Chuyện của bác Takeo203

Chuyện của bác Takeo203

May cho cô dịu, nếu bác là chief của con là:
_Đi chơi là đi chơi,hôm nay đi chơi mai xin nghỉ là NO,bất luận là ai,dù con hay cháu,công tư rõ ràng...hihi,
Tức ko con?? Hình như mấy CT Nhật ở VN cũng áp dụng như thế đấy

Nhiều khi điều tạo ra sự khác biệt ko phải là anh đứng trong môi trường nào mà chính là anh ứng xử với môi trường thế nào. Đương nhiên thủ đoạn luồn cúi hay dẫm đạp lên người khác mà đi Dịu ko bao giờ dùng. Nhưng biết đâu đứng trong cty Nhật Dịu lại có thể tạo được một chỗ đứng vững chắc hơn hiện giờ keke...
 
Bình luận (309)

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Định rửa mắt kèm nhèm qua image này nhưng nhìn mãi toàn ông già,bà sồn sồn chẳng thấy cô chân dài nào mặc BIKINI.Gớm sao mà khéo chụp thế:heart:

Ảnh đó chụp đúng 12h trưa mà bầu trời u ám như 5h sáng ^^

Nếu muốn rửa mắt thì phải chụp nơi khác cơ bác, chụp ngay trên phố hay beer cỏ cũng có (<> chả cần phải vào bar/disco). Gái đẹp thì đã có đại gia quản, chả thằng nào ngu cho gái của mình bikini xuống biển để thằng khác nó lặn trêu :belial:
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Hihi,Bác cũng vừa đi biển về đây,enoshima,nhưng nửa chừng quay về,đường kẹt từ QL rẽ xưống biển gần 4km ,xe ko nhúc nhích,máy lạnh chậy hết cỡ vẫn nóng,nhìn đồng hồ xăng,cứ theo nhau chỉ xuống,thôi đành quay về tắm Pool.
Haha, tự thưởng chuyến kỷ niệm 海の日 sớm hả bác :;;D: ........................
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Tặng tất cả bài nhạc hay để xả Tress, hihi Nếu hay cám ơn nhé,để bác biết trình độ thưởng thức nhạc của bác có còn hợp với thời đại này ko??​

Thỉnh thoảng lại thích nghe lại bản nhạc đã cũ - nhạc Trịnh trong giọng hát ấm áp của Quang Dũng. Ko biết có cùng gu thưởng thức với bác ko :;-D:

Tình nhớ - Tình xa

[video=youtube;uGonPNCR_aM]http://www.youtube.com/watch?v=uGonPNCR_aM&feature=related[/video]

[video=youtube;IgXuygw3Ic0]http://www.youtube.com/watch?v=IgXuygw3Ic0&feature=related[/video]
 

takeo203

Moderator
Có thể về sau này có nhiều người thích QD ca nhạc TCS,nhưng thời bác,hay riêng bác nghĩ,nếu có TCS thì phải có Khánh Ly,giọng cô réo rắt lê thê như tâm trạng những người tuổi trẻ thời chiến tranh ko định hướng,chỉ tiếc thời đó ban nhạc hoà âm kém quá ko như bây giờ,hồi mới qua,mỗi lần đi làm đêm về vào những đêm trăng sáng,trên by pass,xuống xe,rút thuốc lá hút nghe bài TCS:quên khuấy tên
-Ôm màn đêm nhìn vầng trăng đã lên....
Cái cảm giác,vừa bâng khuâng vừa nuối tiếc cái ngày xa xưa .Quê hương thật gần trong tầm tay mà sao với hoài ko tới
 

takeo203

Moderator
Haha, tự thưởng chuyến kỷ niệm 海の日 sớm hả bác :;;D: ........................
Nhật giờ giống Mỹ,ngày lễ chuyển về ngày thứ 2 ngoại trừ nhũng ngày lễ lớn,bên này cũng chẳng để ý các ngày lễ là ngày gì,chỉ biết được nghỉ là "sướng" rồi
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Có thể về sau này có nhiều người thích QD ca nhạc TCS,nhưng thời bác,hay riêng bác nghĩ,nếu có TCS thì phải có Khánh Ly,giọng cô réo rắt lê thê như tâm trạng những người tuổi trẻ thời chiến tranh ko định hướng,chỉ tiếc thời đó ban nhạc hoà âm kém quá ko như bây giờ,

