Tiếng Nhật và tôi

Tiếng Nhật và tôi

Kể từ cái ngày tôi bập bẹ làm quen với tiếng Nhật cho đến bây giờ kể ra cũng đã trên 10 năm rồi. 10 năm là một khỏang thời gian không dài lắm nhưng cũng đủ để cho 1 cái gì đó thay đổi. Một minh chứng là trong fim thường có cái cách chuyển cảnh như " mười năm sau...."

Trong khỏang 10 năm nay tôi chưa có thời gian, hay nói đúng ra là tôi không đủ can đảm để mà nhìn lại những gì xảy ra, đa số là không theo dự kiến của mình.

Thôi thì đến thời điểm này tôi cũng sẽ cố bạo gan mà nhìn lại một góc nhỏ của 10 năm nay và đem ra chia sẽ cùng bạn. Cái mà tôi gọi là một góc này chính là "Tiếng Nhật và tôi".

I Vì sao tôi học tiếng Nhật:

Đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao trong các trường đại học tôi thi đậu tôi lại chọn học khoa "Châu Á học" và chọn ngành tiếng Nhật nữa. Tôi chỉ nhớ mang mang là ngày nhập học ông anh trai tôi dẫn lên trường làm hồ sơ và khi được hỏi là chọn học ngôn ngữ nào trong các ngôn ngữ : Hoa, Thái, Nhật, Hàn ... tôi đã không trả lời được và hai anh em tôi phải mất 15 phút hội ý. Lúc đầu tôi định chọn tiếng Tàu nhưng bị ông anh gạt phắt đi vì học tiếng Tàu thì làm sao mà theo nổi người tàu ở chợ lớn. Kế đến tiếng Hàn bị gạt ra vì lý do người Hàn hay đánh công Nhân Việt Nam!

Quả là lúc đó tôi rất đau đầu nhưng mà một ý nghĩ đã đến và giúp tôi có một quyết định cuối cùng. Đó là tôi nhớ ra rằng có một lần tôi đọc báo và thấy báo viết là "Tiếng Nhật là một ngôn ngữ khó nhất thế giới, ngay cả học sinh cấp 3 của Nhật cũng không đọc báo được". Vốn tính hiếu thắng và tò mò tôi đã quyết định chinh phục tiếng Nhật. Ngoài lý do này ra thì tôi còn được ông anh trai an ủi rằng hiện nay công ty Nhật đầu tư vào Việt Nam đang tăng lên nhưng người học tiếng Nhật rất ít, cứ học đi rồi sẽ có cơ hội "ngon" đấy!

Thế là tôi đã ghi danh học tiếng Nhật.
Tôi không phải là một con người mê tín nhưng trong việc quyết định học tiếng Nhật của mình ngoài phần chọn lựa bằng lý trí như trên thì tôi còn cảm thấy rằng hình như có một cái DUYÊN ngầm hay sự sắp đặt sẵn nào đó đã khiến cho tôi đến với tiếng Nhật và có lẽ cũng chính cái duyên này đã dẫn bạn vào đọc những dòng này của tôi!

(Còn tiếp)
 
Bình luận (18)

Yumi

Member
tính đến thời điểm bi giờ thì Yumi học tiếng Nhựt được bao nhiu năm nhỉ? để đếm xem nào...1,2...chắc gần 5 năm. Nghĩ lại thấy thấy thời gian trôi qua mau thật.

Cái sự học tiếng Nhựt của Yumi bắt đầu với lý do: học thêm một ngoại ngữ thứ hai. Hồi đó hay có tư tưởng học để lấy bằng nộp cho trường. Biết một ngôn ngữ nữa thì tốt chứ seo. Thế là về nhà nằng nặc đòi mama Yumi cho đi học? Mama quát: "học ở trường chưa xong mà đòi đi học thêm ngoại ngữ"....Yumi giải thích đủ lý do nào là học để bít này, học mai mốt ra trường dễ kiếm việc làm này, vân vân và vân vân... :D ...mama vẫn chưa xiêu lòng nên Yumi đành dở chiêu cuối cùng: "sao mama cho chị đi đựơc còn con thì không"...hic..hic.. :( ...thành công rực rỡ...hihihi :D

