm VN, đi những đâu, làm những gì trong 1 tháng và đã đệ trình lên bác gái, đang chờ xét duyệt, cái gì cũng phải đi thưa về trình,rõ ràng rành mạch ở cái xứ này, nó đã thấm vào xương vào tủy mọi người rồi
 
Bình luận (309)

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Hôm qua lên nhà người bạn, mới ở VN qua. Chuyện ngắn chuyện dài thời đó, tôi có hỏi thì được biết lúc đó ở trường Đại học ngoại ngữ trên Tokyo không có ông nào người Nhật tên Tuyền cả và những người vào thời đó đã tản mác mọi nơi, giờ thì đếm trên đầu ngón tay những người còn lại nơi này, có những câu chuyện cười vỡ cả bụng. Không biết bác Admin có biết quyển 当用漢字 thời đó và trường Đại học Shokaigakkai ở Hachioji không nhỉ?? Thế mới biết ngàn năm bia đá thì mòn ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ....
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Re: Xin mời vào đây

Cám ơn Jindo 89 nói về HN bây giờ, Cô Dịu Dàng nói về vài sinh hoạt của mấy năm trước..giờ có lẽ ở bên này nhớ bên kia?? và cô Tầm Xuân cho tôi được đọc bài VHCC, con cóc ngày xưa, tôi ngồi được bố tôi chụp ảnh giờ còn hay mất hay cóc đi trước người rồi nhì...hehe.Đang lên kế hoạch về thăm VN, đi những đâu, làm những gì trong 1 tháng và đã đệ trình lên bác gái, đang chờ xét duyệt, cái gì cũng phải đi thưa về trình,rõ ràng rành mạch ở cái xứ này, nó đã thấm vào xương vào tủy mọi người rồi

Chẳng phải "bên này nhớ bên kia" đâu bác ơi :D Con vẫn ở bên này = bên kia của bác đó hjhj, chẳng qua là nhớ cái cảm giác của "ngày xưa ơi"... chứ HN vẫn đó, thík thì lên đc ngay, cũng như hàng năm vẫn có việc phải lên,... nhưng cảm giác ngày xưa thì khó tìm lại được :)
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Mặt trời đã lên cao, trong căn lều dã chiến nóng hầm hập, tôi uể oải chui ra khỏi lều, Bắc đang ngồi pha cà phê bên cái bếp dã chiến: hôm nay chưa phải làm vì vật liệu chưa kịp mang đến tao với mày đi quanh quanh cái làng này xem sao,Bắc vừa uống cafe vừa nói.Thế là 2 đứa chúng tôi sánh vai nhau ra chợ, cái chợ bé tí teo lèo xèo vài ba miếng thịt trâu thâm đen ruồi nhặng vo ve bám đầy miếng thịt và chú chó ngày hôm qua tôi thấy đã chễm chệ nằm trên tầu lá chuối, chú nhe hàm răng chơm chởm nhìn tôi, ngoài ra là mấy hộp Cration và tí gạo bầy bán, chỉ có thế và người bán hàng uể oải nhìn khách cũng không mời gọi chỉ có ánh mắt như chịu đựng như chấp nhận 1 kiếp người...
Không chịu nổi cái khung cảnh ấy tôi rủ Bắc vào làng thăm những ngôi nhà tranh vách đất, lúc đó vào khoảng 10H mà nóng như thiêu như đốt, thỉnh thoảng ngọn gió Lào thổi về mang theo bụi đỏ mù trời mù đất, để tránh nóng chúng tôi lao vội vào 1 quán bên đường mua nước giải khát, tôi giật mình, tưởng mình hoa mắt, cô bán quán khoảng 17, 18 mái tóc dài và dầy chấm đầu vai, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to và đen lay láy, cái mũi dọc dừa với đôi môi căng mọng và thân hình tràn đầy nhựa sống nhưng trong cái kiều diễm thế hình như có 1 cái gì đó làm mất đi cái đẹp của giai nhân.......Đôi môi nàng ở tuổi 18 sao lại thâm và đen???Qua nhũng ngôi nhà kế cận chúng tôi thấy cô nào cũng thế, các cô đều làm thợ may ở nơi khỉ ho cò gáy này và quanh làng chỉ có đàn bà, con gái,ông già và trẻ em
Chúng tôi quay về trại cũng gần trưa, mấy đứa cùng đi bảo: chúng mày đi tắm đi gần đây có con sông đẹp lắm nhưng nhớ đừng uống nước sông nhé, anh đội trưởng bảo vậy.Tôi chợt hiểu những đôi môi kiều nữ và nước con sông có liên quan mật thiết với nhau..........
 

fonist

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Bác takeo203 quả thật viết văn hay! Hay như những truyện văn tôi từng đọc.
Phải nói Bác ở xứ này xâu đến thế mà còn viết quá giỏi. Không biết cuộc đời Bác từ thời bỏ xứ ra đi vẫn làm công việc liên quan đến văn thư chăng?
Mà đọc văn của Bác em cũng thấy buồn quá. Em mới ngoài 30 đúng 2 tuổi mà nhìn lại thấy cuộc đời sao cũng buồn vô tận. Hầu như từ bé đi lên từ các làng quê xa lắc em ôm tập đến trường mà trong lòng có gì đó không vui mãi tận đến bây giờ. Bạn bè em đã ở lại tại chổ hoặc đi đâu mất hết.

Cái xứ Nhật Bổn này chắc chắn một điều buồn hơn xứ khác. Con người nó cũng khác.
Cái xứ này chỉ có lạnh và nóng làm người ta kinh. Còn ấm áp chỉ có được bao nhiêu ngày đâu.
Chỉ được cái là nó ít bảo tố phong ba như xứ của mình. Không có mưa dầm thúi đất.
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Fonist thân
Bác chỉ là chuyên viên kỹ thuật của địa phuơng ,làm trong căn cứ Mỹ, sống lâu lên lão làng, còn về văn thư thì toàn báo cáo thành quả,phân hạng nhân viên và quản lý MSDS cùng vấn đề an toàn cho nhân viên. Cám ơn con khen bác viết văn hay, thực ra Bác chỉ kể lại những gì mắt thấy tai nghe trong cuộc sống mà bác đã đi qua, bác nào biết viết văn chương.......Bác gái nhà cũng là người Việt chứ nếu bác gái là Nhật thì bác dám quên hết đấy...Anh bác du học bên Pháp năm 1963 đến năm 1977, 2 anh em gặp nhau lại tại Sài Gòn, anh bác hầu như quên hết tiếng Việt
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Chúng tôi đi bộ khoảng hơn 100m băng qua con đường đất đỏ( con đường huyết lộ lên Khe Sanh) thoai thoải xuống là 1 nhánh của sông Thạch Hãn ,bắt đầu từ đây những viên đá sỏi như được ai sếp đặt gọn gàng chậy dài đến dòng sông, đâu đây những đám cỏ nhung mịn màng óng mưọt như những cô gái căng đầy nhựa sống nằm phơi mình dưới ánh mặt trời.Nhẩy xuống, chúng tôi bơi đùa trong cái nắng mùa hè và cái mát lạnh của nước sông,con sông này chỗ sâu nhất cũng chỉ trên đầu gối, nước trong vắt nhìn được cả đáy sông, mãi đến khi Bắc dục về ăn cơm, tôi mới tỉnh giấc mơ của tạo hóa sắp xếp cho tôi được nhìn, được cảm nhận cái đẹp của quê hương tôi
Trên con đường đất đỏ ,thỉnh thoảng lại có những chuyến xe GMC(1 loại xe tải chở quân của Mỹ) gừ gừ chậy về hướng khe sanh và xa xa tôi nhìn thấy vài cô gái đội nón lá phất gọi đoàn xe, các cô leo lên và xe lại tiếp tục chuyển bánh....về sau, về sau khi chiến tranh càng ngày càng khốc liệt và tôi cũng không còn là chàng trai mới lớn,đã biết nhìn cuộc đời qua nhiều lăng kính ,đã thấm được cái nhục của 1 nước nhược tiểu..Em đông hà ,cam lộ có đôi mắt to tròn hàng mi cong vút ,các em vẹo hình hài đem bán vì vài khẩu phần Cration hay vài ba bao gạo sấy.