Dạ, xưa con cũng nghe Khánh Ly hoài, rồi sau này có Hồng Nhung hay hát nhạc Trịnh nữa... nhưng đến khi QD hát thì thích QD hát hơn, giọng ấm áp và đem lại cảm giác yên bình để suy ngẫm... Chứ giọng nữa cao/chua hát TCS con ko thík ^^ Con thích nghe nhạc Trịnh để mình được cảm, mặc sức ngẫm sự đời, chứ ko phải sự réo rắt từ giọng người ca.
 

takeo203

Moderator
Mỗi thời mỗi khác,trẻ già khó thông cảm nhau hihi,cái anh chàng QD nhìn tường tá hiền lành đẹp trai thế mà bị cô vợ....Bác như cậu ta sống 1 mình là sướng nhất,nhà cửa,tiền tài danh vọng đầy đủ cả...mấy bà vợ đẹp QUÁI lắm,nhất là đẹp lại thông minh thì...sao con nhỉ?
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Mỗi thời mỗi khác,trẻ già khó thông cảm nhau hihi,cái anh chàng QD nhìn tường tá hiền lành đẹp trai thế mà bị cô vợ....Bác như cậu ta sống 1 mình là sướng nhất,nhà cửa,tiền tài danh vọng đầy đủ cả...mấy bà vợ đẹp QUÁI lắm,nhất là đẹp lại thông minh thì...sao con nhỉ?

Con có nghe nhưng ko quan tâm chuyện gia đình người khác ^^

Có gì là hoàn hảo đâu. Đâu thể mong vợ đẹp mà thông minh, đẹp thông minh mà nghe lời...
 

takeo203

Moderator
Bên này ko có chuyện nhà nhà sạch,phố xá thì có người phu quét đường cầm chổi quét lung tung.Mọi người trong khu phố,đến phiên phải quét dọn quanh vùng chỉ định và hằng năm 4 lần tổng vệ sinh,bác nào ko làm hay trốn thì tổ trưởng ghi tên và đóng cho hội 1000 yen,thế là lại sôi nổi thảo luận phương án cho các bác ù lì ko vệ sinh cũng chẳng đóng tiền,Bác thường vụ mặt đen,môi xám vừa ngồi gãi cầm vừa nói bâng quơ:
-Dẫy tôi ở căn dưới cùng có vợ chồng campuchia cùng 2 đứa con,ko làm vệ sinh cũng chẳng đóng tiền,thật đúng là gaijin,nó ko hiểu gì về phong tục,tập quán người NHật,nhất là thằng con,gặp tôi hỏi sao nó ko đóng tiền thì nó dạ thưa rồi trốn biệt.Nghe đến 2 chữ gaijin và mùi kì thị máu tôi nóng lên,tôi nói 1 tràng và nhìn thẳng vào mặt anh ta.
-2 vợ chồng này tao biết,nó đã về campuchia buôn bán cả thằng con nữa,trước khi nó đi đã nói với hội trưởng cũ là nó vẫn đóng tiền nhà đều đặn,khi quay lại đây để làm giấy tờ nếu trong dịp vệ sinh nó sẽ tham gia, còn tiền cho quỹ tự trị nó xin miễn, đã dược đồng ý rồi,2 vợ chồng có thể tiếng nhật ko rành nhưng con nó đẻ ở đây,nhận sự giáo dục ở đây và cũng đã học hết đại học đoản kì 2 năm rồi thì làm sao nó ko biết phong tục tập quán nhật,mày ko thấy như thằng tầu Mori dẫy tao,ko đóng tiền ko vệ sinh,ko tham gia bất cứ 1 sinh hoạt nào mà vẫn mang rác ra đổ,bãi đậu xe của khách,nó ngang nhiên mang xe vào đậu ko phải 1 chiếc mà 2.3 chiếc.tại sao ko ai nói,hôm nay tao xin bàn về vấn đề này cho rõ ràng.......(Nhân vật MORI này tôi xin kể đại khái.....)
 