Không phải lo chiện xiền học phí rùi. :D ...Bi giờ phải chọn tiếng để học thui. Yumi suy nghĩ một hồi thì chọn Nihongo. :rolleyes: ...tiếng Pháp bị loại ra đầu tiên vì Yumi tớ nghe nói tiếng Pháp chia giống đực giống cái khó lém. Tiếng Hàn hả? Đọc báo thấy mấy thằng cha Hàn Cuốc gì í sang VN mở cty, dữ dằn, dã man, du côn thấy sợ lun. Đánh đập công nhân VN chẳng ra thể thống gì. Học tiếng Hàn để đi làm cho công ty của nó hả? Còn lâu... :mad: :mad:

Đang phân vân thì mama lại xen vô: "hay học tiếng Hoa giống chị đi"...Yumi tớ nghe xong thì giãy nãy lên. Chết. Không được đâu. (Tiếng Hoa bà chị của Yumi học trung cấp, học cũng lâu rồi nhưng Yumi tớ ghét phát âm của tiếng Hoa lém. Chữ cũng nhiều nữa.) Không được, không được. Thế là Yumi "thuyết" thêm một tràng nữa: "tiếng Hoa chị học rùi, học tiếng khác có gì hai chị em "trao đổi", người này chỉ cho người kia thì lợi hơn đó mama"...lại thành công mỹ mãn...hi'hi'... :D :D

Yumi quyết định: "thui con đi học tiếng Nhựt". Im lặng. :cool: Chẳng ai phản đối cả. Im lặng tức là đồng ý....hehehe... :D :D ...

Tâm trạng tớ lúc đó cứ lâng lâng... ;) ;) ..Chả là Yumi tớ thích học tiếng Nhựt từ lâu zùi, thích vì tiếng Nhựt phát âm không khó như tiếng Hoa, và đặc biệt là thích chữ của nó - chữ kanji trong tiếng Nhựt...


còn tiếp :D :D :D
 

Yumi

Member
....ngày xửa ngày xưa, mỗi lần thấy bà chị Yumi cầm bút viết chữ hán thì Yumi thèm viết muốn chít lên được...thế là cũng bắt chước viết nhăng viết cuội... :D ...viết bằng bút bi, bút chì chưa đã bèn mua màu nước đen, giấy A 4 trắng về hì hục vẽ vẽ viết viết...chẳng hiểu chữ đó có nghĩa là gì mà viết hết bao nhiu là giấy trắng (hồi xưa giấy cũng đắt tiền lém) :( ...Viết xong rồi cứ nhìn "tác phẩm" của mình mãi không chán... :D...

Cho đến bi giờ đã và đang học tiếng Nhựt nhưng so với bà chị của Yumi thì Yumi vẫn thua xa...mỗi lần viết chữ thì bả chê Yumi seo viết chậm như rùa...mà đúng thật. Có lẽ bên tiếng Hoa chữ Hán nhiều nên người ta phải viết nhanh cho kịp, vả lại bên tiếng Hoa viết chữ giản thể, ít nét hơn tiếng Nhựt thì tất phải viết nhanh.

Ngày đầu tiên học tiếng Nhựt của Yumi được bắt đầu bằng một chiều mưa tầm tã...bi giờ vẫn nhớ như in. Mama khuyên: "mưa to lắm, ở nhà đi con." Yumi tớ mặc, mưa thì mưa, hôm nay là ngày đầu tiên, không đi học bữa sau vô không hiểu gì hết thì mệt. Đội áo mưa, phóng xe ào ào đến trường. Mưa quất rát mặt. Người lạnh run...

Vào tới lớp thì người ướt như chuột. Giáo viên vẫn chưa đến. Trời mưa nên trong lớp khoảng mười mấy người. Thế là đông rồi. Khoảng 5 phút sau thì cô giáo đến. Có lẽ người sensei đầu tiên này là người có ảnh hưởng lớn đối với Yumi nhất trong tất cả các thầy cô mà Yumi đã học.


còn típ :D
 

kamikaze

Administrator
II. Tôi làm quen với tiếng Nhật:

