Chuyện của bác Takeo203

Chuyện của bác Takeo203

[video=youtube;XLK5OWU2YGw]http://www.youtube.com/watch?v=XLK5OWU2YGw&feature=related[/video]
Lâu lắm rồi,tôi mới về lại căn nhà này,có lẽ vì 1 lời hứa với cháu LO, ,tôi về lại ,lục trong đống "xà bần kí ức" câu chuyện tôi đã muốn kể từ lâu,hôm nay mới mang ra.
Những cỗ quan tài -Dạo ấy chiến tranh lan rộng,ko nơi nào là ko có bom rơi đạn nổ,đi đâu cũng thấy những vòng tang trắng quấn trên đầu người thiếu phụ trẻ,trên khuôn mặt thơ ngây của các em bé sớm mất cha.Tôi đang nằm bệnh viện vì chứng sốt rét và kiết lỵ thì được gọi lên VP bác sĩ trưởng khu điều trị.
-Sao T ,cậu khá chưa?Vị BS hỏi tôi
-Cũng đỡ nhiều anh ạ,mà có việc gì anh gọi em lên thế?
-Anh C.hôm qua gọi cho tôi(C.:tên ông anh lớn tôi)bảo đưa cậu về saigon, vào BV NH nằm,câu thu xếp sau đó lấy phép và giấy GT về Saigon,gặp C cho tôi lời hỏi thăm.
-Tôi hưng phấn hẳn,đưng dậy lắp bắp chào mà trong đầu đang làm bài toán :3 tháng lương chưa lãnh cộng với ngày tháng ăn no ngủ kĩ tại saigon,tôi sẽ đi thăm ai đầu tiên,sẽ đi chỗ nào chơi khi mới trở về,số bạn bè còn sót lại tại SG ngày đêm lo dùi mài kinh sử vì chỉ sợ rớt là bị gọi đi đông viên liền,liệu chúng nó có rảnh rỗi đi chơi với mình ko?Nhưng ko sao, chúng nó ko đi được thì cũng có 1 lô bạn mới ,quen biết từ ngày vào QĐ đang làm việc tại SG ,từ đây mỗi đêm tôi ko còn nghe tiếng đại bác bắn cầm canh,những quả hỏa châu đỏ 1 góc trời,vừa đi vừa huýt gió, chậm lắm là ngày mốt tôi sẽ có mặt tại SG lòng tự nhủ, nếu ko có máy bay quân sụ chẳng sao ,mua vé Air VN đi cho sướng tội gì.
-Thu dọn đồ đạc xong ,tôi lấy giấy phép và sự vụ lệnh di chuyển về NH,tiện thể tôi ghé về lại hậu cứ đơn vị gần đó lo 1 vài vấn đề,thì được anh trưởng trạm bảo tôi lên nghe máy,trong cái âm thânh rè rè tôi nhận ra ngay anh, người anh cả của chúng tôi nói:
-Cậu về NH nằm bệnh hả ?,tôi nhờ cậu đưa thằng H về cho bố mẹ nó,hôm qua trực thăng mới đưa xác nó về BV,hỏi Y. là biết liền.Tất cả nhờ vào cậu đấy.
-Muốn chối mà chẳng chối được,H cùng khóa với tôi ,khi ra đây bố mẹ nó dặn ,2 đứa ra đây phải trông nom nhau,ko ngờ tôi thì thân tàn ma dại còn nó nằm im trong tấm PONCHO liệm xác,thằng lúc nào cũng cười ít nói, chỉ 1 lần hôm nó say mướt tự thú :nhà tao nghèo ,em đông, nên phải bỏ học vào QĐ,22 tuổi chưa 1 lần yêu,chẳng biết cái ấy là gì...hehe đấy: là TAO,H.đây,chúng mày còn muốn hỏi gì nữa ?,Mẹ,đi chỗ khác chơi cho ông uống rượu.
-H.ơi,hôm nay tao đưa mày về,còn tao 1 ngày nào đó cũng như mày thì ai đưa,tôi lẩm bẩm trong miệng ra đón xe vào thị xã ăn qua loa vài miếng rồi quay lại BV.
-Tháng 8,trời lúc mưa lúc nắng,những cơn nóng hầm hập ,cùng cái rin rít khó chịu ,mồ hôi chẩy xuống mắt,chẩy quanh người cộng bụi cát làm nên 1 cảm giác khó chịu,nhớp nhúa,lúc đó cũng gần 3h chiều,tôi lầm lũi đến khu nhà xác, ,1 mùi khó tả vang vất...phải rồi mùi người chết,mùi xác rữa cộng mùi nhang khói làm tôi chóng mặt muốn nôn ọe,càng đến gần càng hôi thối,khu nhà quàn phía trước,từng hàng quan tài nhang khói nghi ngút, trong căn phòng chỉ có 1 ngọn đèn vàng lờ mờ ko đủ sáng,đâu đó vài bóng người vật vã bên quan tài người thân kể lể khóc lóc ,vòng khăn sô trắng,ngọn nến lung linh,tạo nên 1 quang cảnh vùa thê lương ,vừa rờn nợn,sâu hơn phía sau là khu tẩm liệm ,tôi được đưa đến đó để nhận diện người bạn, bọc trong Poncho kín mít qua tấm thẻ bài gắn trên poncho,Cảnh tượng thật rùng rợn những xác chết mới có cũ có đã lên mùi được những người lao công dùng vòi nước rửa sơ lại rồi cho vào hòm mang về cho gia đình,tôi thấy có những người bị chết banh ruột,hay bay đầu ,mất chân tay, khi mở gói Poncho mùi tử khí cùng dòi bọ lởn ngởn bò đầy trên sàn xi măng,ruồi nhặng cùng những con chuột cống to lớn ghẻ lở thụt ra thụt vào khi thấy người,thế mà những người lao công âm thầm làm việc ko khẩu trang ,ko bao tay, ko giầy ống.,Ôi 1 kiếp người,sao nhọc nhằn khổ ải lúc sống ,để khi chết âm thầm trong chiếc Poncho bọc kín,linh hồn họ nếu quay về đây liệu họ có nhận ra thể xác họ hay ko?
-Sau những lời nhờ vả người trách nhiệm khu nhà quàn,tôi quay ra thị xã,tìm nơi ăn tối,thị xã vắng lặng,vài 3 quán lèo tèo,ế khách vào ăn vội tô mì rồi ra sạp báo mua vài tờ báo,ngồi 1 mình bên ly cafe đá đọc ngấu nghiến những tin tức trong ngày,tôi muốn bỏ hết,tôi muốn 1 cuộc sống bình thường của thời đi học,của ước mơ ngày mới lớn nhưng sao cái ước muốn nhỏ bé đó ko có nơi tôi ,nơi những người bạn cùng trang lứa...
-Gần 9h đêm tôi quay lại BV xuống khu nhà quàn,con đường đi xuống khu nhà quàn có những cây to gió thổi xào sạc,ánh đèn vàng lờ mờ tạo nên 1 khung cảnh ma quái,rờn rợn,đến phòng người quản lý khu, tôi thấy ông ta đang ngồi trên chiếc bàn kê ngoài sân với chai rượu đế đã vơi hơn 1 nửa,kéo ghế ngồi cạnh tôi hỏi:
-ông ơi ,nóng quá tôi muốn tắm 1 cái cho mát rồi đi ngủ,tắm ở đâu nhỉ?
-đấy,”ông chỉ vào cái vòi nước mà buổi chiều tôi thấy mấy anh lao công rửa xác”,mà trong phòng tôi chỉ có 1 cái ghế bố,ông muốn ngủ trong ấy thì ngủ trên ghế tôi,muỗi nhiều lắm,tôi thường giăng võng ngoài gốc cây ngủ cho mát,ông có mang võng ko??
-Nhìn theo tay ông chỉ vòi nước,tôi ớn lạnh thế là hết muốn tắm,ngồi với ông uống vài ly đế đến khi đầu óc tê dại từ giã ông ,tôi lảo đảo ra mắc võng đi ngủ nhưng ko quên lời ông dặn :sáng mai khoảng 6~7h xe GMC vào chở quan tài ra phi trường và 9h hoặc 10h C.130 sẽ bay về saigon lòng tự nhủ chỉ còn mấy tiếng nữa sẽ thay đổi tất cả.Cố ngủ đi,quên hết đi cái ngày hôm nay.
-Hình như lúc ấy khoảng 1h sáng,tự dưng tôi mắc tiểu quá,ko còn chịu đựng nổi,tôi bước xuống ra 1 gốc cây định “tè”bỗng tôi nhìn thấy phía bên nhà quàn qua ánh đèn vàng èo ọt hắt ra 1 bóng trắng ngồi dưới gốc cây hình như nó đang quay người nhìn về phía tôi,rồi đột nhiên đứng dậy đi đến....Phải nói lúc ấy,tôi có 1 cảm giác lạnh từ ót trở lên,tay chân cứng đơ,mồn muốn kêu nhưng có ai khóa lại,trời trở nên oi bức,xung quanh tối xầm ngoại trừ ánh đèn vàng lung linh,tôi ngửi thấy mùi nhang khói,mùi cõi âm quanh tôi,tôi muốn chậy nhưng sao như trời trồng,hay tôi đã chết??Khi cách tôi khoảng 1 m,bỗng có tiếng hỏi:
-Ông ơi mấy giờ rồi?Thấy tôi im lặng mắt trợn trắng bóng trắng lại hỏi lại:ông ơi mấy giờ rồi?Lúc này tôi mới định thần lại quan sát kĩ nhìn cái bóng trắng:thì ra là 1 cô gái cỡ tuổi 20,mặc áo sô trắng,đầu đội khăn sô cùng mớ tóc dài lỏa xỏa,cô ta bảo,ngồi trong nhà quàn với chồng đến nửa đêm,cô thấy rờn rợn vội ra ngoài ngồi, ra ngoài trong cái không khí chết chóc cùng nhang khói tỏa đầy ,cô sợ quá nhưng chung quanh ko có ai,bên phía tôi thì thấy ngủ khò,gáy ầm cả 1 vùng đến khi thấy tôi đứng dậy cô mừng quá vội đi đến làm quen cho đỡ sợ....Kéo khúc cây làm ghế,chúng tôi ngồi xuống và nghe cô kể:
-Ở dưới miền tây,2 vợ chồng mới lấy nhau,thì anh bị kêu đi quân dịch,cô nhớ chồng lặn lội tìm ra nơi anh trú,đến thăm chồng nhưng nào ngờ ngày cô đến cũng là ngày đưa xác anh về,hôm nay cô được ôm anh trong vòng tay nhưng anh ko nói lời nào,ngày mai mang xác anh về lại,cô thân gái dặm trường rồi ra sao ngày tới,cô vừa nói vừa khóc,giọt ngắn giọt dài đầm đìa trên khuôm mặt khả ái.Tôi im lặng nói ko ra lời vì ngay chính bản thân tôi ngày mai sẽ ra sao?Nhưng chắc 1 điều tôi sẽ ko cưới vợ,để ko phải nhớ nhung, quyến luyến,để thanh thản ra đi nếu “Bị”,móc trong túi ra số lương 3 tháng vừa mới lãnh tôi chia cho cô 1 nửa làm hành trang sau này,cô nhất định ko lấy dù tôi nêu mọi lý lẽ.
-6H từng đoàn xe GMC vào đưa QT ra sân bay,tôi chia tay cô,ko hẹn ngày gặp lại.Đã 40 năm rồi,từ ngày tôi còn là 1 chàng trai trẻ đến bây giờ tóc đã bạc,lưng đã còng,nhiều chuyện tôi muốn nhớ nhưng quên chỉ có câu chuyện này tôi nhớ mãi,hôm nay ngồi kể mà cứ tưởng như sự việc xẩy ra ngày hôm qua.
CT:
-

