Đây là bản thảo về "Trí tuệ sống của người vô gia cư" mà tôi đã viết trên một tạp chí vào mùa hè năm 1994. Năm này nắng nóng khủng khiếp, và tôi tự hỏi những người vô gia cư đang làm gì. Nói rõ hơn, có rất nhiều câu chuyện vui!
Thức ăn tươi nhất là thức ăn thừa từ nhà hàng sushi
Tại các nhà ga và cửa hàng tiện lợi, nhiều người vô gia cư đang tìm kiếm các thùng rác. Thói quen ăn uống của họ có vẻ kém, nhưng anh trai của Maejima, người có một ngôi nhà bằng bìa cứng ở Shinjuku, đã tuyên bố, "Bạn chỉ là một kẻ ăn xin thực sự nếu bạn ăn sashimi!" Người vô gia cư có chế độ ăn uống phong phú như vậy sao ?
"Tôi già rồi nên không thích đồ ăn nhanh như hamburger. Tôi muốn ăn cơm. Món tươi ngon nhất là sushi băng chuyền ngay sau khi nhà hàng vừa mới đóng cửa. Tôi biết tất cả các bãi rác ở các nhà hàng sushi ở Shinjuku. Nhưng những người ăn xin mới không biết gì nên chỉ có thể ăn đồ tồi. Trường hợp tồi tệ nhất, tôi sẽ chỉ được trung tâm phúc lợi cho 3 hộp lương khô. Nếu không thông minh thì không thể thắng được.”
Sau đó, anh ta bắt đầu ăn những quả táo mà anh ta đã lấy trộm từ nghĩa trang.
"Quy tắc chặt chẽ " để ở trong lối đi ngầm là gì?
Những người vô gia cư dường như đang sống hoàn toàn không mục đích, nhưng họ cũng có những quy tắc. Một cụ già nhấn mạnh: “Đừng vứt rác bừa bãi” khiến tôi rất ngạc nhiên.
"Gần đây, số lượng người ăn xin tăng lên và chính quyền thủ đô siết chặt các quy định. Cũng có một cuộc ẩu đả lớn. Ở đây rất thoải mái, vì vậy chúng tôi cố gắng giữ sạch sẽ để không kích động chính quyền thủ đô. Người bình thường hay vứt rác, tôi cũng cố gắng không trải bìa các tông từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Những người không tuân thủ các quy tắc này không thể phàn nàn ngay cả họ bị bị giết. “
Trên thực tế, cũng có những vụ giết người không ghê tay giữa những người vô gia cư.
Nguồn thu nhập béo bở là "Shonen Jump."
Hình ảnh “người vô gia cư bẩn” thực ra không đáng tin lắm. Nhiều người thường xuyên đến nhà tắm công cộng và làm việc chăm chỉ . Nhưng còn tiền thì phải làm thế nào ?
"Tôi bán tạp chí . Giá 100 yên mỗi cuốn. Vốn liếng là miễn phí và có sinh lời đó !”
Kiyoshi Okubo (tự xưng) đã là người vô gia cư trong 20 năm. Anh ấy cho tôi xem thẻ đi lại giữa Shinjuku và Toyota mà người nào đó đã vứt ở nhà ga."Bây giờ tôi sẽ thu thập các tạp chí hàng tuần từ kệ và thùng rác trong tàu. Những thứ như "Shonen Jump" bán rất chạy. Vào ngày phát hành, nếu tôi có 15 tập thì sẽ bán đươc 14 tập."Rắc rối nhất là cục kẹo cao su bị dính tạp chí hàng tuần . "Có một tên ngốc ném thẳng kẹo cao su vào thùng rác. Anh ta không lịch sự chút nào.”
Bốt điện thoại là nguồn thu cho người mới bắt đầu!
Người ta nói rằng sưu tập tạp chí rất khó đối với người mới bắt đầu. Ở đó, những người vô gia cư nghiệp dư thu thập thẻ điện thoại và nhận tiền mặt. Ông Kagawa, người vô gia cư từ hai năm trước cho biết :
"Nếu đi bộ một ngày, nhiều nhất bạn có thể thu được hàng chục thẻ điện thoại. Thẻ điện thoại đã qua sử dụng có giá 15 yên mỗi thẻ, nếu dùng dở thì có người mua với giá bằng 3 cuộc gọi . Thẻ điện thoại dùng dở là món đồ" ấm áp ", vì vậy hãy giữ nó ở một nơi an toàn cho đến khi bạn thực sự có vấn đề."