takeo203

Moderator
Tôi ko nhớ rõ,hình như cuối thập niên 80,Kinh tế NB đang trên đà gia tăng,cuộc sống mọi người dân sung túc,phấn khởi,cái lúc ấy ko phải người đi tìm việc mà việc đi tìm người,ngoại trừ những CT lớn ra còn cả trăm cả ngàn CT nhỏ,nơi tôi ở lại là nơi tập đoàn MMC,NEC,TOYOTA,ISUZU,3M đóng trụ,vì thế dân tứ xứ khắp nẻo đường đất nước tụ tập lại đây kiếm tiền,và cũng là lúc"có lẽ" để trả món nợ giang hồ "mãn châu" ngày nào,chính phủ mở cửa ồ ạt đón tầu mãn châu qua theo chương trình nhân đạo như diện con lai VN sau này,hàng ngày TV chiếu những đoàn [tầu MC] trên xe bus,đi thăm quan danh lam thắng cảnh,những anh tầu,mẹ tầu hom ***, quàn áo lôi thôi lếch thếch,ngơ ngơ ngáo ngáo như mán về thành,xi xa xí xô khi xe đến 1 địa điểm tham quan nào,thấy mà tội nghiệp cho họ...nhưng thật ra trong đám người đó thật cũng có, giả cũng có,và anh Tầu MORI là 1 điển hình,anh và GD chẳng liên quan gì đến chương trình nhân đạo này,anh được đi vì mua lại cái Visa của người khác bằng mảnh đất dưới quê anh,theo anh kể: anh ở cái vùng gần biên giới Nga,lạnh quanh năm, cái lạnh vùng tây bá lợi á và nơi anh ở cũng giống nhau,anh đi làm cho 1 CT làm thép lương 3 cọc 3 đồng,mụ vợ thì đan dệt sống qua ngày...rồi qua đây, lại ở gần bên tôi,trong 1 buổi sáng đi làm anh chào tôi bằng giọng sặc mùi China,hôm sau ngày thứ 7,đang ngồi xem TV có tiếng gõ cửa,ra mở thì gặp anh và mụ vợ xin vào nhà chơi,câu đầu tiên sau khi an toạ của anh là:
-Mày làm ở đâu?lương bao nhiêu,dẫn tao vào làm với, còn mụ vợ thì tự nhiên mở tủ lạnh xem xét nhìn cái TV ,sờ cái tủ đựng đựng đũa chén rồi xả 1 lô tiếng tầu với thằng chồng,mụ ngồi chành bành trên cái ghế bàn ăn,thò tay vừa xé cái bánh vửa nói:bánh này cho tao nhé,rồi ngấu nghiến ăn lấy ăn để ,vừa ăn vừa hỏi:mua đâu thế,bao nhiêu tiền.Bực quá tôi ko trả lời bỏ qua phòng khác,vợ tôi chịu trận độ tiếng sau VC tầu về tôi bị cằn nhằn vì cái tội "hiếu khách" sau đó bỏ trốn...hihi thôi thì lỗi tại mình bèn ôm vợ xin lỗi.Tưởng thế là thoát nào ngờ tuần sau mụ vợ lại qua nữa,lúc tôi đi làm vợ tôi được nghỉ ,đang cặm cụi nấu phở cho chồng con ngày thứ sáu
-Mụ tầu gõ cửa xin vào chơi,lần này thì ko phải tôi nhé ,bà nhà lại tính cả nể,mời mụ vào,chưa ngồi yên trên ghế,mụ Tầu đã nói:
-Mày nấu cái gì thơm thế,tao đi ngang nhà mầy sặc mùi thơm nên ghé vào xem, xong mụ đứng dậy tự tiện mở nồi phở nhìn vào và nói:Cho tao ăn với.Vợ tôi nổi cơn điên lên nói thẳng:
-Muốn ăn thì tự nấu,tao nấu cho chồng con tao,cả nhà chưa ai ăn mà mày đòi ăn,mày về đi,tao có công chuyện bận sắp ra ngoài rồi,thế là lại 1 tràng hỏi han:mày đi đâu,mua gì,có bán rẻ ko??
-Đêm hôm đó GD tôi ngồi bàn thảo từ đây nếu gặp cứ lơ đi,nếu bị gõ cửa thì nhìn ra nếu là bác mãn châu đó thì im luôn chứ dễ dãi quá cái đà này chắc điên hết.Phải công nhận cái tình lờ lại hiệu nghiệm,mấy lần bác Mãn qua nữa,nhưng cửa khẩu đóng im lìm,bác hình như biết, thế là đoạn giao,tưởng đã được yên ổn nào ngờ..Sân phơi quần áo sau nhà,theo lối kiến trúc đều có đường rãnh thoát nước và mỗi nhà có cống riêng để nước bẩn chẩy xuống,nhưng nếu đổ mạnh nước dơ sẽ chẩy qua nhà khác,để tránh phiền toái mỗi lần vệ sinh vợ tôi thường lấy khăn chặn 2 bên lùa nước vào cống nhà,nhưng bác Mãn lại ko thế bác lấy vòi nước ra xịt sạch sân bác còn nước bẩn tha hồ qua nhà tôi,ức chế quá,tôi qua ân cần giải thích sùi cả bọt mép thì nhận được câu trả lời:
-người ta làm để chẩy xuống,shoganai,mày chịu khó quét 1 chút là sạch ngay ấy mà.
Ối giời ơi, cái lúc đó tôi chỉ muốn đấm vào mặt 2 chú đực& cái Mãn này nhưng nghĩ lại nó to thế mình thì bé tí ti,đành phải về bầy mưu tính kế
-Làm sao đây,muốn nói với bác JP thì phải có bằng có cớ,với lại phải tìm cái điểm nào của Mãn xấu mà mọi người biết thì mới hạ thủ được,ah ra rồi lần này xem ai thắng ai?"Thưa các bác 4 room thời điểm này là 6,7 năm sau cái ngày đoạn giao mối thâm tình mãn &nhật lai".......
 