Đến bây giờ nhớ lại cảm giác ngày đầu học tiếng Nhật tôi lạn có dịp nhớ đến hồi học vỡ lòng cô giáo bắt luyện viết chữ o mà viết hoài rồi vẫn cứ méo là hoàn méo! Chỉ có điều khác là ngày tôi đi học vỡ lòng cô giáo trẻ măng và chúng tôi nhỏ xíu. Còn ngày bắt đầu học tiếng Nhật thì chúng tôi cũng không thể gọi là bé nữa vì ít ra cũng đã tốt nghiệp cấp 3. Và thầy giáo thì không trẻ mà khỏang xấp xỉ 70 tuổi.Nếu như hồi học viết chữ o không tròn thì lúc học tiếng Nhật chúng tôi lại không tài nào nhớ nổi thứ chữ như lấy que sắp lại thế này. Đã thế thầy giáo còn bảo là tiếng Nhật có đến 4 thứ chữ và kèm theo đó chúng tôi còn bị gò học thuộc các bộ chữ Hán nữa!

Năm thứ Nhất đại học tôi ở cùng với một số sinh viên khao pháp. Cũng như sinh viên khoa Anh, sinh viên khoa pháp học tiếng pháp từ hồi cấp 2 nên khi vào đại học họ đã có vốn liếng cơ bản về tiếng pháp. Do đó việc tôi học tiếng Nhật từ a, i, u... đã biến thành 1 trò cười cho họ. Tôi còn nhớ là lúc đó có 1 người đã hỏi tôi là năm thứ nhất mới bắt đầu thì đến bao giờ mới đàm thoại được? ! Lúc đó tôi chẳng biết trả lời sao cả mà chỉ biết tự hứa với mình là " có công mài sắt, có ngày nên kim".....

Cũng may là thầy giáo của chúng tôi có kinh nghiệm ngoại ngữ rất khá. Thầy có thể nói tiếng Hoa, Nhật, Pháp và Anh. Nên khi giảng dạy tiếng tiếng Nhật thầy rất hay so sánh với các thứ tiếng khác. Và không giống như nhiều giáo viên trẻ bây giờ hay bắt học trò nhồi nhét cho hết bảng chữ cái, thầy giáo của chúng tôi lại có cách dạy nhớ bảng chữ cái thông qua các câu nói, các bài đàm thọai. Ví dụ thay vì nhớ chữ wa thì ta ghép vào watashi và thay vì nhớ chữ ho thì ta ghép vào chữ hoteru...cứ thế khỏang 1 tuần là thầy đã nhồi hết bộ chữ cái vào đầu chúng tôi! Tôi vẫn thầm nhủ rằng sau này có đi dạy thì chắc chắn sẽ đem kinh nghiệm này ra thử!

Tôi còn nhớ như in là câu tiếng Nhật đầu tiên chúng tôi học là "watashi ha nihonjin desu"(tôi là người Nhật!). Và ngay cái buổi học hôm đó, nhân giờ nghỉ , chúng tôi đã hỏi thầy giáo "I love you" nói như thế nào nhưng thầy nhất quyết không nói mà yêu cầu chúng tôi phải hỏi trong giờ học. Có lẽ rằng đây cũng là một phương pháp sư phạm muốn cho tất cả học trò cùng tiến bộ mà thầy chúng tôi đã áp dụng!

(còn tiếp)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

kamikaze

Administrator
III.Tôi học tiếng Nhật để làm gì?

Mãi dài dòng mà quên mất 1 câu hỏi đơn giản. Đó là vì sao tôi và bạn bè của chúng tôi học tiếng Nhật hay nói cách khác là học để làm gì?

Ngay buổi học thứ hai hay thứ 3 gì đó chúng tôi đã học được cách nói lý do(kara, node..) và thầy giáo nhân tiện đấy hỏi chúng tôi về mục đích học tiếng Nhật. Lúc đấy vì không biết từ nên chúng tôi có chọn những cách trả lời đơn giản. Tôi nhớ là tôi trả lời vì thích nên học. Còn một vài người bạn của tôi trả lời là vì muốn lấy chồng/vợ Nhật nên học tiếng Nhật. Và quả đúng như thế hiện nay bạn bè cùng khóa tôi có khá nhiều người thực hiện được cái nguyện vọng lấy chồng/ vợ Nhật này rồi. Xin nhắc lại là trong đó không có tôi nhé!
Cũng xin nói thêm là so với các lớp cùng khóa khác thì có lẽ lớp chúng tôi(N2) khá thành công vì bây giờ đa số bạn bè đều có công ăn việc làm ổn định. Trừ một số người lưu lạc nơi đất khách quê người như tôi ra thì đa số đều làm việc ở VN. Trong đó một số người đã ở lại trường!

Quay lại chuyện học tiếng Nhật của tôi. Lý do chọn học tiếng Nhật thi như tôi đã nói ở phần trên xin không nhắc lại nữa! Ở đây xin nói sơ qua sự chuyển biến trong cách suy nghĩ sau khi vào đại học của tôi. Thú thật là ngay sau khi vào học đại học tôi đã có một ước muốn nho nhỏ đó là cố gắng học tốt để ở lại trừơng giảng dạy, tuy rằng gia đình tôi phản dối chuyện này vì lương giáo viên rẻ! Còn tôi thì khi đó hầu như không chú ý đến tiền mà chỉ muốn có thời gian để đọc sách nghiên cứu về những thứ mình thích-Tôi cho rằng đi dạy là có thể làm được việc này.

Và cũng nói thêm là cho dù tôi vẫn nghe về chuyện ô dù. Và nghe rằng cho dù có giỏi bao nhiêu mà không có ô thì rồi cũng bị cho đi thôi nhưng tôi vẫn cứ lạc quan tin tường vào khả năng của mình(Bây giờ thì tôi đã nhận ra rằng mình đã sai lầm khi suy nghĩ như thế!).

Với ước muốn ở học lên sau đại học và ở lại trường để giảng dạy tôi đã cố học đều các môn. Học đều có nghĩa là cố gắng có điểm kha khá trong các kỳ kiểm tra cuối kỳ. Còn việc đến trường hay không là một chuyệh khác. Phải nói chế độ học không điểm danh ở Đại học Việt Nam là rất tuyệt vời vì tôi đã cúp cua khỏang 70-80% các tiết học. Cách học của tôi đơn giản là mua sách (thường thì các thầy giảng y như sách giáo khoa do các thầy soạn ra) và cố đọc kỹ. Sau đó mượn tập của một người nào đó chăm ghi chép là có thể có điểm cao trong các kỳ thi. Tôi đã áp dụng cách học này cho 3 năm đại học ở VN và kết quả là điểm số của tôi không đến nỗi tồi và trong khi bạn bè lên trường thì tôi có thể nhởn nhơ ở thư viện hay quán nước!

Do quen với cách học này rồi nên khi qua Nhật phải học với chế độ điểm danh tôi cảm thấy rất khó chịu. Tuy thề, "mèo già sẽ thành cáo". Sau khi học một thời gian ở Nhật tôi mới nghĩ ra một cách mới là đến điểm danh nghiêm chỉnh và bỏ về lúc giữa giờ. Còn nếu có thầy nào nghiêm quá thì mới chịu khó ở lại nghe thầy giảng cho hết 90 phút(chứ không phải là 45 phút như ở VN).

Tất nhiên việc cúp cua này tôi chỉ áp dụng cho những môn học nhàm chán và thật sự không có y nghĩa!

Tôi lại mãi dài dòng mất rồi. Xin chốt lại một điều là cái thời điểm mới vào học đại học, mục đích học tiếng Nhật của tôi là học để ở lại trường đi dạy.

(còn tiếp)
 

kamikaze

Administrator
IV.Cách học tiếng Nhật của tôi

Cứ khỏang 80 trong số 100 người học tiếng Nhật được hỏi là tiếng Nhật có khó không trả lời là rất khó. Tôi cũng là 1 người trong số đó. Khi bắt đầu học tiếng Nhật việc mà tôi cảm thấy khó nhất là cấu trúc câu của tiếng Nhật không giống tiếng Việt mà cũng khác tiếng Anh. Ngoài ra hệ thống chữ cũng quá rắc rối!

khỏang 1 học kỳ đầu tôi đã áp dụng chiêu học vẹt. Đó là học thuộc lòng tất tần tật mọi thứ từ các bài khóa đến các chữ Kanji. Đối với chữ Kanji thì tôi áp dụng chiến lược viết 1 chữ khỏang 50-100 lần. Nhờ chăm "cày" mà đến hết học kỳ 1 tôi cũng đã nắm được cơ bản.