Con sông xưa chắc giờ vẫn còn đó, có thay đổi gì không, còn các cô, giờ ở đâu? còn sống hay đã chết, nhưng trong tôi vẫn còn và mãi mãi cái hình ảnh của đêm trăng, cô gái đông hà và con sông Thạch Hãn ngày nào.....
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Ngoại ngữ và sự cảm nhận
Tôi viết bài này có lẽ đụng chạm đến nhiều người ,xin cho 1 lời xin lỗi vì phải nói sự thật
Cháu tôi sang MỸ lúc 12 tuổi, hiện nay đã có công việc ổn định và chức vụ khá quan trọng trong 1 CT làm những bộ phận điện tử cho máy bay, 1 hôm 2 chú cháu nói chuyện với nhau về ngôn ngữ nơi mình sống[ sau khi nói chuyện bằng ĐT với 1 thằng Mỹ thứ thiệt, mọi thủ tục giao kèo xong xuôi thằng Mỹ hỏi con: mày không phải là Mỹ chính gốc hả.....],ngay trong CTy tôi cũng có thằng Nhật lai, cha Mỹ mẹ nhật, nói thông thạo 2 thứ tiếng, 1 hôm qua khâu tôi nói chuyện về cắt giảm nhân viên sau đó chúng tôi ngồi bàn thảo với nhau, tôi khen nó nói chuyện tiếng nhật như sáo, thằng Nhật trong khâu tôi liền trả lời: nó nói được nhưng cái suy nghĩ của nó và cái nhìn của nó không giống Nhật bản . À ra thế cái phát âm, cái suy nghĩ cái cảm nhận của những nơi sống, của từng vùng, của từng quốc gia nó có cái khác nhau, thí dụ điển hình tôi xem hài Nhật hầu như vô cảm, xem hài Bắc rồi hài Nam, thật sự nếu chọn lựa, tôi sẽ chọn hài Nam vì cười mà không phải suy nghĩ.Ngày tôi mới qua Nhật, sống ở 1 trại dưới CHIBA, có 1 cậu chẳng học hành gì cả, mà nói là tụi Nhật hiểu liền trong khi mình cố gắng rặn ra từng câu cho đúng bài bản, văn phạm thì thằng Nhật trố mắt ra không hiểu, thì ra là cậu này cứ nhớ những bài bản cũ phang lại với 1 lối phát âm rõ ràng và chuẩn (thiên phú??)Bất cứ ai cũng trở thành ca sĩ đâu...dù Karaoke đầy rẫy để luyện giọng.....rồi bao năm chồng chất nơi xứ này, tôi cũng đã gặp nhiều người VN nói tiếng Nhật ở mọi trình độ, Sao trong lối phát âm,đâu đâu có mùi nước mắn quê hương, trong đó có cả tôi, Các em qua du học ở một trường gần nhà tôi, các em rất giỏi chỉ qua 2 ,3 năm là lấy 1kyuu nhưng khi đàm thoại thì các em không có cái cảm khi nghe và khi trả lời vào câu chuyện đó, thời điểm đó.Mỗi ngươi có 1 giọng nói ,1 cách phát âm riêng, có người vừa nói là ta hiểu liền có những người lí nhí trong cổ họng, nhất là mấy anh chị hay các bà quảng cáo trong đt, phải có thời gian dài sống trên đất nước mà mình học tiếng thì mới hiểu, mới cảm nhận được .Lúc đó ta mới tán hươu tán vượn, nói chuyện mưa nắng trong sự đồng cảm với người bản xứ. Tôi còn nhớ 1 lần đi đổi bằng lái xe, thằng cảnh sát hỏi tôi mày vào QT rồi hả??vợ mày là người Nhật???chẳng liên quan gì đến việc đổi bằng, nhưng nó hàm ý, cái cách nói, cái suy nghĩ của tôi là nhật nhưng cái phát âm lại lòi ra: tôi chỉ là anh Mít hehe, lại 1 chuyện nữa có 1 cậu tốt nghiệp xong Master ở waseda vào làm chung với 1 em tôi quen,cậu này bản tính lại hay vỗ ngực xưng tên, 1 hôm trong bàn ăn cậu ta huyên thuyên nói chuyện với thằng hancho, tên này mặt lạnh như tiền phán 1 câu làm mọi người xung quanh nghe thấy:Mày nói tiếng Anh đi, tao không hiểu mày muốn nói cái gì.....sau đó hắn đứng dậy bỏ ra chỗ khác, anh Master VN xấu hổ cúi gầm mặt xuống ăn cho hết bữa cơm, kết quả sau 3 tháng thử việc anh được mời nghỉ việc, còn em kia CT vẫn giữ lại đến bây giờ.....
Tóm lại thông thạo 1 ngoại ngữ, cảm nhận được nó và biết dùng nó trong các tình huống, chúng ta phải trải qua thời gian dài nơi chúng ta sinh sống, chúng ta phải biết NHẪN, biết NHÚN NHƯỜNG, chúng ta chỉ là Phó Thường Dân thành đừng bao giờ có sự so sánh: tôi như thế này sao không được tăng lương, sao tôi làm việc chăm chỉ không được lên chức.Những câu hỏi này các bạn chỉ biết mình mà không biết vị trí đứng của mình là ở đâu, hãy đặt mình vào người bản xứ sẽ có câu trả lời ngay, việc này bác Admin cũng đã mệt nhọc lí giải nhiều rồi.....
Tôi đọc nhiều topic trên diễn đàn ,phải nói cái tự mãn, cái coi trời bằng vung của mấy cậu:tôi, tốt nghiệp ĐH bách khoa Hà nội về phần.....tôi muốn qua nhật để làm việc và học hỏi kỹ thuật cùng ngôn ngữ Nhật.....Anh xong BK thì kệ anh ,anh muốn qua thì tự tìm hiểu và qua đây, đâu phải cho anh thục tập thâu lượm kỹ thuật mà anh phải đi làm đầu tối mặt tắt mới có đồng tiền hoặc tại sao Nhật qua VN không cần VISA mà VN qua Nhật phải có bảo lãnh phải có visa câu hỏi vùa buồn cười vừa ngô nghê, anh đã xác nhận điểm đứng của anh chưa??
Nhìn các cậu sau thời gian làm với Nhật, cậu nào cũng bơ phờ,ít nói hẳn đi không như lúc đầu nào veste nào laptop như đi họp ban....chỉ vài năm nữa con về, nó có giao cho việc gì đích thật đâu,chỉ có bảo đâu đánh đó, cái gì cũng có cái giá của nó mà thôi........:sweat:
 