jindo_89

Liu liu.... (*´з`)~♪
hihihi.... Lâu rồi con ko ghé "nhà" bác chơi... ^^

Con có ít hoa quả tặng bác.... ^^

Hoa địa lan tím :

attachment.php


attachment.php


Còn cái này con nghe nói tên là " Hoa phượng hoàng nhả ngọc" ... ;))

attachment.php


Hoa đồng tiền cho chị dịu...hihihi...:;;D:

attachment.php


Còn hoa này là gì con chẳng biết tên :p

attachment.php


hì hì.. CÒn có chùm ổi non nữa...khì...:xD:

attachment.php


attachment.php




hihihihi ^^^^
 

takeo203

Moderator
Jindo con,lâu lắm rồi ko gặp con,tưởng con đi....Cám ơn con bác vẫn mạnh khoẻ chỉ có cái lưng đau triền miên,dạo này sút kí ốm dooc cả người,nhưng tinh thần thì vẫn tráng kiện,mà này hoa cho bác con quên hay sao đấy?hay cô bán hoa lạc địa chỉ,chẳng thấy đâu:sad:
 

jindo_89

Liu liu.... (*´з`)~♪
Jindo con,lâu lắm rồi ko gặp con,tưởng con đi....Cám ơn con bác vẫn mạnh khoẻ chỉ có cái lưng đau triền miên,dạo này sút kí ốm dooc cả người,nhưng tinh thần thì vẫn tráng kiện,mà này hoa cho bác con quên hay sao đấy?hay cô bán hoa lạc địa chỉ,chẳng thấy đâu:sad:

khì. Con có đi đâu đâu ạ. :tongue: Bác vẫn cứ đau lưng thế ạ? Hay bác về Vn "thay lưng" đi xem được ko đi ạ. khikhikhi..:;;D::;;D:

Hoa kia con chỉnh lại rồi, bác xem thử lại xem được chưa hộ con với ạ. ^^ Con ko chụp được nhiều, chỉ có vậy thôi ạ. :p
 

jindo_89

Liu liu.... (*´з`)~♪
Hôm nay ăn canh cua, (nhưng ko phải con làm đâu hì hì hì... mới mó vào nó đã kẹp cho kêu a á rồi, sợ lắm :xD: ), con mời bác và cả nhà nhé ^^

attachment.php


Với một khúc cá hấp nữa ạ :p

attachment.php


hì hì...^^
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Mời bác với jin món canh rạm nấu rau muống, món này dịu làm từ khâu đi chợ chọn rạm đến sơ chế và nấu ná :redface:

attachment.php

@jin: sợ cua quắp thì mua cua từ hôm trước thả vào ngăn đá rồi tới bữa mang ra làm :D Nhà chj món này chén đều nên toàn mua dự trữ trong ngăn đá cho tiện thôi ^^
 

jindo_89

Liu liu.... (*´з`)~♪
@jin: sợ cua quắp thì mua cua từ hôm trước thả vào ngăn đá rồi tới bữa mang ra làm :D Nhà chj món này chén đều nên toàn mua dự trữ trong ngăn đá cho tiện thôi ^^