Khi bước sang học kỳ 2 tôi bắt đầu phân vân và cố tìm cho mình một cách học khác đi vì tôi nhận thấy rằng cho dù có học thuộc bao nhiêu đi nữa thì khi gặp người bản xứ tôi cũng không thể nghe họ nói được. Thậm chí khi gặp người bản xứ do hồi hộp nên quên hết những điều mà mình cứ tưởng là chẳng có thể nào quên được!

Sau một thời gian suy nghĩ tìm tòi cách học cho riêng mình tôi nhận ra 1 điều là ở trường tôi có rất nhiều người Nhật qua học tiếng Việt. Và một điều chắc chắn là họ cũng muốn d0ược ai đó chỉ tiếng Việt cho. Do đó tôi quyết định kiếm 1 người bạn Nhật để trao đổi tiếng Nhật-Việt. Tôi tiếp cận rất nhiều đối tượng nhưng khổ nỗi là đa số đều bị từ chối vì lý do họ bận hay người nhận lời thì lại còn mấy ngày nữa là về nước. Đang trong lúc thất vọng thì rất may là một hôm tôi tình cờ gặp một anh chàng Nhật trên đường đi học về. Anh này đã đồng ý trao đổi tiếng Nhật và tiếng Việt với tôi. Chúng tôi học với nhau đượcv 3 tháng thì anh này về nước. Tuy thế trước khi về anh ta lại giới thiệu cho tôi 1 người khác nữa. Và cứ thế người này giới thiệu cho người kia để tiếp tục sự nghiệp làm gia sư cho tôi. Phải nói là tiếng Nhật của tôi tiến bộ rất nhiều là nhờ vào những người bạn Nhật này.Và có lẽ việc tôi đủ điểm để được xét học bổng sau này cũng thế!

Xin nói thêm cụ thể hơn về cách học và dạy củac chúng tôi. Thường thì chúng tôi gặp nhau tuần 3 buổi và mỗi buổi 2 tiếng. 1 tiếng là học tiếng Việt và 1 tiếng là học tiếng Nhật. Giờ giấc chúng tôi giữ rất nghiêm. Có lẽ cũng nhờ vào sự tiếp xúc với các bạn Nhật này mà tôi đã phần nào quen với cách giữ đúng giờ của người Nhật để khi sang Nhật không bị bỡ ngỡ!

Ngoài những giờ học ra thì tôi tranh thủ rất nhiều thời gian để đi chơi với những người bạn Nhật. Bây giờ suy nghĩ lại thì phần nào đó chúng tôi đã lợi dụng nhau để học tiếng của nhau!

(còn tiếp)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

kamikaze

Administrator
V Cách dạy tiếng Nhật ở Việt Nam và ở Nhật

Con người ai cũng có một điểm chung là coi mình hay những thứ thuộc về mình là trung tâm của vũ trụ. Tôi cũng không phải là một ngọai lệ lúc còn ở VN, tôi luôn coi những thứ được thầy giáo dạy là đúng là nhất! Trong đó có cả cách dạy tiếng Nhật mà tôi được học ở trường đại học..

Cách dạy ngọai ngữ truyền thống ở Việt Nam là chia ra nghe, nói, đọc,viết.. Cách dạy tiếng Nhật mà tôi được học ở trường cũng thế. Cách dạy này có ưu điểm là làm cho người học học được sâu về các lĩnh vực. Tuy thế nhiều lúc do sự phối hợp không nhịp nhàng giữa các thầy cô giáo bộ môn đã gây ra rắc rối cho người tiếp thu. Ví dụ trong khi học nghe có một điểm ngữ pháp nào đó chưa được học thì buộc lòng thầy giáo dạy nghe phải dừng lại giảng về điểm này. Ngòai ra, cách dạy này còn dễ gây nhàm chán vì tập trung thời gian vào nhồi nhét 1 vấn đề khá dài. Việc này dẫn đến học nhồi nhét và dễ quên. Tôi còn nhớ có những điểm ngữ pháp được thầy nhồi nhét từ năm thứ 1 mà cho đến bây giờ sau 9 năm ở Nhật tôi vẫn chưa có dịp để sử dụng.

Còn một điểm về cách dạy ở Việt Nam nữa đó là ngữ pháp thì được đào khá sâu nhưng nghe và nói thì không được luyện đủ vì thiếu giáo viên bản ngữ. Đây cũng chính là lý do mà tôi đã quyết định đi tìm bạn người Nhật như đã nói ở trên.

