[video=youtube;XLK5OWU2YGw]http://www.youtube.com/watch?v=XLK5OWU2YGw&feature=related[/video]
Lâu lắm rồi,tôi mới về lại căn nhà này,có lẽ vì 1 lời hứa với cháu LO, ,tôi về lại ,lục trong đống "xà bần kí ức" câu chuyện tôi đã muốn kể từ lâu,hôm nay mới mang ra.
Những cỗ quan tài -Dạo ấy chiến tranh lan rộng,ko nơi nào là ko có bom rơi đạn nổ,đi đâu cũng thấy những vòng tang trắng quấn trên đầu người thiếu phụ trẻ,trên khuôn mặt thơ ngây của các em bé sớm mất cha.Tôi đang nằm bệnh viện vì chứng sốt rét và kiết lỵ thì được gọi lên VP bác sĩ trưởng khu điều trị.
-Sao T ,cậu khá chưa?Vị BS hỏi tôi
-Cũng đỡ nhiều anh ạ,mà có việc gì anh gọi em lên thế?
-Anh C.hôm qua gọi cho tôi(C.:tên ông anh lớn tôi)bảo đưa cậu về saigon, vào BV NH nằm,câu thu xếp sau đó lấy phép và giấy GT về Saigon,gặp C cho tôi lời hỏi thăm.
-Tôi hưng phấn hẳn,đưng dậy lắp bắp chào mà trong đầu đang làm bài toán :3 tháng lương chưa lãnh cộng với ngày tháng ăn no ngủ kĩ tại saigon,tôi sẽ đi thăm ai đầu tiên,sẽ đi chỗ nào chơi khi mới trở về,số bạn bè còn sót lại tại SG ngày đêm lo dùi mài kinh sử vì chỉ sợ rớt là bị gọi đi đông viên liền,liệu chúng nó có rảnh rỗi đi chơi với mình ko?Nhưng ko sao, chúng nó ko đi được thì cũng có 1 lô bạn mới ,quen biết từ ngày vào QĐ đang làm việc tại SG ,từ đây mỗi đêm tôi ko còn nghe tiếng đại bác bắn cầm canh,những quả hỏa châu đỏ 1 góc trời,vừa đi vừa huýt gió, chậm lắm là ngày mốt tôi sẽ có mặt tại SG lòng tự nhủ, nếu ko có máy bay quân sụ chẳng sao ,mua vé Air VN đi cho sướng tội gì.
-Thu dọn đồ đạc xong ,tôi lấy giấy phép và sự vụ lệnh di chuyển về NH,tiện thể tôi ghé về lại hậu cứ đơn vị gần đó lo 1 vài vấn đề,thì được anh trưởng trạm bảo tôi lên nghe máy,trong cái âm thânh rè rè tôi nhận ra ngay anh, người anh cả của chúng tôi nói:
-Cậu về NH nằm bệnh hả ?,tôi nhờ cậu đưa thằng H về cho bố mẹ nó,hôm qua trực thăng mới đưa xác nó về BV,hỏi Y. là biết liền.Tất cả nhờ vào cậu đấy.
-Muốn chối mà chẳng chối được,H cùng khóa với tôi ,khi ra đây bố mẹ nó dặn ,2 đứa ra đây phải trông nom nhau,ko ngờ tôi thì thân tàn ma dại còn nó nằm im trong tấm PONCHO liệm xác,thằng lúc nào cũng cười ít nói, chỉ 1 lần hôm nó say mướt tự thú :nhà tao nghèo ,em đông, nên phải bỏ học vào QĐ,22 tuổi chưa 1 lần yêu,chẳng biết cái ấy là gì...hehe đấy: là TAO,H.đây,chúng mày còn muốn hỏi gì nữa ?,Mẹ,đi chỗ khác chơi cho ông uống rượu.
-H.ơi,hôm nay tao đưa mày về,còn tao 1 ngày nào đó cũng như mày thì ai đưa,tôi lẩm bẩm trong miệng ra đón xe vào thị xã ăn qua loa vài miếng rồi quay lại BV.