Làm vậy cũng được nữa hả chị ? :| hihihi... "tội lỗi" quá hé...
Yoyo150.gif


Hình chị chụp nhỏ quá, nhìn chẳng rõ gì cả... :|
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Làm vậy cũng được nữa hả chị ? :| hihihi... "tội lỗi" quá hé...
Yoyo150.gif


Hình chị chụp nhỏ quá, nhìn chẳng rõ gì cả... :|

Hihi, làm món rạm quắp thì cũng ko ngại, nhưng đi chợ về toàn gần 18h mới về đến nhà nên rạm (và nhiều thứ khác mua chọn đồ tươi mua nhiều lên) toàn tống tủ rồi từ hôm sau mới làm thôi (làm ngay thì biết lúc nào mới đc ăn cơm, và mệt nữa).

Trước cũng ôm suy nghĩ đi chợ mua đồ tươi nấu liền, ghét đồ tống tủ, nhưng từ ngày gánh "trách nhiệm cao cả" thì thấy phương án tống tủ phù hợp với trong cs bận rộn bây giờ :smile:

p/s: chụp xong đưa lên máy mới thấy bát canh bj nổi bọt - hix - lẽ ra phải làm thủ thuật vớt bọt thì thay bằng thủ thuật thu ảnh nhỏ lại hehe... up bổ sung hình to hơn phía dưới nhé ^^
 

Đính kèm

  • CanhRam1.JPG
    CanhRam1.JPG
    60.1 KB · Lượt xem: 247

takeo203

Moderator
Lại 1 lời khen cho đất nước Phù Tang:
Chuyện về một hầu bàn người Nhật

Tác giả: Nguyễn Quang Thiều
Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật.

Cả lượt đi và về Hà Nội - Boston và Boston - Hà Nội, tôi đều quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo chừng dăm tiếng đồng hồ. Khi mua vé, một số người khuyên đừng đi qua Nhật vì có thể bị nhiễm phóng xạ. Nhưng có lẽ vì tôi đã quá cảnh Tokyo nhiều lần rồi nên thành thói quen và cũng thấy nhớ. Và thú thực, tôi cũng muốn được quan sát nước Nhật đang sống như thế nào sau cơn " tiểu hồng thủy" mới tràn qua cho dù chỉ ở một trong không gian nhỏ là một sân bay. Báo chí đã nói về bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau thảm họa sóng thần cũng như bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau khi người Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống đất nước này. Và cả bản lĩnh của người Nhật ngay khi dân tộc họ trở thành một trong những dân tộc giàu có nhất thế giới.
Ở nhiều nơi trong khu vực sân bay Narita, người ta có dán một tờ giấy với nội dung nước Nhật đang gặp khó khăn sau thảm họa sóng thần nên thiếu năng lượng, vì vậy quản lý sân bay xin lỗi hành khách khi hệ thống điều hòa trong khu vực sân bay không thể phục vụ hành khách như trước kia. Lúc đầu không nhìn thấy lời xin lỗi đó, tôi tỏ ra khó chịu với sự nóng bức trong sân bay sau một chuyến bay quá dài. Nhưng khi đọc được lời xin lỗi đó thì tôi lại thầm xin lỗi những người Nhật. Lúc đó, tôi thấy mình thật ích kỷ. Sống tử tế thật khó. Có lẽ chỉ khi chết rồi con người mới có thể tuyên bố rằng mình đã sống hoàn toàn tử tế.
Tôi là kẻ nghiện thuốc lá. Bởi thế, xuống đến sân bay là tôi đảo mắt kiếm tìm phòng hút thuốc. Cho đến bây giờ, chỉ ở Mỹ là tôi không tìm thấy phòng hút thuốc trong sân bay còn tất cả các sân bay tôi đã từng qua đều có phòng hút thuốc. Nhưng chưa ở đâu, phòng hút thuốc trong sân bay lại rộng, đẹp và sạch như ở sân bay Narita. Tất cả mọi thứ trong phòng hút thuốc ở Narita đều đẹp và sạch như là một phòng khánh tiết. Nhìn là biết những người quản lý sân bay đã quan tâm đến cái phòng hút thuốc như thế nào. Nhưng xin bạn nhớ rằng họ quan tâm không phải vì họ khuyến khích người ta hút thuốc mà là lối sống văn hóa của họ. Hút thuốc có hại sức khỏe cho người hút thuốc và cũng có hại phần nào đó cho người bên cạnh. Nhưng không vì sự có hại đó mà người không hút thuốc tẩy chay người hút thuốc. Phép ứng xử với những người hút thuốc qua cách thiết kế và chăm sóc các phòng hút thuốc là một phép ứng xử văn hóa của những người quản lý sân bay Narita. Hút thuốc không có tội, nghĩa là không vi phạm luật pháp trừ khi anh hút thuốc ở nơi cấm hút. Và vì vậy, người hút thuốc phải được ứng xử một cách văn hóa và bình đẳng. Tôi nói vậy vì tôi thấy phòng hút thuốc ở nhiều sân bay trên thế giới giống như địa ngục. Một cái phòng nhỏ xíu chỉ dăm người vào hút thuốc là chật cứng. Những người hút thuốc chen nhau trong mù mịt khói thuốc trông thật thảm hại. Có lẽ những người quản lý ở các sân bay đó tìm cách đày đọa và sỉ nhục những người hút thuốc để cho họ phải bỏ thuốc chăng ?
Tôi còn nhớ mãi một trong những câu chuyện đau lòng trong các trại giam giữ những người Việt Nam vượt biên ở Hongkong những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước. Cảnh sát Hongkong cai quản những trại đó đã ra lệnh những người Việt Nam vượt biên mỗi ngày mỗi người phải bắt 50 con ruồi thì mới được phát khẩu phần ăn. Đó là một sự sỉ nhục. Đó là vô lương tâm. Tôi đã trực tiếp trò chuyện với một số người từ trại đó trở về. Họ đã khóc khi kể lại câu chuyện bắt ruồi để được ăn. Trước kia tôi không nghĩ đến việc bỏ thuốc lá. Nhưng khi nhìn những phòng hút thuốc ở sân bay Narita và cách những người lao công lau chùi phòng hút thuốc đã làm tôi nghĩ tới việc bỏ thuốc lá. Người ta chỉ có thể thức tỉnh con người bằng văn hóa chứ không bao giờ thức tỉnh con người bằng áp bức dưới bất cứ hình thức nào được.

