Re: Xin mời vào đây
Mùa hè 1967, sau khi đã xong hết thi cử, tôi và Phạm văn Bắc rủ nhau vào CPS(Đây là 1 cơ quan thiện nguyện, chuyên đi xây cất nhà cửa, trường học cho các vùng xa) cơ quan này nằm trong khu nhà tiền chế sau đại học Văn khoa cũ mà tôi đã kể ở trên. Bắc ơi kể đến đây tao lại nhớ mày, nhớ cái khuôn mặt đẹp trai của mày mà tụi tao thường gọi đùa là Bắc sữa,nhưng lại chẳng sũa tí nào khi mày bàn luận và tranh cãi 1 vấn đề gì đều đưa ra những lý luận và bằng chứng rõ ràng,lúc nào cũng hết lòng với bạn bè,lo cho bạn bè nhiều hơn cho bản thân, nhớ cái ván bài mày tháu cáy tụi thằng Quân, mặt mày lạnh như tiền:Theo, trong khi mày chỉ có đôi bạc.Ván đó thắng lớn thế là có tiền đi vui chơi cả tuần lễ, tao hỏi mày sao mày dám lao theo nó khi mày chỉ có đôi Tám và mày đã nói: có gì đâu chơi với bọn thằng Quân lâu rồi tao hiểu nó muốn gì chứ.đúng là vấn đề tâm lý và cách phán đoán, chính điều này đã giúp tôi thành công rất nhiều sau này,Bắc ơi, chuyến vừa rồi tao qua Mỹ gặp lại D,H, T chúng nó đều khá giả và thành công, cơ ngơi vững chắc,vợ đẹp con khôn sau thời gian cố gắng nổ lực không ngừng bên xứ cờ hoa,tao nhìn lại tao:THUA nhưng tại tao đã chọn vùng đất này cũng vì cái cứng đầu và cái tự tin vào chính mình.Tất cả hỏi thăm về mày,giờ thì mày ở đâu, ba mươi mấy năm rồi, nếu mày đọc được hàng chữ này liên lạc với chúng tao nhé.
Chiếc C47 của quân đội Hoàng gia Úc sau mấy tiếng ì ạch bay lượn đưa chúng tôi đến phi trường Ái Tử ,đáp xuống phi đạo làm bằng những miếng PSP(1 loại :từng miếng sắt hỗn hợp có nhiều lỗ ở bên trong ráp nối lại nhau cho phi cơ đáp xuống ở những phi trường dã chiến).Phải nói đây là lần đầu tiên tôi đi xa, quá xa cái thành phố mà tôi ở,tôi bỡ ngỡ nhìn những khuôn mặt rạm nắng nhăn nhưm theo thời gian với điếu thuốc rê Cẩm lệ to như con sâu rọm trên miệng các ông già,bà lão trên chuyến xe Bus từ thời Bảo Đại còn để lại, cái mùi khói thuốc mà đến bây giờ tôi còn nhớ:nó khen khét,hôi hôi phả đầy trong xe quận với bụi đỏ bên đường gây 1 cảm giác khó tả:Nơi này cũng là quê hương tôi...??Chiếc xe ì ạch lên dốc xuống đèo phói phun mờ mịt rồi cũng đến nơi:Đông Hà, chúng tôi xuống xe thu xếp hành lý và chờ anh huynh trưởng để thu xếp nơi ăn chốn ở trong 10 ngày,lúc này tôi mới quan sát chung quanh cả 1 vùng đất rộng có khoảng 20 hay 30 hộ bao quanh cái chợ, toàn là mái tranh vách đất còn lại là núi đồi trùng điệp của rặng trường sơn.Ấn tượng nhất là ở xa xa ngoài ,có 2 anh đang nướng chú chó bằng rơm, nhìn con chó răng nhe ra ,bốn chân chỏng gọng giơ lên trời làm tôi ớn lạnh cơ thể từ đó tôi không dám ăn món ăn khoái khẩu này(Đúng là cả 1 điều thua thiệt nơi tôi)sau này con tôi ,1 lần về VN thấy bà chị vợ cắt tiết nhổ lông gà đãi khách, nó cạch từ đó không ăn thịt gà nữa......Chúng tôi được lệnh quây quần bên cạnh trường học đang xây dở dang cắm trại dựng lều để ngủ,mỗi đứa được phát 1 khẩu phần C Ration của quân đội Mỹ(Đây là khẩu phần ăn gồm có 2 hộp thịt hay cá Tuna,1 hộp soup, bánh ngọt, kẹo, đường, càphe,thuốc lá) và 1 bao cơm xấy trong lúc phân phát thì những bà cụ và trẻ nít bu xung quanh. Các "EN" không ăn thì cho me, hay các EN đổi thịt chó ăn cho mát hè!Rồi đêm đến,đêm hôm ấy lại là ngày rằm, trăng sáng vằng vặc,từng cơn gió mát thổi vào trong mùa hè đầu tiên tôi xa thành phố. Đẹp,đẹp vô ngần,tất cả như 1 bức tranh sơn thủy bầy ra trước mắt tôi,tôi ngẩn ngơ đắm chìm trong không gian ấy,trời trong vắt không 1 cọng mây chỉ có ánh trăng huyền ảo lung linh vằng vặc như trong tầm tay với xung quanh tất cả im lặng ,dường như không chịu nổi nguồn cảm xúc tôi với tay lấy bao thuốc lá hình như là Pallman trong hộp Cration bật diêm quẹt hút điếu thuốc đầu đời trong cái khung cảnh hữu tình này,say vì khói thuốc, say vì khung cảnh hữu tình tôi lịm đi vào giấc ngủ huyền thoại,từ ngày đó đến bây giờ tôi đâm nghiện thuốc lá nhưng cái phong cảnh kia tôi đi tìm lại mãi mà không thấy, có những đêm đi làm về muộn, tôi dừng xe kéo cao cổ áo jacket nhìn trăng bên này,trăng cũng sáng đấy nhưng cái cảm như vói tay là tóm được chú cuội hay vuốt đôi bàn tay ngà ngọc của Hằng Nga không có trong tôi nũa chỉ khổ cho sức khỏe vì lại phải hút thuốc lá để tìm cái cảm giác ngày nào......
Dòng sông Thạch Hãn và những cô thôn nữ nơi vùng đất Đông Hà....