Nếu có quần áo đẹp, có thể đi du lịch bất cứ lúc nào !?
Nhiều người đi bộ 30 phút đến Takadanobaba, nơi không mất tiền tàu và tập trung công việc. Tuy nhiên, ông Funaki, một thành viên của "Tobiya," nói rằng ông luôn đi du lịch miễn phí.
“Tại ga, không hiểu vì sao mà vé tháng của cả hai chiều Morioka – Fukushima bị rơi. Vì thế tôi tập hợp một nhóm “Hiroiya” , bán trong “Tobiya”. “Tobiya” đi đến tận Fukushima để trả lại vé tháng. Việc trả lại nếu không được làm trong khu vực chỉ định thì tôi có thể bị nghi ngờ. Tôi cũng phải cẩn thận với quần áo. Tôi hay mặc bộ vest lụa. Phí đi lại đến Fukushima ? Nếu cái đó cũng nhặt được thì tốt. Chả phải là có vé khứ hồi từ Fukuoka – Tokyo hay sao ? Nếu đi đến tận Fukuoka thì tôi sẽ đi, lần này vì vé bị rơi là Fukuoka – Yamagata. Tôi bằng cách đó đã thường đi du lịch Nhật Bản. Nhưng mà đến Aomori hay Yamaguchi. Tôi chưa bao giờ rời khỏi đất liền.”
Nếu tin vào đạo Thiên Chúa , sẽ có nhiều thức ăn !?
Okubo, người đã xuất hiện trước đó , nói rằng cuộc sống vô gia cư thoải mái .
"Những người đi ngang qua cho tôi cơm nắm, áo và tiền. Còn những người theo đạo Thiên chúa thường cung cấp thức ăn. Vì vậy, mọi người ở đây đều có Kinh thánh. Tôi chưa bao giờ đọc vì nó thật khó. Nhưng nếu nói rằng tôi là một tín đồ cuồng nhiệt, có lẽ họ sẽ cho tôi nhiều thức ăn, chẳng phải vậy hay sao ? và họ sẽ nói rằng, 'Người ăn xin nếu làm 3 ngày thì sẽ không thể bỏ được.' 1-2 tháng đầu vì lo lắng nên vất vả lắm. Từ tháng thứ 3 thì mừng rồi. Giờ thì tôi không thể bỏ được. Tôi có khi cho dù chết lúc nào thì cũng là màu hồng.”
( Nguồn tiếng Nhật )
Thức ăn tươi nhất là thức ăn thừa từ nhà hàng sushi
Tại các nhà ga và cửa hàng tiện lợi, nhiều người vô gia cư đang tìm kiếm các thùng rác. Thói quen ăn uống của họ có vẻ kém, nhưng anh trai của Maejima, người có một ngôi nhà bằng bìa cứng ở Shinjuku, đã tuyên bố, "Bạn chỉ là một kẻ ăn xin thực sự nếu bạn ăn sashimi!" Người vô gia cư có chế độ ăn uống phong phú như vậy sao ?
"Tôi già rồi nên không thích đồ ăn nhanh như hamburger. Tôi muốn ăn cơm. Món tươi ngon nhất là sushi băng chuyền ngay sau khi nhà hàng vừa mới đóng cửa. Tôi biết tất cả các bãi rác ở các nhà hàng sushi ở Shinjuku. Nhưng những người ăn xin mới không biết gì nên chỉ có thể ăn đồ tồi. Trường hợp tồi tệ nhất, tôi sẽ chỉ được trung tâm phúc lợi cho 3 hộp lương khô. Nếu không thông minh thì không thể thắng được.”
Sau đó, anh ta bắt đầu ăn những quả táo mà anh ta đã lấy trộm từ nghĩa trang.
"Quy tắc chặt chẽ " để ở trong lối đi ngầm là gì?
Những người vô gia cư dường như đang sống hoàn toàn không mục đích, nhưng họ cũng có những quy tắc. Một cụ già nhấn mạnh: “Đừng vứt rác bừa bãi” khiến tôi rất ngạc nhiên.
"Gần đây, số lượng người ăn xin tăng lên và chính quyền thủ đô siết chặt các quy định. Cũng có một cuộc ẩu đả lớn. Ở đây rất thoải mái, vì vậy chúng tôi cố gắng giữ sạch sẽ để không kích động chính quyền thủ đô. Người bình thường hay vứt rác, tôi cũng cố gắng không trải bìa các tông từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Những người không tuân thủ các quy tắc này không thể phàn nàn ngay cả họ bị bị giết. “
Trên thực tế, cũng có những vụ giết người không ghê tay giữa những người vô gia cư.
