Thấy bài này đã phản ánh đúng một khía cạnh của xã hội Nhật nên xin dịch sơ qua để ai quan tâm cùng tham khảo. Một số chi tiết để cho dễ hiểu đã bị bỏ qua hay dịch thóang!
Ký sự từ quán cà phê hẹn hò(phần cuối): “ Thân ai nấy giữ ”
Bước vào quán cà phê cùng với bé A(18 tuổi), một khách nữ của quán cà phê hẹn hò (1) gần đó đã đồng ý “ra ngoài đi chơi”. A cho biết là mỗi tuần đến cà phê hẹn hò 1 lần dù khi được hỏi cô cũng tiết lộ là đã có người yêu hẳn hoi. Khi tôi hỏi “Lỡ người yêu biết việc em đến cà phê hẹn hò này cũng không sao hả? “, A đã trả lời ngay: “Không sao!”.
Nếu đồng ý ra ngòai đi chơi với khách nam thì mỗi lần khách nữ ở cà phê hẹn hò sẽ được quý ông trả tiền với danh nghĩa là chi phí giao thông khoảng 3000 đến 10000 Yên. Thường thì A làm thêm ở tiệm đánh bạc nhưng dường như có việc gì đó cần tiền gấp(mà cô phải đến đây). Và, anh người yêu cũng tích cực động viên “Nhân cơ hội này kiếm cố kiếm tiền tiêu vặt nhé em!”. A còn thổ lộ thêm “Người yêm em à? Anh ấy là kiểu người lúc nào cũng sống trên mây ấy”! Không rõ anh ta có phải là “con nghiện” hay không nữa!
Đã thế, các bạn có biết khách nam tiếp cận với nhân viên nữ ở đây vì mục đích gì không? “Trên 90% là vì nhắm đến quan hệ trăng hoa này nọ mà thôi!” A thản nhiên trả lời. Một nữ sinh vừa rời ghế nhà trường chưa lâu, A cũng là đối tượng cho các quý ông mời mọc rủ rê vào các mối quan hệ, các cuộc hẹn hò “hai bên cùng có lợi”(2). Thế nhưng A đã tìm cách từ chối.
A cười kể rằng khi một khách nam ra giá 3 vạn Yên, cô đã nói dối rằng “mười (vạn)” thì sẽ đi ngay” nhưng ông khách đáp lại “ Không thể trả nổi! Cho trả góp được không?” và chỉ chịu bỏ cuộc khi A nói “không đồng ý”!
“Người yêu em ấy à, anh ta là một người hơi đáng sợ! Thế nhưng, dẫu sao thì em vẫn yêu anh ấy mà”(3), A tâm sự với nét mặt thóag chút e thẹn!
Chúng ta hãy quay lại câu chuyện của A . Một lần khác, A được một người đàn ông cỡ 40 tuổi tự xưng là “làm cho công ty nước ngòai” mời đi chơi. Trước sự nài nỉ của ông ta: “Anh muốn giúp em ra khỏi chốn này! Em hãy đừng đến chốn này nữa có được không?”, A đã trả lời là “Được! Em hứa!”.
Sau đó số lần ông ta mời A đi chơi tăng dần lên.Cách cư xử của ông ta dành cho A rất hào hiệp lịch lãm. Thế nhưng một ngày nọ đột nhiên ông khách nói với A “ Em làm người yêu anh nhé!”.
Khác với A, lại có những cô gái tích cực trước cái mối quan hệ kiểu “hai bên cùng có lợi”. Có lần A đã đùa với nhân viên khác tầm 20 tuổi rằng “ Nếu có ai đó mời mọc về các mối quan hệ hai bên cùng có lợi thì em giới thiệu chị nhé”. Không ngờ người được hỏi lại trả lời với thái độ rất tích cực : “Thật hả! Cảm ơn em nhé!”. Bản thân người viết cũng bị A liên tục chê là “Anh thuộc dạng hiếm nhỉ”. Nghe đâu là trong số 100 khách nam thì có đến 89 người đên đây với mục đích trăng hoa.
“Gần đây có nhiều chuyện xẩy ra. Em không sợ sao?”, tôi đặt câu hỏi cuối cùng. “ Cà phê hẹn hò không phải là nơi đáng sợ. Em lại thích những người lớn tuổi hơn mình! Hơn nữa, ngay khi nói chuyện ở trong quán đã biết ai là người nguy hiểm rồi. Thân ai nấy giữ thôi!”, A trả lời thay cho lời chia tay để còn kịp thời gian làm thêm!
Chú thích:
1. Cà phê hẹn hò là từ tạm dịch cho chữ 出会いカフェ. Nơi mà khách nam có thể gặp nói chuyện và trả 1 khỏan chi phí nhỏ nếu mời được nhân viên nữ đi chơi.
2. Đây là từ dịch của chữ 援助交際 một hình thức mà những người đàn ông giàu có thường trả tiền có thể là một lần hay hàng tháng cho các cô gái (đa số là học sinh cấp 3)để đổi lấy các mối quan hệ tình cảm.
3. Ý muốn giải thích rằng vì thế nên cô đã từ chối hết các cuộc mời mọc.