-Tháng 8,trời lúc mưa lúc nắng,những cơn nóng hầm hập ,cùng cái rin rít khó chịu ,mồ hôi chẩy xuống mắt,chẩy quanh người cộng bụi cát làm nên 1 cảm giác khó chịu,nhớp nhúa,lúc đó cũng gần 3h chiều,tôi lầm lũi đến khu nhà xác, ,1 mùi khó tả vang vất...phải rồi mùi người chết,mùi xác rữa cộng mùi nhang khói làm tôi chóng mặt muốn nôn ọe,càng đến gần càng hôi thối,khu nhà quàn phía trước,từng hàng quan tài nhang khói nghi ngút, trong căn phòng chỉ có 1 ngọn đèn vàng lờ mờ ko đủ sáng,đâu đó vài bóng người vật vã bên quan tài người thân kể lể khóc lóc ,vòng khăn sô trắng,ngọn nến lung linh,tạo nên 1 quang cảnh vùa thê lương ,vừa rờn nợn,sâu hơn phía sau là khu tẩm liệm ,tôi được đưa đến đó để nhận diện người bạn, bọc trong Poncho kín mít qua tấm thẻ bài gắn trên poncho,Cảnh tượng thật rùng rợn những xác chết mới có cũ có đã lên mùi được những người lao công dùng vòi nước rửa sơ lại rồi cho vào hòm mang về cho gia đình,tôi thấy có những người bị chết banh ruột,hay bay đầu ,mất chân tay, khi mở gói Poncho mùi tử khí cùng dòi bọ lởn ngởn bò đầy trên sàn xi măng,ruồi nhặng cùng những con chuột cống to lớn ghẻ lở thụt ra thụt vào khi thấy người,thế mà những người lao công âm thầm làm việc ko khẩu trang ,ko bao tay, ko giầy ống.,Ôi 1 kiếp người,sao nhọc nhằn khổ ải lúc sống ,để khi chết âm thầm trong chiếc Poncho bọc kín,linh hồn họ nếu quay về đây liệu họ có nhận ra thể xác họ hay ko?
-Sau những lời nhờ vả người trách nhiệm khu nhà quàn,tôi quay ra thị xã,tìm nơi ăn tối,thị xã vắng lặng,vài 3 quán lèo tèo,ế khách vào ăn vội tô mì rồi ra sạp báo mua vài tờ báo,ngồi 1 mình bên ly cafe đá đọc ngấu nghiến những tin tức trong ngày,tôi muốn bỏ hết,tôi muốn 1 cuộc sống bình thường của thời đi học,của ước mơ ngày mới lớn nhưng sao cái ước muốn nhỏ bé đó ko có nơi tôi ,nơi những người bạn cùng trang lứa...
-Gần 9h đêm tôi quay lại BV xuống khu nhà quàn,con đường đi xuống khu nhà quàn có những cây to gió thổi xào sạc,ánh đèn vàng lờ mờ tạo nên 1 khung cảnh ma quái,rờn rợn,đến phòng người quản lý khu, tôi thấy ông ta đang ngồi trên chiếc bàn kê ngoài sân với chai rượu đế đã vơi hơn 1 nửa,kéo ghế ngồi cạnh tôi hỏi:
-ông ơi ,nóng quá tôi muốn tắm 1 cái cho mát rồi đi ngủ,tắm ở đâu nhỉ?
-đấy,”ông chỉ vào cái vòi nước mà buổi chiều tôi thấy mấy anh lao công rửa xác”,mà trong phòng tôi chỉ có 1 cái ghế bố,ông muốn ngủ trong ấy thì ngủ trên ghế tôi,muỗi nhiều lắm,tôi thường giăng võng ngoài gốc cây ngủ cho mát,ông có mang võng ko??
-Nhìn theo tay ông chỉ vòi nước,tôi ớn lạnh thế là hết muốn tắm,ngồi với ông uống vài ly đế đến khi đầu óc tê dại từ giã ông ,tôi lảo đảo ra mắc võng đi ngủ nhưng ko quên lời ông dặn :sáng mai khoảng 6~7h xe GMC vào chở quan tài ra phi trường và 9h hoặc 10h C.130 sẽ bay về saigon lòng tự nhủ chỉ còn mấy tiếng nữa sẽ thay đổi tất cả.Cố ngủ đi,quên hết đi cái ngày hôm nay.
