Em không biết phải post vào đâu nên đưa và mục giải trí này.
Em đang đọc " Hồi ký Bão Lòng" của Gia Nguyễn đăng trên 360Blog Doanh Nhan 6886. Một blog đang được rất nhiều người quan tâm và là bài học lớn cho tất cả mọi người.Em đưa lên đây để mọi người chia sẻ.
http://blog.360.yahoo.com/blog-HyCM9BA1dKe5_zV8nfyoZYX.cHXz?p=3
Một góc tối của XH VN được nói ra từ người trong cuộc. Vẫn biết là như vậy nhưng không thể hình được thực tế lại có thể tồi tệ đến như vậy. Thế mới biết rằng mình còn là những người rất may mắn và hạnh phúc khi được sống tự do, cơm nó áo ấm như thế này. Chữ "Nhẫn" chắc chỉ có vào tù rồi mới học được nó.
Cảm ơn các bác đã quan tâm.
Các bạn hãy cứ thử hình dung về một câu chuyện như thế này:
>>>
Buổi sáng... Quán phở trong ngõ đông... Xung quanh, mọi người cắm cúi ăn... Dưới đường dòng người hối hả ...
Bên kia đường, một đứa bé chừng 3 tuổi đang ngồi ỉa ... lộ thiên, mát mẻ.... Xong, một người đàn ông xách nước rửa cho đứa bé... Chỉ có điều đống cứt thì không được hót dọn đi, nó vẫn lộ thiên... trơ trơ, lỳ lợm và nguyên trạng...
Mọi người trong quán phở vẫn cắm cúi ăn...
Đã có những bước chân đi qua... Chẳng có ai chịu nhìn xuống dưới đất... Đống cứt vẫn nguyên vẹn... Không một ai nhìn xuống để mà nhớ rằng họ đang bước trên trái đất và mặt đất nâng đỡ đôi chân họ...
Cũng chẳng lâu được... Một bàn chân liếm lẹm một góc của đống cứt... Họ chẳng hề hay biết... họ vẫn hối hả...
Bàn chân thứ hai... Bàn chân thứ ba... bàn chân thứ hai mươi... bàn chân thứ ba mươi... Đống cứt biến mất, nhường lại cho con đường sạch sẽ như chưa từng có sự hiện diện của đống cứt đó...
Mỗi bước chân là một "dấu vết"... và "dấu vết" dài tưởng như không đếm nổi... Đống cứt đó vô tình được tha đi, lan toả ra bốn hướng...
Trên đường đời... đã có biết bao nhiêu, bao nhiêu kẻ vô tình mang theo mình những thứ "cặn bã" dơ bẩn như thế vào cuộc sống???...
Có thể coi đó là một cạm bẫy... Cạm bẫy thô thiển.... Nhưng, còn có biết bao cạm bẫy khác trên đường đời được che đậy bằng những vỏ bọc êm ái, ngọt ngào???
Đáng sợ...[/I]
(Trích dẫn)
Em đang đọc " Hồi ký Bão Lòng" của Gia Nguyễn đăng trên 360Blog Doanh Nhan 6886. Một blog đang được rất nhiều người quan tâm và là bài học lớn cho tất cả mọi người.Em đưa lên đây để mọi người chia sẻ.
http://blog.360.yahoo.com/blog-HyCM9BA1dKe5_zV8nfyoZYX.cHXz?p=3
Một góc tối của XH VN được nói ra từ người trong cuộc. Vẫn biết là như vậy nhưng không thể hình được thực tế lại có thể tồi tệ đến như vậy. Thế mới biết rằng mình còn là những người rất may mắn và hạnh phúc khi được sống tự do, cơm nó áo ấm như thế này. Chữ "Nhẫn" chắc chỉ có vào tù rồi mới học được nó.
Cảm ơn các bác đã quan tâm.
Các bạn hãy cứ thử hình dung về một câu chuyện như thế này:
>>>
Buổi sáng... Quán phở trong ngõ đông... Xung quanh, mọi người cắm cúi ăn... Dưới đường dòng người hối hả ...
Bên kia đường, một đứa bé chừng 3 tuổi đang ngồi ỉa ... lộ thiên, mát mẻ.... Xong, một người đàn ông xách nước rửa cho đứa bé... Chỉ có điều đống cứt thì không được hót dọn đi, nó vẫn lộ thiên... trơ trơ, lỳ lợm và nguyên trạng...
Mọi người trong quán phở vẫn cắm cúi ăn...
Đã có những bước chân đi qua... Chẳng có ai chịu nhìn xuống dưới đất... Đống cứt vẫn nguyên vẹn... Không một ai nhìn xuống để mà nhớ rằng họ đang bước trên trái đất và mặt đất nâng đỡ đôi chân họ...
Cũng chẳng lâu được... Một bàn chân liếm lẹm một góc của đống cứt... Họ chẳng hề hay biết... họ vẫn hối hả...
Bàn chân thứ hai... Bàn chân thứ ba... bàn chân thứ hai mươi... bàn chân thứ ba mươi... Đống cứt biến mất, nhường lại cho con đường sạch sẽ như chưa từng có sự hiện diện của đống cứt đó...
Mỗi bước chân là một "dấu vết"... và "dấu vết" dài tưởng như không đếm nổi... Đống cứt đó vô tình được tha đi, lan toả ra bốn hướng...
Trên đường đời... đã có biết bao nhiêu, bao nhiêu kẻ vô tình mang theo mình những thứ "cặn bã" dơ bẩn như thế vào cuộc sống???...
Có thể coi đó là một cạm bẫy... Cạm bẫy thô thiển.... Nhưng, còn có biết bao cạm bẫy khác trên đường đời được che đậy bằng những vỏ bọc êm ái, ngọt ngào???
Đáng sợ...[/I]
(Trích dẫn)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích