Hôm kia bị cô cháu "kéo đi"(phải thế không nhỉ?) dự lễ kết thúc khóa học. Và tai hại hơn là còn bị "bỏ rơi" ngồi một mình ở phía sau hàng ghế dành cho khách.
Tình cờ có mấy bác người Nhật ngồi cạnh. Và sau khi mình bỏ đi chụp hình quay lại thì bị chiếm ghế. Thế là bắt chuyện tự giới thiệu hỏi qua hỏi lại. Khi mình biết họ là là người của nhóm volunteer vẫn hay được nghe kể lại và chưa kịp cảm ơn họ (vì họ đã giúp đỡ cô cháu)! Thì một trong số họ họ đã nói "ありがとうございます”。 Kế tiếp người này còn giới thiệu cho người kia là ”....ちゃんと一緒に来てくれた方です”(Đây là người đã đến cùng với cháu...). Thế là người này cũng nhanh nhảu cảm ơn mình!
Lúc đó mới thóang nhận ra một điều rằng: Đối với họ thì cô cháu là thành viên của nhóm họ và việc hôm nay mình đến đây cũng coi như là đã tới dự lễ kết thúc khóa học của một thành viên của nhóm họ nên họ mang ơn.
Tất nhiên sau đó mình cũng nói với họ là dù chưa gặp nhưng thỉnh thỏang cũng được nghe kể về họ và cảm ơn họ đã giúp đỡ cô cháu trong thời gian vừa qua!
Chưa hết, sau đó khi được giới thiệu cho một cô giáo. Sau khi cô hỏi và biết mình cũng đã đến đấy cùng cô cháu từ ngày đầu nhập học thì cô giáo lại cũng buông ra một câu là "ありがとうございます”。
Thực sự ra thì có lẽ người nên nói cảm ơn là mình chứ không phải họ. Cảm ơn họ đã tạo điều kiện, đã giúp đỡ cho người thân quen của mình. Có lẽ là họ không cần nói cảm ơn.
Cũng có thể có người sẽ nói đây là môtt sự khách sáo của Người Nhật. Có lẽ cũng đúng thế. Tuy thế, có lẽ sự khách sáo trong trường hợp này là rất cần thiết. Chính nó đã để lại thiện cảm trong lòng người khác!
Tình cờ có mấy bác người Nhật ngồi cạnh. Và sau khi mình bỏ đi chụp hình quay lại thì bị chiếm ghế. Thế là bắt chuyện tự giới thiệu hỏi qua hỏi lại. Khi mình biết họ là là người của nhóm volunteer vẫn hay được nghe kể lại và chưa kịp cảm ơn họ (vì họ đã giúp đỡ cô cháu)! Thì một trong số họ họ đã nói "ありがとうございます”。 Kế tiếp người này còn giới thiệu cho người kia là ”....ちゃんと一緒に来てくれた方です”(Đây là người đã đến cùng với cháu...). Thế là người này cũng nhanh nhảu cảm ơn mình!
Lúc đó mới thóang nhận ra một điều rằng: Đối với họ thì cô cháu là thành viên của nhóm họ và việc hôm nay mình đến đây cũng coi như là đã tới dự lễ kết thúc khóa học của một thành viên của nhóm họ nên họ mang ơn.
Tất nhiên sau đó mình cũng nói với họ là dù chưa gặp nhưng thỉnh thỏang cũng được nghe kể về họ và cảm ơn họ đã giúp đỡ cô cháu trong thời gian vừa qua!
Chưa hết, sau đó khi được giới thiệu cho một cô giáo. Sau khi cô hỏi và biết mình cũng đã đến đấy cùng cô cháu từ ngày đầu nhập học thì cô giáo lại cũng buông ra một câu là "ありがとうございます”。
Thực sự ra thì có lẽ người nên nói cảm ơn là mình chứ không phải họ. Cảm ơn họ đã tạo điều kiện, đã giúp đỡ cho người thân quen của mình. Có lẽ là họ không cần nói cảm ơn.
Cũng có thể có người sẽ nói đây là môtt sự khách sáo của Người Nhật. Có lẽ cũng đúng thế. Tuy thế, có lẽ sự khách sáo trong trường hợp này là rất cần thiết. Chính nó đã để lại thiện cảm trong lòng người khác!
Có thể bạn sẽ thích