Kami xuống đây ở đi,chú cháu cùng ngao du sơn thuỷ....HihiCòn chân nào không cho con một chân với chú ơi.
Trên các nẻo đường đất nước nơi tạm dung
-Cô thư ký tiễn ra tận cổng,hỏi han xem tôi có còn thắc mắc gì ko?Giọng cô nhỏ nhẹ ,lễ phép làm tôi cảm động lúng túng cám ơn.Hỏi làm gì ,ngày vào làm khắc biết,trong bụng tự nghĩ chắc cũng ko dễ đâu cái công việc này..về đến nhà ,tôi ôm đống giấy tờ CT đưa cho đọc lướt qua,ôi bao điều khác hẳn với nơi làm cũ,cái gì cũng phải trình thưa thí dụ làm giờ phụ trội phải viết vào tờ trình,đóng Hanko ,viết lí do,sau đó đưa anh sở trưởng duyệt,đóng dấu,ngày thứ bẩy nguyên tắc là nghỉ nhưng làm cũng phải viết vào tờ trình lí do tại sao làm,giờ phụ trội tính từ 5" trở lên....mệt quá tôi thiếp đi,trong giấc ngủ mộng mị tôi thấy cuộc sống VC chúng tôi đang trở lại ngày còn tại chức của năm nào,ko lo lắng,ko đắn đo trong sinh hoạt,trong vui chơi,liên hệ bè bạn...bỗng có tiếng ĐT réo vang,vội chụp lấy,giọng anh sở trưởng nói với tôi:
-Cái bằng lái xe của mày có lỗi nào ko,hiện giờ là 3 năm hay 5 năm?Xe mày đi hiện giờ có đóng bảo hiểm ko?nếu ko có thì ko được tiền xăng,mày có bệnh tật gì ko?HONSHA vừa bảo xác nhận lại,nếu được yêu cầu mày ngày 9 tháng 4 vào làm,nhớ phải đến CT trước 20".
-Tôi nói ngày ấy sẽ mang tất cả lên CT bằng lái GOLD,bảo hiểm chưa 1 lần tai nạn,và bệnh tật thì NO...Hihi cái này thì phét rồi,ôi cái lưng sau hơn 1 năm ăn ko ngồi rồi đã tạm bớt đau,ko biết đi làm lại thế nào đây.Trước ngày 9 ,anh sở trưởng lại gọi cho tôi bảo chưa sắp xếp cho tôi được ngày 13 tôi mới chính thức vào làm,Ngày 13 thứ sáu??Thời tiết:MƯA,tôi cười bảo anh ta thế,anh an ủi :đi làm mà,để ý làm gì...
-Sáng ngày 13,tôi đến lúc 7:15 sáng,ngồi chờ 1 lúc anh sở trưởng đến dẫn tôi ra hàng xe đậu xếp lớp và nói:Từ hôm nay ..san chịu trách nhiệm 2 chiếc Câravan 10 chỗ,và Hiace 8 chỗ+2chỗ cho xe đẩy,sau đó quay vào CT,anh GT tôi với mọi người,nhìn xung quanh cảnh vật,thật chật chội,dẫy bàn dài khoảng 60 lão ông lão bà ngồi,vừa ăn vừa trò chuyện,ca hát,màn hình karaoke mở suốt,bên dẫy phải là khu traning với vài cái máy chậy bộ,đằng sau là 1 phòng nhỏ các lão ông đang nằm dài cho các bác tẩm quất xoa bóp thân thể nhăn nheo theo ngày tháng,trước mặt các bô lão là T.O.C(trung tâm hành quân),nơi này anh béo chủ trì cùng 3 cô trên cái bàn chật hẹp,giấy tờ tài liệu đầy cả bàn,chật cả tủ đứng tủ nằm,ko có chỗ mà đứng,mà viết,chạnh nhớ đến ngày nào trong B.Gun,cái phòng nơi tôi làm việc,cái bàn tôi hàng ngày ngồi chấm điểm cũng to hơn nguyên cái TOC này,qua phòng thay quần áo tôi càng mất hồn ôi cái Loocker gì mà bé tí,phòng thay quần áo chưa được 3 chiếu,tôi đã quen với những cái to,cái lớn giờ đứng nơi đây thật sự tôi bị "sóc"
-LÊN ĐƯỜNG
Lớ ngớ trong "khung" nhìn đồng hồ đã 10h,giờ về của tôi,lên VP,cô thư kí đưa cái Card và hướng dẫn xử dụng,cái máy này khác hẳn với những cái mà tôi đã sử dụng,nó gồm 4 nút:nút 出,退,外,戻,bấm vào 1 trong 4 nút đó rồi dí card vào nó kêu bíp bíp là OK.Bốn nút này gồm buổi sáng đến làm việc,buổi tối khi về,buối 10h tôi về nhà và buổi 4h chiều tôi trở lại làm.Quả thật 30 năm rồi trong 1 khuôn khổ ko tiếp xúc bên ngoài,biết bao thay đổi như tóc tôi ngày nào còn xanh mướt nay bạc cả đầu.Chiều đến tôi trở lại được đi DELO(đi theo học nghề) 1 anh sồn sồn,anh mặt nghiêm nghị,ko 1 cái nhếch mép cười,quăng tôi cái FILE đưa các cụ về,bảo tôi đọc và nhớ,úi giời,đã biết gì đâu,đọc là đọc cái gì?nhớ cái gì?1 màn phủ đầu trong "cầm nang" ijime của JP đây,tôi im lặng,chẳng nói chẳng rằng leo lên xe cùng anh ta sau khi đã đỡ các bô lão lên,tôi ngồi ghế trái sát bên anh để nhìn đường,anh cau mày bảo tôi xuống dưới:mày phải xuống lo cho khách,chứ ngồi đây có chuyện gì ai lo cho họ,tôi chui xuống dưới lẩm bẩm:trò này rẻ tiền quá,ông mà nhớ đường thì mày đừng trách ông.Nhưng khốn nỗi,xe chậy từ đường lớn bắt đầu chui vào những con *** đưa các cụ xuống là tôi mù tịt,đường thì bé tí,chậy 2 chiều ghẹo trái, ghẹo phải lung tung như Bát quái trận đồ,nhìn hoa cả mắt,thế mà anh ta chậy vù vù,có những chỗ cua tưởng chừng như đụng vào vách tường nhà thế mà luồn lách ko trầy da tróc vẩy.Anh quay lại tôi bảo: mày phải nhớ tên các cụ chứ lần sau đi đón ko nhớ tên nhớ mặt thì taihen lắm.
-Kami ơi,nếu người việt được gt tên là nhớ ngay mặt,tiếp xúc 2 ,3 lần là ko bao giờ quên,đằng này các cụ nhiều người tên giống nhau,cái mặt thì 1,2 lần sao nhớ nổi?? Đường xá Nhật thì trong từng ô vuông,tìm được điểm đứng ko dế dàng gì léng phéng là lạc ngay,mà thời gian thì có giới hạn,nó bảo mình nhớ mà ko chỉ đâu là điểm chuẩn để từ đó bung ra,hôm nay chưa nhớ ngày mai đã đi chỗ mới.Tôi búc xúc anh béo điều hành TOC,mình là lính mới mà nó bảo đi như thế bố ai mà theo nổi,thắc mắc hỏi nó.Ko sao mày đi DELO riết rồi quen....
-Thôi chuẩn bị ăn cơm đi làm, ngày mai (cách xử trí của anh GAIJIN)tiếp nhé Hihi.Kami thấy sao?Thích đi ngao du ko,chú cháu mình sắm xe thầu lại các CT 介護。
Có thể bạn sẽ thích