Trong sân bay Narita. Ảnh: Wikipeadia

Chuyen-trong-mot-quan-an-nguoi-Nhat-1JPG.jpg

Vì thời gian quá cảnh ở sân bay Narita quá dài nên chúng tôi tìm đến một quán ăn trong sân bay. Tôi gọi một bát mì hải sản. Theo trí nhớ của tôi thì giá một bát mì như vậy vẫn không có gì thay đổi sau cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và đặc biệt sau thảm họa sóng thần. Lúc đó, nghĩ lại những cơn bão giá ở trong nước như trận đồ bát quái mà người tiêu dùng không thể tìm thấy đường thoát ra. Khi chúng tôi ngồi vào bàn thì một người hầu bàn bước đến cúi đầu chào chúng tôi và hỏi chúng tôi dùng gì. Rồi anh mang nước cho chúng tôi. Lúc đó, tôi vô tình chạm vào tay anh và làm đổ cốc nước. Nước làm ướt một chiếc giày của tôi. Trong khi tôi lúng túng chưa biết làm gì thì người hầu bàn đã nói lời xin lỗi và quỳ xuống lau chiếc giày của tôi bằng một chiếc khăn trắng tinh. Tôi thực sự bất ngờ và thấy xấu hổ. Tôi nghĩ đến cách ứng xử của những người Việt Nam ở những nơi công cộng. Người hầu bàn lau chiếc giày bị ướt của tôi kỹ lưỡng như đang lau một viên kim cương. Tôi cam chắc rằng nếu một người hầu bàn trong những quán ăn ở Việt Nam cúi xuống lau giày cho khách thì họ sẽ rất xấu hổ. Nhưng họ biết đâu rằng : chính tôi, người có chiếc giày được lau, mới là người thấy xấu hổ chứ không phải là người lau chiếc giày ấy cho tôi.
Khi ăn xong, tôi đã để lại một món tiền tip kha khá vì muốn bày tỏ sự biết ơn của mình với người hầu bàn đó. Nhưng người hầu bàn nói họ không nhận tiền tip. Một lần nữa, tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi cố tìm cách đưa tiền tip cho người hầu bàn nhưng người hầu bàn vẫn nhã nhặn từ chối. Năm 1992, trong chuyến đi đầu tiên của mình đến Mỹ, tôi có đến một quán ăn người Việt ở New York. Khi ăn xong tôi đã để 10 đô la tiền tip lại. Người hầu bàn là một người Mỹ gốc Việt đã tỏ ra vô cùng bực bội với tôi vì tôi đã không để 12 đô la mà chỉ để 10 đô la. Sau này tôi mới biết họ tính phần trăm tiền tip theo tổng giá của bữa ăn. Tôi thực sự không biết điều đó. Sao người hầu bàn kia không giải thích cho tôi? Và sao người hầu bàn kia không có thể nói: "Quý ông còn thiếu 2 đô la tiền tip theo quy định, nhưng nếu quý ông không có 2 đô la thì cũng không sao. Mong quý ông trở lại nhà hàng chúng tôi để chúng tôi được phục vụ quý ông". Nếu nói như vậy, người hầu bàn và nhà hàng của anh ta sẽ không bao giờ mất 2 đô la (vì đương nhiên tôi sẽ trả thêm) mà còn được một cái gì đó giá trị gấp ngàn lần giá trị của 2 đô la kia. Và chắc chắn những lần tới New York sau đó tôi sẽ tìm đến nhà hàng đó. Bởi có gì hạnh phúc hơn khi được trở lại một nơi chốn đã từng gieo vào lòng mình sự xúc động và kính trọng. Nhưng bây giờ, trong các nhà hàng ở Mỹ, người ta tính tiền tip vào luôn hóa đơn thanh toán. Nghe rất khoa học và sòng phẳng nhưng vẫn không ổn ở một khía cạnh nào đó.
Sau khi từ chối tiền tip, người hầu bàn hỏi chúng tôi có cần gì nữa mà anh ta có thể phục vụ chúng tôi. Chúng tôi cảm ơn anh. Anh cúi đầu chào chúng tôi và bước lùi một bước mời chúng tôi đi. Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật. Họ đã từ một đất nước nghèo nàn và tan hoang vì chiến tranh trở thành một đất nước văn minh, văn hóa và giàu có. Họ không bán hàng giả, hàng độc hại, họ không dùng tiền hay vũ khí đe dọa người khác. Sự nhẫn nại trong hành động lau chiếc giày cho khách và sự chối từ tiền tip của người hầu bàn Nhật và sự nhẫn nại của người bán trứng Trung Quốc và cách ăn mì tôm của cậu sinh viên Trung Quốc hoàn toàn khác nhau.
Sự nhẫn nại của người Nhật là sự rèn luyện nhân cách, là ứng xử văn hóa, là sự tôn trọng con người và ý chí vươn lên. Sự nhẫn nại đó không chứa đựng những tham vọng ngông cuồng và những mưu mô. Cũng như người Nhật đã dạy cho con em của họ về những khó khăn mà dân tộc Nhật phải đương đầu, dạy cho mỗi người Nhật hãy bằng hành động trung thực của mình làm cho văn hóa Nhật, nhân cách Nhật cũng như giá trị những sản phẩm made in Japan lan tỏa vào lòng con người trên toàn thế giới chứ không phải là những cuộc "xâm lăng" đầy mưu tính đôi khi phi nhân và ác độc.
-Đôi lời chú thích:Trong phi trường narita,đã cấm hẳn hút thuốc lá,muốn hút phải ra ngoài,gần chỗ đợi BUS,có mấy phòng hút thuốc lá,tôi cũng đã vào hút vài điếu thuốc tiêu sầu"viễn-xứ" nhưng vào đấy khói thuốc mù mịt,tiêu đâu ko thấy chỉ thấy sầu hơn,vì quần áo bám đầy khói thuốc,khoảng tiền "tip" thì từ xưa đến giờ làm gì có,và thỉnh thoảng cũng có anh lấy tiền tip(chưa kiểm lại,hay anh lấy tiền là gaijin làm baito?),làm đổ nước vào quần áo người khác thì phải lau và xin lỗi đó là điều tất nhiên,hay tại tôi sống lâu quá rồi nên ko cảm thấy cái cử chỉ đẹp này nhỉ??
 

takeo203

Moderator
We Are The World,bài hát đã làm chấn động lương tâm con người trên thế giới,hôm nay Michael Jackson ko còn nữa,nhưng bài nhạc sẽ vĩnh cửu trong từng con người,và đây nó đã đến Haiti sau cơn động đất kinh hoàng kêu gọi lòng hảo tâm của từng người và các Đại Gia trên thế giới.

[video=youtube;Glny4jSciVI]http://www.youtube.com/watch?v=Glny4jSciVI&feature=player_embedded#![/video]​
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top