1973 Các BV lớn trong các thành phố đã được trang bị các hộp đựng xác đông lạnh.
Máy điều hòa không khí đã có của Mỹ hoặc Nhật trang bị trong quán ăn,nhà hàng lớn nhứ REX,EDEN,Pole nord.
Các tỉnh nhỏ thì có chỗ có chỗ ko?
-----

***Con sửa code lại. Có video nữa (LO)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Bình luận (309)

takeo203

Moderator
[video]http://www.flixxy.com/high-tech-car-door.htm[/video]


Sửa soạn đổi xe đi là vừa nhỉ? Từ đây ko còn mở cửa mời bà lên,đóng cửa khi bà xuống,Bác Toyota ơi,mau chế ra xe này đi nhé.HIHI​
 

takeo203

Moderator
「少年時代」 do 井上陽水 ca của thập niên 80,90,nhớ mỡi buổi sáng mùa hè,trên đường đến CT,giọng hát 井上陽水 vang lên nơi chiếc Radio trong xe,mang lại cảm giác lâng lâng yên bình,yosui inoue nay cũng đã già theo thời gian và tôi,tóc cũng bạc trắng ngồi đếm thời gian vùn vụt đi qua đời

[video=youtube;f9Li5BxED-c]http://www.youtube.com/watch?v=f9Li5BxED-c[/video]​
 

takeo203

Moderator
20080725105147.jpg


Dạo này tai nạn xe cộ xẩy ra nhiều quá,thấy LO cưỡi ngựa BENLY-50s này quá nguy hiểm ,Anh Kami vội lo mua cho cô em út,chiếc Benly đời mới nhất,vừa đẹp vừa ko tốn xăng,cả RI cũng lăng xăng hướng dẫn cho LO chậy sao cho an toàn .Cả nhà ai cũng lo cho cô "em út".Chú có lời chúc mừng con.Chậy cẩn thận nhé

bsa1108291225002-p1.jpg
 

takeo203

Moderator
AREO,Ittoyokaido vừa được xây xong trong 1 khu vực rộng lớn gần ga,với 4 tầng lầu chứa xe,thế mà lúc nào cũng lèo tèo khách mua sắm,nhìn những người bán hàng ngồi "ngáp ruồi" mà chán cho đời sống bây giờ,tôi lang thang đi quanh khu giầy dép rồi vào khu chợ tìm mua rau cỏ,bỗng có tiếng thét của đứa trẻ,rồi tiếng khóc inh ỏi cả 1 vùng,tiếng người đàn bà nghe rõ mồn một từ 1 góc chợ vọng lại:
-Mày có nín ko,tao đánh chết bây giờ.Đứa bé lại càng khóc lớn hơn nữa,định lờ đi như các bà nội trợ nhật nhưng tò mò tôi đến gần,nhìn người đàn bà khoảng 55 đến 56,quần áo lếch thếch đang đẩy chiếc xe trên có đứa bé gái,oặt người ra khóc,phải nói nó bé tí nhưng khóc thì rất to,mà ko phải là khóc nó gào xoáy vào tai tôi,người đàn bà thì miệng cũng ko kém doạ đứa bé bằng toàn tiếng VN trong môi trường toàn NHật,ko chịu được nũa,tôi tiến dến hỏi:
-Chị là VN,sao ko dỗ cho cháu nín đi,hay dẫn nó ra ngoài thì hay hơn nhỉ?
-Chú xem,nó đòi ăn bánh tôi mua cho nó nhưng nó lại vứt đi ,đòi mua cái khác,ko mua nó khóc ỏm tỏi lên.Giọng bà oang oang,ôi cái giọng sao "khoẻ thế" chẳng xem thiên hạ xung quanh ra kilo nào cả,thấy mấy người xung quanh nhìn chúng tôi, tôi khẽ bảo:
-Chị nói nho nhỏ 1 tí,xung quanh họ đang nhìn kìa,còn con bé thấy tôi nói chuyện nó nín re,giương đôi mắt nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu,bà ta vội xuống giọng hỏi tôi:
-Chú ở đâu thế,hôm nay ngày thường chú ko đi làm hả?
-Tôi ở cách đây 1 H đi bộ,tôi đã về hưu rồi.Tôi trả lời bà ta
-Thế chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
-Tôi cười trả lời:thế chị ko biết tuổi về hưu ở Nhật hả?
-Úi giời thế thì em thua tuổi bác rồi,ông nhà em vẫn đi làm chưa hưu.Bà đổi ngay lối xưng hô,cùng lúc tôi thấy 2 người bảo vệ đang tiến về phía chúng tôi,vội bảo bà ta đẩy đứa bé ra ngoài.Chắc ai đã gọi ĐT than phiền bà ta gây ồn ào,ra đến ngoài tôi mới biết bà ta sống ở Hải Phòng,qua hồng kong vào những năm 85,ko nước nào nhận cuối cùng Nhật bốc nhân đạo và bà đinh cư từ năm 95,16 năm rồi,bà vẫn thế vẫn ăn to nói lớn,vẫn gặp người lạ là khoe:chúng em mua miếng đất ở HP to lắm xây cái nhà 5 tầng gần 6 tỷ bạc,viết đến đây tôi mới nhớ ngày FESTIVAL vừa qua,mấy cậu đưng ngay ga cầm ketai gọi nhau như hét,nguyên 1 khu ga toàn tiếng VN,người cũ người mới đều mang cái tình tự quê hương đặt tại nơi này,thì trách chi mấy bác.. tôi là...,tôi lên kế hoạch đẻ con thì được bao nhiêu tiền,làm sao tôi có thể lấy thuế về được,tôi chán làm ,về VN chơi sau đó qua lại có được tiền trợ cấp thất nghiệp hay ko?Mấy bác gái thì:làm sao tôi có thể qua ngay với anh ấy,tôi phải làm những giấy tờ gì để đoàn tụ với chồng tôi?Trong khi anh chồng ngồi mát ăn bát vàng còn các cô thì sau 1 thời gian nếu yên nhà yên cửa thì được mang "Mác" Việt Kiều về lại quê nhà,cả làng ra đón....
 

kamikaze

Administrator
20080725105147.jpg


Dạo này tai nạn xe cộ xẩy ra nhiều quá,thấy LO cưỡi ngựa BENLY-50s này quá nguy hiểm ,Anh Kami vội lo mua cho cô em út,chiếc Benly đời mới nhất,vừa đẹp vừa ko tốn xăng,cả RI cũng lăng xăng hướng dẫn cho LO chậy sao cho an toàn .Cả nhà ai cũng lo cho cô "em út".Chú có lời chúc mừng con.Chậy cẩn thận nhé

bsa1108291225002-p1.jpg

Đính chính lại là "chú Takeo mua cho cháu Lo" nhé.
 

takeo203

Moderator
Chú Takeo giờ nghèo xơ nghèo xác,đi làm bữa đực bữa cái,ko đủ tiền hút thuốc lá,định về VN mượn cháu LÔ chiếc xe,xuống Trà Vinh,đóng cái thùng kéo ,chở mấy bà bán cá người campuchia cho qua ngày đoạn tháng ,chờ ngày đất NHật hưng phấn quay về 斎場 với dry ice cho mát mẻ 1 kiếp người. 
 

fonist

Moderator
Cho cháu chen vào gửi bài báo này độc đáo lắm đây:
Đám Cưới con của sếp, nhân viên phải phục vụ 10 ngày
Chuẩn bị ngày vu quy cho con gái giám đốc Sở Thông tin Truyền Thông Thanh Hóa, bộ phận tham mưu Sở đã ban hành bảng phân công nhiệm vụ cho cán bộ, nhân viên chuẩn bị từ việc dựng rạp, trông xe đến tiếp khách...
Chi tiết... có chứng cớ hẵn luôn.
 

takeo203

Moderator
Một toa thuốc rất hay cả về tinh thần lẫn thể xác.

Chúng ta cùng nhau tập dùng thử :
I. Sức khỏe
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một tình trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một tình trạng không có bệnh tật hay tàn tật”.
II. Bí quyết trường thọ
1. Chấp nhận với những gì mình đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của mình
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.
III. Phòng ngừa bệnh tật
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lãng quên
7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua
IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo.
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.
V. Triết lý của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt tình
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có lòng vị tha.
5. Năm Phải:
- Phải vận động
- Phải biết cười
- Phải lịch sự hòa nhã
- Phải biết nói chuyện và
- Phải coi mình là người bình thường..
VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.
1. Hãy dành thì giờ để suy nghĩ Đó là nguồn sức mạnh.
2. Hãy dành thì giờ để cầu nguyện Đó là sức mạnh toàn năng.
3. Hãy dành thì giờ cất tiếng cười Đó là tiếng nhạc của tâm hồn.
4. Hãy dành thì giờ chơi đùa Đó là bí mật trẻ mãi không già.
5. Hãy dành thì giờ để yêu và được yêu Ưu tiên TẠO HÓA ban.
6. Hãy dành thì giờ để cho đi Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
7. Hãy dành thì giờ đọc sách Đó là nguồn mạch minh triết.
8. Hãy dành thì giờ để thân thiện Đó là đường dẫn tới hạnh phúc.
9. Hãy dành thì giờ để làm việc Đó là giá của thành công.
10.Hãy dành thì giờ cho bác ái Đó là chìa khóa cửa TỪ BI.
 

takeo203

Moderator
Một câu chuyện đã cũ ngồi đọc lại ngày cuối năm,giờ thì lấy chồng Hàn,Đài Loan chỉ còn là cái mode cũ,qua những kinh nghiệm đau thương "ta" đã rút ra kinh nghiệm trong cuộc chơi nếu ta ko lừa người,thì người sẽ lừa ta,nhưng nào có ai hay:Vỏ quít dầy sẽ có móng tay nhọn và đây câu chuyện cũ:
-Truyện Cô Dâu ĐÀI LOAN ....................

Lục bình trên dòng kinh đen

Tôi rời Đài Loan mang theo hình ảnh những đứa bé Đài gốc Việt nheo nhóc. Và những cánh lục bình nổi trôi trên dòng kinh đen. Chuyện cô dâu cũng như những chuyện tang thương của đất nước, có lúc bùng lên rồi cũng lắng xuống và mất hút trong những lo toan đời sống của từng người. Nhưng mỗi ngày trôi qua, vẫn còn đó những đêm có cô gái nằm trên nhà kho sân thượng trằn trọc ngó chừng ra cửa, những bàn tay ngủ gục bị cắt đứt, những cuốn phim nô lệ tình dục tiếp tục quay, và những vết tím bầm trên mắt trên môi...

Mỗi sáng vào khoảng 9 giờ, khi chiếc xe hốt rác trỗi bản nhạc Für Elise chạy quanh xóm, khi cụ già ở khoảng sân um tùm cỏ bên kia con kinh đầy rác vừa xong thế Taiji cuối cùng, và bà Hui Xin tưới xong những chậu kiểng xếp dọc theo lề đi, thì cô gái bước ra khỏi nhà. Nhìn lên ban công gác trọ chỗ tôi ngồi, cô gái vẫy tay cười.

Tôi gặp Trang hôm Chủ nhật, một ngày sau khi tôi đến Chung Li. Mặt trời buổi sáng chưa qua khỏi đỉnh cây sung mà trời đã oi bức. Lúc ấy tôi ngồi ở ghế đá cạnh đình làng, loay hoay chụp hình những người đàn bà Đài đang thắp nhang vái lạy Quan Công. Một bóng dáng chắc chắn không phải là người bản xứ lọt vào khung nhìn máy ảnh tôi. Bỏ máy xuống, nhìn lên tôi hỏi: em Việt Nam hở?

Trang 26 tuổi. Lần cuối nắm tay mẹ trước khi làm cô dâu theo ông Cheng về Đài là ngày sinh nhật thứ 18 của Trang. “Sinh nhật em dễ nhớ lắm, ngày hai tháng mười hai.” Trang cười nói với tôi vào sáng Chủ nhật tuần sau. “Em nhớ hồi mới qua, trời cuối năm ở đây lạnh hết biết luôn. Em dân Cà Mau cả đời đâu biết lạnh kiểu này. Em trùm mền, nhớ má khóc cả tuần.”

Có thể nói Trang là một trong những cô dâu Đài Loan thời “tiền trạm” và tương đối nhiều may mắn so với những cô dâu khác. Đó là theo lời của Trang. Sáng Trang dậy lúc 6 giờ, làm điểm tâm cho ông chồng, bà mẹ chồng, hai đứa con riêng của ông Cheng, giặt quần áo và phơi trên những sào tre gắn từ cửa sổ chĩa ra đường. “Ngày nào cũng phải giặt chớ nếu không hổng có chỗ phơi“. 9 giờ sáng Trang rời nhà ra chợ phụ bà em gái ông Cheng bán cá đến chiều.

Nấu ăn tối, chuẩn bị sẵn cơm trưa ngày hôm sau, dọn cơm, rửa chén, quét nhà, tắm cho bà mẹ chồng, chùi rửa nhà cầu, Trang lên giường là ngày đã qua ngày. “Lúc đó ông chồng em ngủ mất tiêu rồi, hổng biết ổng lấy em qua đây làm gì.”Trang cười nói. “Cứ vậy đó anh, từ thứ Hai cho tới thứ Bảy. Chủ nhật bà Li nghỉ bán hàng nên em được nghỉ theo. Anh muốn gặp mấy đứa cô dâu với ô sin để tìm hiểu sự tình hở? Hi hi, anh hên gặp em là thổ địa ở đây. Để tuần tới em dắt anh đi. Chủ nhật nghe. Anh tới mà chưa thấy em thì cứ ngồi đó chụp hình mấy bà Tàu và chờ em“.

Lệ và Thi là dân Long Xuyên. “Con này nó mới qua được hai năm, tình cảnh nó cũng bi đát lắm. Lệ, mày kể cho ảnh nghe đi“. Lệ ngồi bó gối một hồi lâu. Tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ mà Lệ được một cô dâu khác đã bỏ chồng ra riêng cho ở tạm. Im lặng chờ.“Khác với chị Trang, thằng chồng của em nó còn trẻ, lái tắc xi. Lúc mới qua nó nghỉ một ngày lái xe chở em đi chơi núi, chơi biển. Được đâu hai tuần thì nó dắt một con nhỏ Đài khác về phòng. Sau đó em mới biết trước đây con này là bồ của nó. Tụi nó gây lộn nhau sao đó, thằng chồng em nó nổi sùng qua Việt Nam cưới em. Bây giờ tụi nó làm lành với nhau và thằng chồng em kéo con bồ nó về sống chung luôn. Tối nào thằng chồng em cũng bắt em làm chuyện đó với hai đứa nó. Rồi còn quay phim nữa. Em không chịu thì cả hai đứa nó xúm vào đánh đập em tàn nhẫn. Lúc đó, em ở bên Đài Trung, không có điện thoại di động, không biết tiếng Hoa, không quen ai, em không biết làm sao. Hai tháng sau thì em có bầu“.

Những ngày khởi đầu của dịch vụ cô dâu, mỗi chú rể Đài thường phải trả cho công ty môi giới Đài và Việt từ sáu ngàn tới mười ngàn đô. Sau khi khấu trừ các chi phí trả cho môi giới, chi phí đám cưới, gia đình của cô dâu còn được hai tới ba ngàn đô. Khi con số cô dâu gia tăng hơn tới gần 100 ngàn người thì giá cả cũng theo đà đi xuống. Gia đình của cô dâu nhiều khi không được đồng nào và chỉ mong con gái của mình có cơ hội ra nước ngoài làm ăn có tiền gởi về. Nhiều chú rể Đài sau này không cần phải trả trước chi phí mà chỉ cần trả góp sau khi cưới vợ về.

“Lúc biết em có bầu thì nó không còn bắt em làm chuyện đó nữa. Nhưng em phải chứng kiến cảnh tụi nó với nhau mỗi đêm. Nhà nhỏ xíu chỉ có một phòng ngủ anh à. Có lần em ra bếp nằm ngủ thì nó lôi em vào và sau đó mua ổ khóa khóa cửa luôn. Lúc em sanh con xong thì chuyện cũ lại tiếp tục. Em chịu không nổi nên đành bỏ con trốn đi“.

Còn em thì sao, em qua đây mấy năm rồi? Tôi quay sang hỏi chuyện cô gái ngồi cạnh Lệ. “Nó mới qua có mấy tháng hà anh“. Lệ trả lời giùm cho Thi. “Nó là em gái út của em, mới 17 tuổi hà. Nó chỉ tới thăm em bữa nay. Chồng nó già khụ rồi anh. Không có tiền nên ký giấy trả góp cho tụi môi giới. Bây giờ ông già bắt nó đi chạy bàn ở karaoke để trả nợ cho ổng. Ổng nói trả nợ xong hết thì ổng mới cho gởi tiền về nhà“.

Tôi nhìn hai chị em vừa xót thương vừa không hiểu nổi. Hỏi Lệ là biết qua đây khổ sở, bị đối xử như nô lệ mà lại còn kéo em gái mình qua

-Và câu chuyện mới bên đất Phù tang....
 

takeo203

Moderator
[video=youtube;Xxh-sS8Qoco]http://www.youtube.com/watch?v=Xxh-sS8Qoco&feature=player_embedded#![/video]
 

takeo203

Moderator
Câu chuyện về Cafe

Người trong Nam trước 1975 thường gặp nhau là rủ đi uống Cafe,Các tiệm cafe mọc ra như nấm, từ hang cùng ngõ *** đến những nơi cao sang,bạn có vài đồng trong túi là có thể có tách cafe ngồi nhâm nhi cả buổi,thời tôi còn sống ở VN thường cùng bè bạn đi uống cafe lề đường,chúng tôi thường gọi đùa là cafe "Giảo",cafe "Bi Tất" hay bắp rang,Ah lại quên có 1 loại cafe nữa của các chú "BA"là cafe "Xây Trừng" trong các quán lụp xụp do anh Tầu bụng phệ,áo thung lá vàng bệch vừa bán hũ tiếu vùa bán cafe,loại này ko uống trong tách mà đổ ra đĩa rồi húp ,cùng cách ngồi là chồm hổm trên ghế.Đôi lúc rủng rỉnh tiền bạc,chúng tôi vù lên SG vào Pole nord,Givral,Thanh thế,uống ly cafe phin,bỏ đá thật nhiều ngồi nghe nhạc,trong quán mát lạnh của trưa hè miền nam,tưởng rằng chỉ có ở SG nhưng sau này khi ra các tỉnh miền trung,cũng thế các quán cafe với cô chủ quán ,khuôn mặt cuốn hút lòng người xa xứ làm đe mê các chàng trai trẻ,thực sự lúc đó cafe ngon hay ko, ko còn là vấn đề nữa vào chỉ để nhìn cái khuôn mặt thiên thần là chính ,chủ nghĩa cafe đã thấm dần vào con người miền nam, cho đến khi qua đây uống toàn cafe lon,uống như nước lã,ko nhâm nhi ko kén chọn tôi thấy như mất mát 1 cái gì đó tưởng rằng đã quên cách uống nhàn hạ nào ngờ khi qua Mỹ,tôi lại gặp lại danh từ:ĐI uống CÀFE,những buổi sáng thứ 7 hay CN,từng nhóm,từng nhóm tụ họp,cười nói ồn ào cả 1 góc phố nhưng nhìn kĩ lại toàn "khứa lão" tuổi như tôi hoặc cao hơn,ông thì sói cả nửa mái đầu,ông thì bạc trắng từ trên xuống dưới,lớp người trẻ hoàn toàn ko có.Phải chăng thế giới này chỉ dành cho "kỉ niệm"gặp lại nhau ôn chuyện cũ,kể lể cho nhau vì bệnh tật đang mang,cuộc sống khó khăn của thời hoàng kim đang lao xuống dốc.Thằng bạn tôi rù rì bên tai: ngồi đây chán bỏ mẹ,tao đưa mày đi uống cafe "LÚ" vào đó uống cafe vừa ngon lại vừa mắt sáng ra.Thế là đi,nó chậy qua 2 ,3 dẫy phố ,vào trong quán,tôi nhìn quanh, đây mới là nơi của giới trẻ,các cậu ngồi trầm ngâm bên ly cafe hay tụ tập ồn ào bên dẫy Game kê sát tường,nhìn lên quầy bán,ngoài cô thâu ngân còn cả chục cô,cô nào cũng Bikini,dầy cao gót,chân dài,body chuẩn,thật đúng là "Lú",cô CDV đến bên chúng tôi,đưa cái menu ra,mặt lạnh như tiền đúng chở "oder"chỉ có thế nhưng ly cafe bé tý nơi đây giá chẳng rẻ chút nào,khi ra khỏi quán thằng bạn hỏi:Cafe chỗ này ngon phải ko?tôi ậm ừ trả lời:Chắc ngon ở chân dài, ngực to, nó cười ré lên hỏi: bên nhật mày có ko??Tôi về lại NHật với 1ki Cafe do vợ nó làm quà :Cafe trung nguyên đấy,ngon lắm anh uống thì uống nóng đừng uống lạnh,tôi nâng niu kí cafe,cám ơn rối rít.Về Đến nhà tôi vội pha liền,khi uống vào thấy vị đắng của cafe,cái mùi thơm của cafe nó "sao sao" đấy,hay mình mệt chưa cảm thấy ngon chăng?Vài hôm sau nhân ngày nghỉ,sáng tôi dậy sớm pha nước đun cafe,ngồi bên ly cafe nghi ngút khói,tôi hớp từng hớp cafe,lòng tự hào về sản phẩm quê nhà bay qua đến Mỹ rồi quay về Nhật,cũng lại cái vị đắng,cái đắng "kì kì"tôi dí mũi vào ngửi cái mùi thơm của cafe qua làn khói mỏng nhưng cái mùi này cũng "là lạ"Chắc là cách pha chế,tôi đinh ninh thế rồi uống sạch.Tháng ngày lại bận rộn với công việc,thèm cafe thôi ra mua 1 lon về uống cho mau tôi quên bẵng cái bác "Trung Nguyên" cho đến 1 hôm bạn tôi gửi mail qua ,nó vừa đọc 1 bài về CFTN,đọc và gai cả người,lục trong tủ ra "Bác" còn nằm đó,vội vàng vứt vào sọt rác ko chút luyến thương.......

Họ không biết rằng niềm tự hào của họ được xây từ những điều dối trá.
Ðể mở đầu, tôi có thể nói sơ lược như sau: về nguyên thuỷ thì ly cà phê thường được uống nóng. Rồi dân ta, đặc biệt dân Nam, với thói quen thưởng thức dễ dãi của mình, chuyển qua uống đá . Từ đây, loại cà phê nguyên chất không còn được ưa chuộng nữa: trong nước đá, nó loãng ra và không đủ đắng, còn mùi hương thì bị ức chế bởi nhiệt độ thấp.

Và thế là các nhà sản xuất tìm đủ mọi cách để tăng vị đắng và tăng mùi hương.
Nhưng cuối cùng, Trung Nguyên đã trở thành nhà phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử chế biến cà phê Việt Nam, với việc cho thuốc ký ninh vào cà phê với liều lượng cao. Một biện pháp hết sức rẻ tiền và hữu hiệu.
Thêm vào đó, TN đã tiên phong trên con đường trộn hương nhân tạo nồng độ cao vào cà phê để tăng hương. Xét về mặt sức khoẻ, điều này cũng không hại lắm, nếu như không có mặt của một chất cầm hương, đó là gelatin. Vốn dĩ gelatin được sản xuất từ da và xương trâu – bò, và đủ tiêu chuẩn làm thực phẩm thì rất đắt, nên TN đã xử dụng gelatin Trung Quốc làm nền cầm hương.

Và thứ này thì hiển nhiên là không dùng được cho thực phẩm, vì nó chứa rất nhiều preservatives.
Thế nhưng, những điều đó của riêng Trung Nguyên thì không có gì đáng nói. Ðiều đáng nói là khi ly cà phê TN được coi là tiêu chuẩn, thì tất cả các cơ sở sản xuất cà phê khác đều noi theo tấm gương sáng này, nếu không thì không cạnh tranh mà bán được.

Và như thế, không ngoa khi nói rằng, TN đã đẩy ly cà phê Việt vào một ngõ cụt dối trá.
Nếu bạn không tin, cứ dùng phin pha một ly cà phê TN bằng nước lạnh, rồi nếm thử cà phê nước ấy xem có vị gì.

Ký ninh từ lâu đã được dùng để gây đắng trong thực phẩm, và với hàm lượng nhỏ thì nói chung là an toàn. Tuy nhiên, lượng ký ninh được xử dụng trong cà phê TN nói riêng và TẤT CẢ CƠ SỞ cà phê ở Việt Nam nói chung, là ở mức khoảng 0,06~0,08 g/kg thành phẩm, tức khoảng 0,0015g~ 0,002g cho mỗi phin hay tách.

Ở mức này, thì việc uống cà phê lâu dài sẽ dẫn tới triệu chứng cinchonism, tức ngộ độ ký ninh, bao gồm dị ứng trên da, ù tai, chóng mặt, giảm sức nghe và nhiều triệu chứng phụ kèm khác.
Có bạn hỏi “Tại sao không có ai lên tiếng”? Chi cục Y tế dự phòng Ðaklak biết rõ mọi chuyện này – nhưng ở Việt Nam, nói chung, mọi vấn đề đều rất khó lên tiếng, và luôn luôn có một kênh nào đó để “bịt”. Cho nên, điều nhỏ nhất mà tôi nghĩ có thể làm được là tự mình không uống cà phê, và khuyến khích những người mình biết không uống cà phê ấy nữa.

Tôi chỉ nói những gì tôi chắc chắn hiểu rõ. Tôi không có ý vơ đũa cả nắm. Và cũng hy vọng các bạn không nghĩ thế.
Nhưng về sự giả dối trong ly cà phê Việt Nam, có lẽ các bạn cần hiểu rõ hơn một chút.
So với cách uống cà phê ở phương Tây, thì ly cà phê Việt được uống theo kiểu dễ dãi: cứ mỗi phin cà phê pha ra khoảng 40 ml, được đổ vào một ly nước đá khoảng 180 ml. Và chính nước đá mới là nguồn gốc của mọi tai hoạ.

Một ly cà phê nguyên chất không đủ đắng để có thể cảm nhận được vị đắng trong chừng ấy nước đá. Nhiệt độ thấp sẽ ức chế sự bay hơi của hương cà phê tự nhiên. Và cảm quan nó không đủ độ sánh để không bị tan loãng ra trong chừng ấy nước đá.
Cho nên, trước Trung Nguyên từ lâu, thì cách hoàn thiện một ly cà phê đá đã bao gồm 3 việc: tăng đắng cho cà phê, tăng mùi hương cho cà phê, và tăng độ sánh cho cà phê.
Cách chế biến như sau:
Ðể tăng đắng, người ta thường dùng hạt cau rang.
Ðể tăng mùi, người ta thường dùng nước mắm nhĩ.
Còn để tăng độ sánh, người ta thêm đường thắng thành caramel.

Trung Nguyên chỉ là nhà sản xuất đưa ra những giải pháp hiệu quả nhất, và biến nó thành chuẩn “cà phê ngon” mà thôi.

Ðiều đáng nói nhất là khi nó đã thành chuẩn, thì sự giả dối nghiễm nhiên thành chân.
Về phía các nơi sản xuất, thì họ nghĩ – khi những chỉ tiêu chất lượng quan trọng bậc nhất của cà phê – độ đắng, mùi hương, độ sánh – đều là hàng giả, thì việc gì họ phải dùng cà phê thật làm gì?

Về phía người uống, khi đã quen với thuốc ký ninh và đường caramel, họ mất khả năng thưởng thức cà phê ngon thực sự. Và tôi tin chắc rằng, nếu được uống một ly cà phê Blue Mountains hay Hawaii Kona, họ sẽ chửi thề.

Và thế người Việt, đa số, đều gật gù trước một ly nước màu đen, pha từ đậu nành hay bắp rang, trộn với caramel, hương liệu, thuốc ký ninh và nghĩ rằng họ đang uống thứ cà phê ” có văn hoá đặc biệt nhất “.

Ðến đây chính là một ngõ cụt – Ngõ cụt dối trá.
Câu hỏi cuối – Ai phải chịu trách nhiệm cho tình trạng bịp bợm này? Sự dễ dãi của người uống? Sự xu thời của Trung Nguyên? Hay là trình độ quản lý chất lượng thực phẩm của nhà nước ?

P/S: Một điểm cuối , bạn uống ly cà phê Việt, cảm thấy nôn nao, tim đập mạnh, thì đấy có khả năng là ngộ độc ký ninh chứ không phải là do tác dụng kích thích trí não của cà phê như bạn vẫn nghĩ.
 

lonelyinsnow

Moderator
Đọc bài này của chú con nổi da gà. Mà vẫn tự hỏi 1 câu là "Có thiệt vậy hông?". Viết khơi khơi vầy ngta kiện đó :D.
Con cũng hay uống cafe. Cứ bạn bè gặp nhau là cafe. Anh chị em lâu lâu gặp nhau thì thứ nghĩ tới đầu tiên cũng là cafe. Rồi có người ngày phải uống mấy cử mới được. Đứa thì thất tình cứ gọi cafe đen đá k đường cho thấy "đủ đắng" =)). Có mấy anh Nhật Bản cũng thích cafe đá k đường và cứ khen cafe VN đặc biệt mãi í chứ.
Nói chung nhiều người thiếu cafe chắc khó sống. Giờ cafe mà vầy nữa lại càng khó sống =)).
Haizzz.....
 

kamikaze

Administrator
Bài này có vẻ chú takeo copy ở đâu đó về và người Viết hận thù giới với TN chăng?

Cách chế biến như sau:
Ðể tăng đắng, người ta thường dùng hạt cau rang.
Ðể tăng mùi, người ta thường dùng nước mắm nhĩ.
Còn để tăng độ sánh, người ta thêm đường thắng thành caramel.

Giả sử cho là họ làm như thế này đi nữa thì lấy đâu ra đủ lượng hạt cau, nước mắm để cho vào?

Vả lại cafe đã tinh chế thì có thể là cho thuốc ký ninh hay gì vào còn cafe nguyên hạt họ bán khi khách mua mới xay ra thì làm sao trộng thuốc ký ninh hay gì vào nhỉ?
 

takeo203

Moderator
Cái này là thật đó,khi bạn chú gửi cho có ghi rõ tác giả là 1 kĩ sư hoá học,trước 75,sống bên Mỹ,chú xác nhận lại tên tác giả rồi sẽ đăng lên vì thùng Mail quá chật, chú copy qua Word,quên phéng đoạn đầu ghi tên tác giả rồi vứt mail đi,hôm nay rảnh mang ra viết,Còn như KAMI nói,khi bán hạt cafe thường họ rang lên trước chứ đâu để tươi mà bán, lúc đó là lúc biến chế,bỏ cái gì vào chẳng được,ngày xưa trong ngõ nhà chú có thằng bạn bố nó trồng cafe trên BMT,mẹ nó mở quán cafe và bỏ mối,mỗi lần mẹ nó rang cafe là thơm lừng cả xóm,bà cụ bỏ bơ(loại bơ thùng do mỹ viện trợ)+hạt cau.Khi uống bà cụ lấy đầu cây tăm nhúng vào nước mắn nhĩ rồi cho vào cafe nó biến chất liền vùa thơm vừa đăng đắng,nhìn các giọt cafe chẩy xuống như mật ong quyện lại,thơm lừng,bây giờ nói vẫn thấy nhớ,còn Cafe bây giờ dù có để đầy phin lọc nó cũng đâu chẩy từng giọt và mùi thơm thì có cái gì là lạ,để ý 1 chút sẽ thấy liền.
 

takeo203

Moderator
Mail hỏi ông bạn,đợi mãi ko thấy ông trả lời"hay linh tinh trốn vợ đi chơi đâu rồi",ức quá vào gõ cửa bác Google thì thấy Blav.com.vn thảo luận om xòm về cafe "dỏm",liền copy 1 đoạn cho bà con xem cho vui bên ly cafe bốc khói trong mùa đông.....giá lạnh

Hoá chất chế cà phê "bẩn" có nguồn gốc từ Trung Quốc

(Dantri.com.vn) Lần theo những “đầu nậu” cung cấp hàng sỉ cho các lò sản xuất cà phê bẩn, chúng tôi phát hiện nguồn của loại hóa chất dùng trong pha chế cà phê chủ yếu là từ Trung Quốc, tập kết tại “chợ hóa chất” Kim Biên, TPHCM.

Ông Nguyễn T.C (Biên Hòa, Đồng Nai) khẳng định rằng toàn bộ hoá chất chế cà phê bẩn đều có nguồn gốc Trung Quốc. Bằng nhiều con đường khác nhau, những loại hóa chất này được tập trung về chợ Kim Biên (phường 13, quận 5, TPHCM). Đa phần những người chế biến cà phê “không lương tâm” đều đến chợ này để mua hóa chất, hương liệu. Nếu mua với số lượng lớn, thường xuyên, chủ lò cà phê sẽ được các “đầu nậu” giao hàng tận nơi.

http://tintuconline.com.vn/Library/ttolimg/ANH-4BAI-2_70a9e.jpg
Tinh ca cao cho vào bột cà phê để tạo mùi

Từ Đồng Nai, chúng tôi ngược về TPHCM để đến với nơi bán loại hóa chất mà những chủ lò thường rỉ tai nhau là “nếu không có những thứ chất đó thì không bao giờ bột bắp, bột đậu nành có thể “biến” thành cà phê được”. Từ đầu cổng chợ, các ki-ốt chuyên bán hóa chất, hương liệu đủ loại mọc san sát nhau.

Còn nhớ vào tháng 11/2009, khi thực hiện bài viết “Hãi hùng mục kích lò bún”, phóng viên Dân trí đã từng đến chợ này để tìm hiểu nguồn gốc và tác hại của loại hóa chất tẩy trắng bún có tên Tinopal. Đến nay, trở lại chợ sau gần 2 năm, chợ vẫn hoạt động buôn bán sầm uất, các loại hóa chất có phần đa dạng hơn.

Vừa bước vào cổng chợ, chưa cần hỏi, chúng tôi đã được những người bán hàng chào mời, quảng cáo với mức độ đeo bám quyết liệt. Đa phần người vào đây là đi mua hóa chất, phụ gia, hương liệu… với nhiều mục đích khác nhau nhưng chắc chắn chủ yếu để phục vụ cho việc kinh doanh không chân chính.

Các cửa hàng, ki-ốt bày bán la liệt những loại hóa chất, hương liệu với đủ loại nhãn mác, thương hiệu. Thấy chúng tôi đứng tần ngần trước cửa ki-ốt Đức T., bà chủ hàng chạy ra đon đả chào mời. Chúng tôi ngắm nghía một hồi lâu để tìm tên các loại hóa chất giữa “mê hồn trận” hóa chất của ki ốt. Bà chủ tỏ vẻ không hài lòng, quát: “Làm gì mà nhìn dữ vậy. Có phải công an, quản lý thị trường thì nói tiếng nghen. Đừng có hù à…”. Khi nghe chúng tôi giới thiệu là 2 khách “dưới tỉnh” lên Sài Gòn mua hóa chất về mở lò sản xuất cà phê, bà chủ dịu giọng, bắt đầu tư vấn cách chế biến cà phê bằng bột bắp, đậu nành… mà bà học được từ những khách hàng hay mua phụ gia tại đây.

Bà Thảo nói ai muốn sản xuất cà phê theo công thức “không cà hoặc ít cà” đều phải mua các loại hóa chất có tên: CNC, caramen, tinh sữa, tinh ca cao, tinh cà phê, bơ công nghiệp, đường hoá học, bột vani…

http://tintuconline.com.vn/Library/ttolimg/ANH-2BAI-2_15dab.jpg
Caramen tạo mùi, màu và vị đắng tự nhiên​

Tôi hỏi: “Chi nhiều dữ vậy?”. Bà Thảo cười, nhanh nhảu giải thích: “Chất CNC làm keo cà phê. Đảm bảo khi anh cho chất này vào là cà phê khi pha sẽ có chất kết dính sền sệt nhìn rất bắt mắt. Caramen thì tạo mùi vị. Anh muốn đắng kiểu nào cũng được, mùi nào cũng có. Còn chất tạo bột trắng này thì chỉ cần cho một chút là ly cà phê đầy tràn bọt khi khuấy nhẹ rồi…”.

Giá các loại hóa chất này cũng không “mềm” chút nào. Trên mỗi loại đều có ghi bảng giá rất cụ thể. Chất CNC, caramen có giá dao động từ 250.000-300.000 đồng/lít. Tinh sữa 120.000đ/kg, tinh ca cao giá 350.000đ/kg, bơ (mỡ) công nghiệp của Trung Quốc có giá chỉ 50-60.000đ/kg… Hỏi có loại nào của Việt Nam không, bà Thảo chỉ ngay về phía góc trong nhà: “Đấy. Mỡ động vật. Mỡ cừu đấy. Nhưng giá 270.000 đồng/kg. Loại mỡ này dùng sấy cà phê thì tốt lắm nhưng có ai mua loại này đâu. Lỗ chết…”.

Bình quân các cửa hàng này sẽ bán rẻ hơn 10.000-30.000 đồng cho mỗi loại hóa chất nếu khách mua sỉ, số lượng nhiều. Thường thì giá bán của các sạp bên ngoài cổng “mềm” hơn một chút so với các quầy bên trong chợ.


Để “níu khách”, bà Thảo còn nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi cách sử dụng các loại hóa chất này sao cho phù hợp. “Anh mới mở lò, chắc chưa có kinh nghiệm lắm đâu… Sau khi bắp và đậu nành được xay nhuyễn, anh cho chút tinh sữa này vào thì bột trở lên bóng mịn, thơm và ngậy lắm. Muốn cà phê có mùi thơm phức như loại thượng hạng thì cho thêm tinh ca cao này vào. Khi pha chế, anh cho thêm ít đường hóa học vào thì đảm bảo dù bột bắp, đậu nành cháy đen, đắng cỡ nào nhưng khi cho vào sẽ giúp cho bột có vị ngọt, đắng tự nhiên. Để cà phê thêm đậm thì pha chút rượu Rum vào thì bột bắp cũng thành cà phê số một”.

http://tintuconline.com.vn/Library/ttolimg/ANH-5BAI-2_b9a6e.jpg
Mỡ công nghiệp xuất xứ Trung Quốc để tạo độ béo ngậy cho cà phê​

Ngoài việc bán hóa chất, nhiều cửa hàng ở chợ Kim Biên còn bán loại bao bì mẫu dùng để đựng cà phê. Nhiều nhất là khu vực đường Trang Tử (phường 14, quận 5). Ở đây thiết kế sẵn cả chục loại bao bì cực kỳ bắt mắt, rất đẹp với đủ trọng lượng khác nhau. Hầu hết cơ sở kinh doanh nhỏ lẻ thường đến đây để lấy hàng. Giá bao bì mẫu khoảng 140.000 đồng/kg. Thông thường, các cửa hàng này chỉ nhận làm mẫu với số lượng từ 5kg bao trở lên. Mua bao xong chủ nhân muốn in tên gì lên trên cũng được, chỉ cần đem đến tiệm, chớp nhoáng là xong…

Mang mớ hóa chất, hương liệu pha chế cà phê bẩn về mà lòng chúng tôi không thôi cảm giác hoang mang. Tôi chợt nhớ câu nói của người pha chế cà phê có tâm là ông Nguyễn T.C: “Nông dân trồng cà phê thì ít người giàu, nhưng các công ty cà phê lớn nhỏ đều giàu cả!”.

GS.TS Nguyễn Công Khẩn - Cục trưởng Cục vệ sinh An toàn thực phẩm - Bộ Y tế - cho biết hiện nay có quá nhiều loại hóa chất không thể nhớ hết tên và công dụng. Việc các cơ sở sản xuất thực phẩm, thức uống như cà phê chẳng hạn lạm dụng hóa chất là không cần thiết.

Trong công nghệ chế biến thực phẩm, có nhiều công nghệ và công nghệ phát triển, cải tiến từng ngày. Tuy nhiên, có 2 nguyên tắc chung, “bất di bất dịch” trong chế biến thực phẩm, thức uống phải tuân thủ là: tất cả các chất cho vào như tạo màu, tạo bọt, tạo thơm… phải được sự cho phép của Bộ y tế. Chất nào không được phép thì tuyệt đối không được cho vào. Tất cả sản phẩm đều phải công bố hàm lượng, tiêu chuẩn sản phẩm trên nhãn mác, bao bì.

Một chuyên gia trong lĩnh vực thực phẩm cho biết, chất caramen, nếu được sản xuất từ đốt cháy đường thì cũng phát sinh những chất độc hại gây ung thư như các loại thực phẩm bị đốt cháy khác. Chất CNC, nếu là loại được sử dụng trong công nghiệp, có khả năng gây ung thư vì chứa nhiều tạp chất độc hại. Ngay cả loại dùng trong thực phẩm, nếu dùng quá liều cũng độc hại.

Đối với các loại bắp, đậu nành, khi bị rang cháy đen thì không còn giá trị dinh dưỡng; đồng thời chúng sẽ sinh ra ít nhất 20 loại chất độc hại, trong đó có các chất: heterocyclic amines, acrylamide, HCAs... là những chất gây ung thư cho người sử dụng.

-Đọc 1 đoạn này thôi,thấy "cạch" ko dám uống cafe nữa,thuốc lá cafe là anh em sinh đôi,dạo này bên nhật lại bài trừ thuốc lá quá trời,ngay cả cái vùng quê này vừa đi vừa hút là bị cự nự liền,trong nhà vừa rút điếu thuốc ra là "vợ hiền" nổi cơn thịnh nộ,thôi từ đây sẽ bỏ cả hai cho thọ thêm vài tuổi với đời...
 

takeo203

Moderator
Những câu chuyện bên lề
Tôi vào thăm bà trong bệnh viện ,khu chuyên về tai nạn xe cộ,bà và GD tôi có những liên hệ tốt suốt hơn 10 năm qua,gặp vợ chồng tôi, bà vui mừng nói: N.san ơi V.C mày là người đến thăm tao đầu tiên đấy,từ hôm vào BV cả tháng nay chẳng ai vào thăm,ngay cả đt cũng ko có...thế là kéo nhau ra ghế ngoài chúng tôi hàn huyên chuyện mưa chuyện nắng,đột nhiên tôi nhớ đến bà bạn Takano của bà vội hỏi bà ta dạo này như thế nào?Thế là câu chuyện bắt đầu:
-Làm việc thì nghỉ nhiều hơn đi làm,trong công việc thì luôn chậm hơn người khác,hay có tính khích bác,dèm pha.Công việc sau ngày 3.11 dồn đến CT,mọi người đâm đầu vào làm cả ngày lễ và chủ nhật riêng bà Takano vẫn đường ta ta đi làm chỉ đủ sức vui thì làm buồn thì về,Dù 2 người có liên hệ gọi là mật thiết,thế mà bà bạn chúng tôi khi bị tai nạn trong CT ,Takano cũng ko 1 lần đến thăm hoặc ĐT,tháng vừa qua Takano được hân hạnh lên văn phòng nói chuyện cho nghỉ việc,Takano vẫn ko biết tại sao, mang so sánh với những người xung quanh nhất là bà bạn tôi, nằm BV lâu như thế thì tại sao ko đuổi luôn đi mà lại là bà ta ,đến lúc này thì giám đốc công ty phải nói thẳng ko cần bà ta nữa.Ngay hôm sau Takano gọi cho bà bạn chúng tôi kể lể,oán trách...
-Phải nói trong thiên hạ loại như TAKANO rất nhiều chỉ biết đến mình,có lợi cho mình còn xung quanh thế nào thì mặc kệ,mang tiếng bạn bè vậy mà khi bạn thân của Takano nằm BV cũng ko đến thăm,ko 1 tiếng ĐT cho đến khi bị đuổi thì lại kể lể bắt người bạn mình phải nghe những bức xức của mình
Chợt tôi nhớ lại gần đây,có ông VN tự nhiên đùng đùng cãi nhau với chủ hãng,kết cuộc bị đuổi,vợ thì ko đi làm con 2 đứa còn nhỏ,ông lại ko đóng bất cứ 1 bảo hiểm nào,ngồi nhà hơn 2 tháng móc tiền túi ra ăn ,càng ngày càng thấy hao hụt,hoảng quá ông đi tìm việc làm lại,khổ nỗi ngay cái lý lịch của ông cũng ko biết viết,thế là ông đt cho tôi nhờ vả, phải nói 1 năm 12 tháng lúc ông còn đi làm dù có biết số đt nhà tôi ông cũng chẳng bao giờ gọi 1 tiếng,thỉnh thoảng gặp nhau ở siêu thị ông chỉ nhìn tôi cười cười thay lời thăm hỏi.Ông đt đến chẳng 1 lời hỏi thăm mà lại đi thẳng vấn đề nhờ tôi đưa lên Halo work,tôi ậm ừ cho qua ko nói ngày đưa ông đi,nào ngờ ngay chiều hôm đó,tôi nghe tiếng chuông nhà kêu inh ỏi,mở cửa ra thấy ông tay cầm sấp báo tìm việc.Bực quá tôi bảo: sao trước khi đến ko đt,đang có việc bận đứng ngoài sân nói chuyện,ông vừa cười vừa nói:
-Anh xem trong này có chỗ nào tốt,đt hỏi dùm,ở nhà riết tiền bạc kẹt quá!
Nếu như các bạn sống bên này đã lâu các bạn nghĩ sao??
 

takeo203

Moderator
Công việc làm cuối đời

Thế là tôi đã về hưu hơn 1 năm rồi,ngày về bao dự tính cho tuổi già nhưng sau cơn động đất kinh hoàng kinh tế Nhật cũng theo đó xuống dốc,vật giá leo thang,việc làm hầu như ko có,kí khế ước với thằng bạn làm lại nghề cũ của tôi,nhưng năm thì mười hoạ mới nhận được cú ĐT của nó gọi đến làm hộ,xong việc tiền thì cứ hẹn lần lữa,nhìn nó eo sèo với mấy cái xe,tiền điện tiền thuê hãng,hàng tháng cứ tự móc túi ra trả,đi mà ko về,tôi chán ngán bảo nó bỏ đi tìm chỗ nào an định chui vào làm nhưng đã theo lao thì phải lao cho chót,nó chỉ im lặng ko trả lời,Về nằm nhà,ngày 2 bữa vỗ bụng kêu bình bịch,ngổn ngang suy nghĩ,tuổi tôi đối với nhật là còn trẻ,còn đi làm ầm ầm,nằm nhà sáng sáng đi tập thể dục rồi đi chợ nấu cơm chờ "vợ" về,xe bỏ xó 1 chỗ đi đâu cũng đi bộ,ngày nào cũng lo cơm áo tiền bạc,tôi đâm ra quay quắt về cuộc sống,vợ tôi mấy lần bảo về VN thăm mấy đứa em cho đỡ buồn nhưng làm sao đi được khi vợ è cổ ra đi làm còn mình thì đi chơi.Qua tết tôi quyết định đi làm lại,đeo balo lên Halo work ngồi tìm việc,phải nói là có nhiều, nhưng với nghề cũ ,thỉnh thoảng có vài CT cần,nhìn lương ,số ngày làm việc,điều kiện làm lại nhớ đến thằng bạn đang sống dở chết dở,phải tìm công việc hoàn toàn mới lạ,thời gian làm việc khoảng 3~4 tiếng là đủ rồi,tôi nghĩ thế,1 phần sợ bác sở thuế sờ gáy,bác bảo hiểm tăng , hưu trí bị cắt giảm và nhất là vợ tôi sẽ bị đóng thuế nặng,tôi lò mọ thế nào gặp ngay cái CT 介護 đang cần tài xế .Hê hê sáng 2 tiếng chiều 2 tiếng ,ngao du sơn thủy,chậy khắp hang cùng ngõ ***,vừa đi vừa đấu láo với lão ông lão bà,thế là tôi gọi ĐT đến CT....
-Ngay ngày hôm sau tôi được mời đến phỏng vấn nhìn tờ GT của công ty tôi mất hồn,vốn đầu tư lúc đầu 1 tỷ yen,thành lập 10 năm về trước,có tất cả gần 2000 nhân viên trải khắp từ nam đến bắc NB .Bản bộ nằm Tokyo,nơi tôi cư ngụ là 1 nhánh do 1 anh sở trưởng +,cô thư kí điều hành ,phần 介護 gồm 8 cô chưa đến 30 cộng 1 anh béo leader,nhà bếp: 5 bà sồn sồn,4 anh thợ đấm bóp cộng 8 bác tài cho 8 xe mới toanh thường là Hiace,caravan,noah,honda step.
-Anh sở trưởng nhìn tôi đăm đăm,hỏi lí do sao tôi chọn cái nghề này vì hoàn toàn ko giống công việc tôi đã làm suốt thời gian sống ở đây,tôi cũng nói thật ở nhà chán quá đi làm vừa có tiền vừa tốt cho sức khỏe,anh xem qua những khóa học thời tôi đi làm,bằng khen,bằng tại chức,anh gật gù nói:với tao thì OK rồi nhưng còn trên bản bộ,mày cho phép tao copy tất cả bằng cấp để gửi lên bản bộ nhé,À! cái ảnh mày dán trong lí lịch với bây giờ khác nhau quá,mày cho tao 1 tấm mới chụp cách đây 3 tháng để làm thẻ ra vào và lãnh lương,nhân dịp nói đến lương tôi vội hỏi ngoài lương còn phụ cấp nào ko,anh ta tính toán đưa ra con số,thật ngoài dự đoán của tôi ,anh còn nói thêm,tôi sẽ có tiền xăng tính theo cây số từ nhà đến CT,có BONUS 1 năm 2 lần,có ngày phép 10 ngày 1 năm,tôi mừng rơn,tưởng đi làm chơi ngày vài tiếng nào ngờ lại hưởng hậu hĩnh quyền lợi...Phần sau:bắt đầu công việc
 

lonelyinsnow

Moderator
Hihi. Vậy là chú hết than buồn rồi nhé! Kiếm nhiều tiền về VN chơi để còn dẫn con đi ăn bánh cuốn đó nhen :D
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top