-Hình như lúc ấy khoảng 1h sáng,tự dưng tôi mắc tiểu quá,ko còn chịu đựng nổi,tôi bước xuống ra 1 gốc cây định “tè”bỗng tôi nhìn thấy phía bên nhà quàn qua ánh đèn vàng èo ọt hắt ra 1 bóng trắng ngồi dưới gốc cây hình như nó đang quay người nhìn về phía tôi,rồi đột nhiên đứng dậy đi đến....Phải nói lúc ấy,tôi có 1 cảm giác lạnh từ ót trở lên,tay chân cứng đơ,mồn muốn kêu nhưng có ai khóa lại,trời trở nên oi bức,xung quanh tối xầm ngoại trừ ánh đèn vàng lung linh,tôi ngửi thấy mùi nhang khói,mùi cõi âm quanh tôi,tôi muốn chậy nhưng sao như trời trồng,hay tôi đã chết??Khi cách tôi khoảng 1 m,bỗng có tiếng hỏi:
-Ông ơi mấy giờ rồi?Thấy tôi im lặng mắt trợn trắng bóng trắng lại hỏi lại:ông ơi mấy giờ rồi?Lúc này tôi mới định thần lại quan sát kĩ nhìn cái bóng trắng:thì ra là 1 cô gái cỡ tuổi 20,mặc áo sô trắng,đầu đội khăn sô cùng mớ tóc dài lỏa xỏa,cô ta bảo,ngồi trong nhà quàn với chồng đến nửa đêm,cô thấy rờn rợn vội ra ngoài ngồi, ra ngoài trong cái không khí chết chóc cùng nhang khói tỏa đầy ,cô sợ quá nhưng chung quanh ko có ai,bên phía tôi thì thấy ngủ khò,gáy ầm cả 1 vùng đến khi thấy tôi đứng dậy cô mừng quá vội đi đến làm quen cho đỡ sợ....Kéo khúc cây làm ghế,chúng tôi ngồi xuống và nghe cô kể:
-Ở dưới miền tây,2 vợ chồng mới lấy nhau,thì anh bị kêu đi quân dịch,cô nhớ chồng lặn lội tìm ra nơi anh trú,đến thăm chồng nhưng nào ngờ ngày cô đến cũng là ngày đưa xác anh về,hôm nay cô được ôm anh trong vòng tay nhưng anh ko nói lời nào,ngày mai mang xác anh về lại,cô thân gái dặm trường rồi ra sao ngày tới,cô vừa nói vừa khóc,giọt ngắn giọt dài đầm đìa trên khuôm mặt khả ái.Tôi im lặng nói ko ra lời vì ngay chính bản thân tôi ngày mai sẽ ra sao?Nhưng chắc 1 điều tôi sẽ ko cưới vợ,để ko phải nhớ nhung, quyến luyến,để thanh thản ra đi nếu “Bị”,móc trong túi ra số lương 3 tháng vừa mới lãnh tôi chia cho cô 1 nửa làm hành trang sau này,cô nhất định ko lấy dù tôi nêu mọi lý lẽ.
-6H từng đoàn xe GMC vào đưa QT ra sân bay,tôi chia tay cô,ko hẹn ngày gặp lại.Đã 40 năm rồi,từ ngày tôi còn là 1 chàng trai trẻ đến bây giờ tóc đã bạc,lưng đã còng,nhiều chuyện tôi muốn nhớ nhưng quên chỉ có câu chuyện này tôi nhớ mãi,hôm nay ngồi kể mà cứ tưởng như sự việc xẩy ra ngày hôm qua.
CT:
-
1973 Các BV lớn trong các thành phố đã được trang bị các hộp đựng xác đông lạnh.
Máy điều hòa không khí đã có của Mỹ hoặc Nhật trang bị trong quán ăn,nhà hàng lớn nhứ REX,EDEN,Pole nord.
Các tỉnh nhỏ thì có chỗ có chỗ ko?
-----
***Con sửa code lại. Có video nữa (LO)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích