Đôi điều về con đường của “Hậu Tu nghiệp sinh”

Đôi điều về con đường của “Hậu Tu nghiệp sinh”

Tôi cô viết cho xong những dòng này,cũng có thể ngày mai tôi ko con ngồi viết nữa,vì buổi sáng nay sau khi chụp CT,anh chuyên viên bắt chụp lại 2,3 lần,cuối cùng anh lắc đầu,hỏi mãi cũng ko nói,@ cứ yên tâm đến hôm khám, BS sẽ nói cụ thể hơn.Hôm nay chỉ là bước khởi đầu còn nội soi còn MRI,lòng thật thanh thản đón nhận những gì sẽ đến nếu có....
Nhịp cầu khó nối.
-Cái dạo còn đi làm,hầu như tôi sống trong CT nhiều hơn nhà,ngày tháng theo nhau qua mau,trong môi trường đó,trong cách xử thế đó đã làm tôi quên theo lối xử sự đơn thuần của người VN.Ở môi trường,xã hội nhật bản là sống thẳng,sống thật,phải trái nghiêm minh,xử thế mọi hoàn cảnh theo đúng quy luật CT,lòng tôi thanh thản,cuối tháng lãnh lương dẫn vợ con đi ăn ngoài,giải trí thì có TV,tin túc mỗi sáng,thỉnh thoảng chậy lên nhà bà bạn,ăn uống đấu láo cũng chỉ quanh môi trường sống nơi đây。Cái dạo ấy”2002” đã có internet,dù hoàn toàn ko biết gì tôi cũng mua về chỉ để mail cho ông anh bên Mỹ,bà chị bên pháp,hay vớ vần chụp vài tấm ảnh,Khi đó những trang Web tại VN rất hiếm(hay tôi ko biết),tôi mua máy cũng như các người NHật khác,mở vài trang tiếng Nhật đọc tin tức hay xem quảng cáo các đồ dùng mới sản xuất xong rồi tắt máy,những tin tức liên quan đến người Việt trong và ngoài nước thường được bạn bè hay ông anh từ Mỹ gởi qua cho đọc,đọc những tin tức này cho có, chẳng cần để ý,suy nghĩ vì dù sao tôi cũng chảng phải còn đơn thuần là người VN.Nhưng rồi 1hôm ,vợ chồng tôi đi chợ bỗng có 1 giọng rụt rè người miền bác:
-Thưa 2 bác là người VN?con mói qua đây dạng TNS,con ,ở gần đây,2 bác nhà ở đâu,qua đây lâu chưa,lúc đầu thấy 2 bác con tưởng người NHật,sau nghe bác gái nói mới biết,thật mừng quá.
Tôi quay nhìn lại 2 cậu mặt con đen đủi chưa nhả nắng vùng nhiệt đới chợt thấy long xốn xang tình nước quê nhà mà lâu lắm rồi tôi ko còn cảm thấy,tôi ân cần hỏi han rủ 2 cậu vào quán マクドナルド trong siêu thị,vừa ăn vừa nói chuyện,thì được biết 2 cậu mới qua tiếng nhật còn quá yếu,ngỏ ý muốn đi học thêm vào buổi tối,thế là tôi hứa sẵn sàng giúp cho 2 cậu.Thời gian qua đi,thỉnh thoảng tôi ĐT hỏi thăm cho đến 1 ngày,khoảng gần 10h đêm,ĐT cầm tay tôi reo vang.Ai nhỉ? Điện vào giờ sắp đi ngủ,định ko bắt nhưng ĐT lại reo nữa,tôi mở máy thấy tên cậu ta,tò mò bắt lên nghe..
-Chào chú(tôi ko thích xưng hô bằng Bác,vì tiếng này có vẻ quá khách sáo,nên bảo 2 cậu cứ xưng bằng chú với con hay hơn,thân thiện hơn),con vừa đi học về, ghé chú 1 tí, có vài điều cần hỏi chú,tường cậu ta có chuyện gì QT tôi nhận lời ,mở TV xem, chờ cậu đến,khoảng 10” sau cậu vào,mở cái túc đeo vai ra nào thuốc cảm ,phấn son,thuốc mọc tóc,salonpas đầy túi,cậu hỏi cách sử dụng từng loại lấy giấy bút ghi rõ rang.Vói linh tính của người đàn bà,vợ tôi liền hỏi tiền ở đâu ra mà mua lắm thế?Cậu trả lời ngọt sớt:
-Khi con qua đây mẹ và chị đưa ít tiền dặn mua những thứ này,vừa nói vừa để chứng minh cậu rút trong túi ra 1 nắm tiền,vả lại con cũng vừa lãnh lương.Tưởng thế là xong,tuần sau tôi đi chợ 1 mình,cái cậu cùng đi lúc gặp nhau lần đầu gặp tôi hớt hải nói:
-Chú biết chuyện gì ko?thằng A nó đi “chôm” bị bắt mấy hôm nay,công an đi cả xe đến nhà,lục tung đồ đạc tất cả,sau đó đồ của nó bị niêm phong,giờ ko biết nó ở đâu.Tôi hỏi lại 1 câu ngớ ngẩn:
-Thế chúng mày đi học ban đêm với nhau ,nó làm gì chẳng lẽ con ko biết
-Nào có học gì đâu,hôm đầu lên lớp,ngủ gà ngủ gật,con bỏ luôn mà lạ nó bảo đi học ,đêm nào cũng đi trong lúc lớp đêm chỉ dậy tuần 3 buổi ,hèn chi nó đi……
Về nhà tôi nín thinh, ko dám kể lại bà nhà vì sợ lại bị lên lớp cái tội cả tin。Tôi lại là 1 thằng thích tò mò tìm hiểu,với người dân Bắc, Đọc những bản tin nói về những người ngoài Bắc,họ bỏ nơi chôn rau cắt rốn ,bán nhà bán cửa,qua liên xô rồi từ đó,cuộc hành trình bắt đầu đến Balan,rồi tìm đường qua Tây Âu,cuộc hành trình gian truân cho những cô gái,bị hành hạ,hiếp dâm giữa đường đến khi qua được bến bờ thì tiền ko có sức cũng ra đi,họ lê lết sống qua ngày,đọc cứ như chuyện giả tưởng của thế kỉ 21 này,tôi ko tin ở người viết,làm gì có ở VN bây giờ,xã hội đã thay đổi,đang trong con đường vàng son của thời kinh tế phát triển,họ cần gì phải đi, đánh đổi mạng sống như thời mới GP.Nhưng sau đó tôi đọc “kỉ niệm sân khấu” của ông NNN có đoạn kể cô ca sĩ Ái Vân,đang được du học bên đông đức về ngành Đạo diễn thì bức tường đông tây bá linh sụp đổ, cô vội vàng qua Tây đức quyết kiếm 1 đấng chồng để ở lại,vì cô có sắc đẹp nên anh sinh viên trước 75 tốt nghiệp master xong phải lòng lấy làm vợ, thế là cô toại nguyện ước,rồi 1 cô Bác sĩ cùng chồng du học bên lien xô,tính toán đường ra đi bằng cách cho có thai để qua pháp sinh đẻ,cô nghĩ sẽ như Mỹ được nhận cả 2 mẹ con vào QT và định trú luôn bên đó,nào ngờ đến giờ này mộng ước ấy vẫn chưa thành,lại có bác giáo sư Toán được cử qua Algerie dậy học,hết nhiệm kì trên đường về máy bay ghé paris,bác nhẩy xuống,trốn lạm bồi cho 1 khách sạn người VN,mục đích kiếm thêm tiền cho con đang vào đại học,rồi document về người Việt tại Tiệp do trung tâm VS thực hiện đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều về cái sĩ diện của người Việt,họ luôn nghĩ khi trờ về phải áo mũ xeeng xang,tiền bạc rủng rỉnh,còn ko họ dù chết cũng ko chịu trở về.Cái dư luận ở VN lớn lắm,Người có quyền,có tiền đấy là tấm gương cho bác hang xóm”sao con nó ngu hơn con mình,nhà nó thua nhà mình”thế mà sao nó phát thế,hoặc con tôi qua..
Mấy năm đã mua được vài miếng đất thế là bằng mọi cách đẩy con đi,sao cho vài năm nhà mình phát lên,của chìm của nổi cho hang xóm nể mặt còn mặc kệ thằng con sống ra sao chết ra sao miệng thì vẫn thơn thớt:dạo này nó làm lớn lắm nghe đâu cháu nó bảo làm cái chức gì chỉ sau ông giám đóc mà thôi .Gần nhà tôi có trường đại học đào tạo giáo viên dậy nghề,có các em du học sinh được cấp học bổng qua,trong những lúc xôi nổi các em đã kể:
-Chú ơi,ở đây chẳng ra gì nhưng con về VN được nể vì lắm,đi đến đâu cũng được tiếp đón nồng hậu,hoặc con vừa về cái thằng hàng xóm ngồi chửi đổng rồi vác đá ném vỡ cả cửa sổ nhà,hay VN vui lắm con về cả làng ra đón,hết nhậu nhà này qua nhà khác chẳng hôm nào tỉnh rượu
Cũng chính vì thế,biết chết vẫn lao đi,khi qua cơn mộng dài,thì trốn chui trôn nhủi,làm những điều phạm pháp đến khi bị bắt thì lại “tại vì…bố bệnh mẹ đau,làm ko có tiền nên tay chân táy máy”Nhưng gặp người VN lại hay vỗ ngực xưng tên:
Tôi có mấy cái nhà ở VN,bố tôi làm lớn lắm,bên vợ tôi có mấy cái khách sạn..thế sao ko về cứ gục mặt nghe chửi hàng ngày nơi xứ lạ quê người,ráng nhịn vài năm có kinh nghiệm rồi về,kinh nghiệm đâu ko thấy chỉ có mỗi lần gặp mặt là than với thở….Ôi cái sĩ diện cái bon chen để đưa đến lừa dảo,tạo sự thương hại của những người xung quanh….
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐỜI SỐNG TẠI NHẬT 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top