penguin20110

New Member
Re: Xin mời vào đây

Đọc bài của bác nói về lối phát âm, thấy giống bệnh của con khiếp luôn. Học tiếng Nhật cũng mấy năm rồi, có thể nói chuyện giao tiếp được với người Nhật nhưng mà cách nói, giọng điệu thì con không thể nào bắt chước cách nói của người Nhật được, vẫn cứ bị đậm đặc mùi nước mắm quê hương như bác nói vậy đó.

Mà đúng là như bác nói chắc phải sống ở Nhật lâu, phải trải qua nhiều thì mới cảm nhận và thấm được cách nói aimai của người Nhật, khi là chỉ trích, từ chối mình. Mỗi lần nghe mấy kiểu nói này là đau cả đầu :-(
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Bác có cái may mắn tiếp xúc với tụi nhật rất nhiều, buổi sáng sau khi giao công việc cho nhân viên xong, bác phải đi liên hệ với các khâu khác, thôi thì đủ chuyện nắng mưa, chuyện bên A bên B,lúc đầu chưa hiểu mình, chúng nó giữ kẽ lắm, dân dần đã hiểu nhau thì chuyện trò như pháo ran, có những chuyện chúng nó không muốn giúp thì ỡm ờ nói lảng qua chuyện khác, cái gì cũng yotei và yotei nhưng nếu mình nêu ra những ý kiến xác thực có lợi cho đôi bên thế là OK sẵn sàng ,hết lòng, người Nhật tôn trọng lời hứa(phạm vi, lúc bác làm việc),Nhiều lúc nó cũng đá đểu ra phết, nhưng mình sống ở đây đã lâu nó mới thở ra là biết liền,,,, sau đó thỏa thuận xong ai về nhà đấy và mặt lại lạnh như tiền như chưa hề biết nhau, nếu có chào hỏi thì chỉ 1 tiếng" Hai" mà thôi.
 

penguin20110

New Member
Re: Xin mời vào đây

Bác Takeo ơi, thỉnh thoảng bác vào mấy topic về tiếng Nhật giải thích, góp ý cho tụi cháu về ý nghĩa, về cách dùng tiếng Nhật nữa đi bác :)
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Tre già măng mọc, mấy topic về tiếng Nhật đã có Admin, cô Dịu Dàng, Hạnh 80 và các con những người tuổi trẻ tích cực diễn giải quá đầy đủ rồi còn gì ,con lại gài Bác vào bon chen trong đó...cho bác xin...2 chữ bình an tuổi già
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Re: Xin mời vào đây

Tre già măng mọc, mấy topic về tiếng Nhật đã có Admin, cô Dịu Dàng, Hạnh 80 và các con những người tuổi trẻ tích cực diễn giải quá đầy đủ rồi còn gì ,con lại gài Bác vào bon chen trong đó...cho bác xin...2 chữ bình an tuổi già

Đúng rồi đấy bác ạ, con ủng hộ bác. Ý ko phải là con làm được gì ở box tN kia đâu :D mà con ủng hộ bác nghỉ ngơi tuổi già, bác hứng thú gì thì làm đấy, đừng gắng quá mất sức hihi... [con là người sống theo chủ nghĩa cảm hứng mà :redface:]

Nhưng khi nào con có việc cần hỏi han, xin ý kiến thì xin bác đừng lỡ từ chối nhé mà tội nghiệp con :frown:
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Bác chịu thua con rồi,con cài răng chiến lược, tiến cũng không được mà thoái cũng chẳng xong. Cái gì chứ, nếu làm mai ông nhật bủn nào cho con thì bác sẵn sàng(xin lỗi :nếu con còn single):;-D:Để già này mang trà xanh qua trà đạo và thỉnh giáo cô cô còn chuyện khác thì già xin khước cô cô nhé
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Re: Xin mời vào đây

Bác chịu thua con rồi,con cài răng chiến lược, tiến cũng không được mà thoái cũng chẳng xong. Cái gì chứ, nếu làm mai ông nhật bủn nào cho con thì bác sẵn sàng(xin lỗi :nếu con còn single):;-D:Để già này mang trà xanh qua trà đạo và thỉnh giáo cô cô còn chuyện khác thì già xin khước cô cô nhé

Con bài binh bố trận vậy mà bác vẫn chạy thoát nổi còn gì. Đúng là "gừng càng già càng cay" >< ước gì con được già thử một lúc để coi mình cay thế nào (một lúc thôi rồi phải quay về thì hiện tại tận hưởng cuộc sống tiếp ạ :redface:)

Bác coi có ông Nhật nào sống sâu sắc, tình cảm, tâm lý chút thì giới thiệu dùm con nhé ^^ Con cảm ơn bác trước :smile:
 

penguin20110

New Member
Re: Xin mời vào đây

Tre già măng mọc, mấy topic về tiếng Nhật đã có Admin, cô Dịu Dàng, Hạnh 80 và các con những người tuổi trẻ tích cực diễn giải quá đầy đủ rồi còn gì ,con lại gài Bác vào bon chen trong đó...cho bác xin...2 chữ bình an tuổi già

Ui, con không có ý muốn để bác vào bon chen hay lấy mất đi hai chữ bình an của bác đâu. Con có đọc mấy bài bác viết thấy bác nắm rõ văn hóa Nhật bản, có nhiều cảm nhận cũng như đã thực sự jikan cuộc sống bên Nhật nên mới nhờ bác thỉnh thoảng có thời gian, có cảm hứng thì vào tham gia cùng tụi con thôi.

Bác cứ thỉnh thoảng lại kể chuyện cho tụi con nghe cũng đươc, không thôi bác lại bảo con lấy đi 2 chữ bình an mất :p
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Người Việt xung quanh tôi
Cái dạo ấy, người việt sống tại đây được đếm trên đầu ngón tay. Nhật Bản là xứ đóng góp tiền bạc rất nhiều cho chương trình người tỵ nạn tại Liên hiệp Quốc nhưng lại không muốn nhận tỵ nạn, sau đó vì bị o ép quá họ bắt buộc nhận 5000 ngàn người đông dương gồm VN, lào, campuchia.Trại đầu tiên đón nhận người tỵ nạn là Himeji sau đó trại Yamato ra đời, cuối cùng là trại shinagawa, họ dậy tiếng Nhật căn bản trong 3 tháng, dậy sinh hoạt thường ngày tại xã hội Nhật và công ty Nhật rồi vào đời.Họ đưa ra 1 lô danh sách các CT cần tuyển người tỵ nạn và cứ thế ai thích chọn đâu thì được đi đó, chẳng cần biết những người này thuộc thành phần nào, trình độ nào ở xã hội cũ, chúng tôi thường đùa với nhau là những Tỵ Nạn Viên Đồng Hạng vì thế gây ra nhiều cảnh dở khóc dở cười, tiến thoái lưỡng nan giũa 1 anh đang còn đi học, với 1 cậu tại vn chân lấm tay bùn, cùng làm 1 CT, anh chân lấm tay bùn hùng hục làm đến mấy giờ cũng ok còn anh đi học chưa biết lao động là gì, làm cho qua ngày tháng rồi tìm đường tiến thân bằng mọi cách khác .Thời điểm đó,nhà nước VN chưa như bây giờ nên chúng tôi chỉ có 1 con đường là đi tới không có 1 sự lựa chọn nào khác, lại thêm 1 vấn đề nữa đại đa số là đàn ông con trai khỏe mạnh còn chỉ số ít là đàn bà con gái .Dạo ấy các bà các cô dù đẹp hay xấu cũng đều đắt giá ghê gớm.Các cậu thì cứ ngày nghỉ là tụ họp nhau lại uống rượu tiêu sầu chẳng ai nghĩ về tương lai và ngày mai.Tất cả phó thác cho trời cho định mệnh, đến năm 82 hay 83 gì đó, số người định cư chưa đủ ,bản bộ tỵ nạn liền qua Phi luật Tân chiêu hiền đãi sĩ kết quả nhiều người bị các quốc gia khác khước từ ngồi ngáp ruồi chờ thời và các em không cha không mẹ được bác Nhật âu yếm nhận hết cho đủ số và kể từ đây...........1 ông campuchia tự nhiên nổi điên giết vợ và 2 đứa con(sau đó được biết trong CT bị ijime quá, lại còn bị đến nhà phá phách)ông không đủ trình độ tiếng Nhật để lý giải và bà vợ lời ra tiếng vào sao đó ,ông cáp zuồng cả nhà, vụ này báo chí vàTV chỉ đưa tin qua loa cho có lệ rồi ỉm ngay, sau đó là ông việt gốc tầu tham tiền cho bà vợ đi bán snack,bà này được ông nhật ưu ái đưa đi đón về, thế là cơn ghen nổi lên cầm dao thay vì cắt cổ bà vợ thì ông lại cắt cổ bà mẹ vợ .Rồi 1 cô cùng chồng đang học tiếng Nhật , bỏ ngay anh chồng khố rách áo rơm theo anh Nhật trẻ làm trong trung tâm để lên đời, nhưng không phải chỉ có thế cũng có nhiều anh em trẻ, ngày đi bỏ báo tối đi học thêm, phải nói ở thời điểm đó vốn liếng 3 tháng học tiếng nhật cũng như muối bỏ biển, không có tài liệu học,không có tự điển để tra cứu, hoàn toàn mù tịt tin tức bên ngoài và âm nhạc giải trí cho tinh thần, thỉnh thoảng ai được thân nhân bên Mỹ gửi sách báo qua, chúng tôi nâng niu như bảo vật, đọc đi đọc lại đến thuộc lòng,chúng tôi đi làm thấy chữ kanji nào không biét là vội vã ghi vào sổ tay, rồi đêm về hì hục tra trong quyển Thiều Chủ của các bác SV cho mượn copy lại, trong sổ tay mỗi đứa đều ghi 1 lô chữ đến khi gặp bác SV là vội vã vác ra hỏi lấy hỏi để...lâu lâu nhớ lại những người cùng khóa, hỏi thăm sao lâu không thấy anh A , cậu B liền có câu trả lời là đã đi qua Mỹ, qua Canada hay Úc đại lợi và vài năm sau...:)O_O:.tiếp kì sau nhé nếu thấy chán thì tôi stop luôn)
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Re: Xin mời vào đây

Người Việt xung quanh tôi
Cái dạo ấy, người việt sống tại đây được đếm trên đầu ngón tay. Nhật Bản là xứ đóng góp tiền bạc rất nhiều cho chương trình người tỵ nạn tại Liên hiệp Quốc nhưng lại không muốn nhận tỵ nạn, sau đó vì bị o ép quá họ bắt buộc nhận 5000 ngàn người đông dương gồm VN, lào, campuchia.

Con ko hiểu tỵ nạn như bác là thế nào? Có phải VN có chiến tranh và LHQ có chương trình đưa 2000 người VN (chẳng hạn) qua bên Nhật thì bên Nhật ép phải nhận? Và 2000 người đó có chọn từ những người nào ko?

Vì con sinh ra trong thời bình và chưa từng tìm hiểu thật, thấy bác có đề cập tới nên muốn hỏi để biết. Nếu vì lý do nào đó ko thể trả lời thì bác cũng ko cần trả lời đâu ạ.
 

fonist

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Không! Bác đừng stop. Em thích nhất là đoạn này. Xin lỗi vì gọi Bác và xưng em! Gọi Bác thì là Bác lơn tuổi thật (em nghĩ thế). Còn xưng em cho thấy em còn trẻ và bác cũng trẻ luôn.

Trước đây em rất bần cùng và là một TNS. Cũng được huấn luyện 3 tháng tiếng Nhật và thả qua đây thêm 1 tháng nữa. Cả bọn nhốn nháo và lúa dễ sợ. Giờ sau bao năm ở đây thấy chán rồi. Ít còn nghĩ về đời mình nữa. Không biết đang cố gắng vì cái gì.

Việc em không quan tâm. Em muốn xem thế sự đã đổi thay thế nào nên muốn nghe từ rất nhiều phía, nhiều chiều như Bác.

Xin mời tiếp tục!
 

takeo203

Moderator
Re: Xin mời vào đây

Sao con giống bác thế[con là người sống theo chủ nghĩa cảm hứng mà ]Bác là chúa linh tinh chẳng có chủ đề nào ra chủ đề nào.Admin chắc cũng bực mình Bác lắm:Thứ lỗi cho già nhé, tại nhiều, nhiều quá các dữ kiện, cố sắp xếp thứ tự lớp lang nhưng cái cảm hứng nhất thời nó lại làm lạc hướng, viết xong đọc lại thấy nó qua đến Ấn độ rồi, nhưng nếu viết xong mà xóa đi viết lại thì....như pháo tịt ngòi
Để xong những người việt xung quanh tôi và nhưng mối tình dị chủng lúc đó con cho bác QĐịnh chứ bây giờ ....con lại đổ vạ cho Bác
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top