Nguồn thu nhập béo bở là "Shonen Jump."
Hình ảnh “người vô gia cư bẩn” thực ra không đáng tin lắm. Nhiều người thường xuyên đến nhà tắm công cộng và làm việc chăm chỉ . Nhưng còn tiền thì phải làm thế nào ?
"Tôi bán tạp chí . Giá 100 yên mỗi cuốn. Vốn liếng là miễn phí và có sinh lời đó !”
Kiyoshi Okubo (tự xưng) đã là người vô gia cư trong 20 năm. Anh ấy cho tôi xem thẻ đi lại giữa Shinjuku và Toyota mà người nào đó đã vứt ở nhà ga."Bây giờ tôi sẽ thu thập các tạp chí hàng tuần từ kệ và thùng rác trong tàu. Những thứ như "Shonen Jump" bán rất chạy. Vào ngày phát hành, nếu tôi có 15 tập thì sẽ bán đươc 14 tập."Rắc rối nhất là cục kẹo cao su bị dính tạp chí hàng tuần . "Có một tên ngốc ném thẳng kẹo cao su vào thùng rác. Anh ta không lịch sự chút nào.”
Bốt điện thoại là nguồn thu cho người mới bắt đầu!
Người ta nói rằng sưu tập tạp chí rất khó đối với người mới bắt đầu. Ở đó, những người vô gia cư nghiệp dư thu thập thẻ điện thoại và nhận tiền mặt. Ông Kagawa, người vô gia cư từ hai năm trước cho biết :
"Nếu đi bộ một ngày, nhiều nhất bạn có thể thu được hàng chục thẻ điện thoại. Thẻ điện thoại đã qua sử dụng có giá 15 yên mỗi thẻ, nếu dùng dở thì có người mua với giá bằng 3 cuộc gọi . Thẻ điện thoại dùng dở là món đồ" ấm áp ", vì vậy hãy giữ nó ở một nơi an toàn cho đến khi bạn thực sự có vấn đề."
Nếu có quần áo đẹp, có thể đi du lịch bất cứ lúc nào !?
Nhiều người đi bộ 30 phút đến Takadanobaba, nơi không mất tiền tàu và tập trung công việc. Tuy nhiên, ông Funaki, một thành viên của "Tobiya," nói rằng ông luôn đi du lịch miễn phí.
“Tại ga, không hiểu vì sao mà vé tháng của cả hai chiều Morioka – Fukushima bị rơi. Vì thế tôi tập hợp một nhóm “Hiroiya” , bán trong “Tobiya”. “Tobiya” đi đến tận Fukushima để trả lại vé tháng. Việc trả lại nếu không được làm trong khu vực chỉ định thì tôi có thể bị nghi ngờ. Tôi cũng phải cẩn thận với quần áo. Tôi hay mặc bộ vest lụa. Phí đi lại đến Fukushima ? Nếu cái đó cũng nhặt được thì tốt. Chả phải là có vé khứ hồi từ Fukuoka – Tokyo hay sao ? Nếu đi đến tận Fukuoka thì tôi sẽ đi, lần này vì vé bị rơi là Fukuoka – Yamagata. Tôi bằng cách đó đã thường đi du lịch Nhật Bản. Nhưng mà đến Aomori hay Yamaguchi. Tôi chưa bao giờ rời khỏi đất liền.”
Nếu tin vào đạo Thiên Chúa , sẽ có nhiều thức ăn !?
Okubo, người đã xuất hiện trước đó , nói rằng cuộc sống vô gia cư thoải mái .
"Những người đi ngang qua cho tôi cơm nắm, áo và tiền. Còn những người theo đạo Thiên chúa thường cung cấp thức ăn. Vì vậy, mọi người ở đây đều có Kinh thánh. Tôi chưa bao giờ đọc vì nó thật khó. Nhưng nếu nói rằng tôi là một tín đồ cuồng nhiệt, có lẽ họ sẽ cho tôi nhiều thức ăn, chẳng phải vậy hay sao ? và họ sẽ nói rằng, 'Người ăn xin nếu làm 3 ngày thì sẽ không thể bỏ được.' 1-2 tháng đầu vì lo lắng nên vất vả lắm. Từ tháng thứ 3 thì mừng rồi. Giờ thì tôi không thể bỏ được. Tôi có khi cho dù chết lúc nào thì cũng là màu hồng.”
( Nguồn tiếng Nhật )
Có thể bạn sẽ thích