Sau khi qua Nhật tôi mới nhận ra rằng việc học ngọai ngữ không chỉ có việc cứ chia ra nghe, nói đọc viết để học mà còn có cả cách học gộp lại. Thầy giáo ở Nhật của chúng tôi tất nhiên là người Nhật và cách dạy của thầy cũng khá đặc biệt ở chỗ thầy kiếm 1 bài báo hay bất cứ tài liệu gì đó bằng tiếng Nhật cho chúng tôi đọc, tóm tắt và phát biểu ý kiến. Tất nhiên là khi có điểm văn phạn nào không rõ thì chúng tôi hỏi và được thầy giảng qua các thì dụ. Có thể nói cách dạy tiếng Nhật của thầy là cách dạy tổng hợp và hòan tòan ngược lại với cách ở Việt Nam. Chắc chắn là không cần phải nói thì bạn cũng dễ nhận ra rằng cách dạy này sẽ giúp cho người học tiến bộ nhanh về nghe và nói. Còn để hiểu được ngữ pháp thì cũng khá vất vả vì mọi thứ đều được giảng bằng tiếng Nhật..

Do đã ngấm sấu cách dạy ở Việt Nam nên lúc đầu chúng tôi rất không ưa cách dạy này của thầy. Tuy thế sau 1 thời gian chúng tôi cảm thấy là tiếng Nhật của mình khá tiến bộ nên mới buộc phải công nhận bên cạnh cách dạy tiếng Nhật ở Việt Nam thì còn có ít nhất là một cách dạy khác nữa! Do đó nhân đây tôi xin đưa ra 1 ý kiến cho những bạn đang là giáo viên tiếng Nhật: Hãy cố gắng tìm tòi và áp dụng nhiều cách dạy chứ không nên quá cứng nhắc vào một kiểu mẫu nào đó!

(Còn tiếp)
 

kamikaze

Administrator
VI Tiếng Nhật của tôi bị nói là "hen"

Lẽ ra thì tôi nên viết bài này trước bài số V, nhưng xin bạn hãy thư lỗi cho sự lộn xộn này vì tôi muốn phó mặc mọi thứ cho cảm xúc hơn là cố cứng nhắc theo dòng chảy thời gian. Phần này xin quay lại việc tôi đi Nhật và quảng thời gian đầu tiên tôi đến Nhật.

Phải nói là nhóm chúng tôi gồm 4 người được chọn đi Nhật là do may mắn. Thường thì người ta nói 1 là con ông này bà nọ và hai là phải có ô dù tay trong gì đó mới được chọn nhận học bổng. Tuy thế theo tôi biết thì cả bốn đứa chúng tôi đều không hề có những điều kiện trên. Chúng tôi chỉ được chọn một cách ngẫu nhiên. Ngay cả cái hôm được gọi lên làm thủ tục tôi cũng còn không tin là mình có cái diễm phúc này nữa! Mà thôi có lẽ tôi sẽ dành nguyên một phần nói tỷ mỷ về việc làm giấy tờ của chúng tôi.

Ờ đây tôi xin nói về chuyện tiếng Nhật của chúng tôi. Nếu bạn có học tiếng Nhật ở VN chắc chắn bạn sẽ nhận ra rằng ở VN dạy rất là lịch sự. Chúng tôi đã bê nguyên cách nói đó sang nhật. Và khi nói chuyện với các bạn, đa số cũng là lưu học sinh thì bị họ nói là "hen" (lạ lùng, khác thường)! Chúng tôi hỏi lại mới biết rằng tiếng Nhật của chúng tôi quá lịch sự. Một điều nữa là chúng tôi đã mắc một lỗi là quá tích cực sử dụng trợ từ. Ví dụ người ta nói 学校いく?thì chúng tôi lại nói là 学校にいきますか?...cứ thế khỏang 3 tháng đầu chúng tôi luôn bị bạn bè cười và chế diễu về tiếng Nhật.

Lên lớp hỏi thầy giáo thì thầy nói là chỉ cần dùng đến thể masu hay desu là ok rồi chứ không cần dùng đến kính ngữ. Bây giờ khi đã tốt nghiệp đi làm tôi mới nhận ra là kính ngữ chỉ được dùng ở công sở hay cửa hàng .....hay nói tóm lại là những nơi gọi là trang trọng, nghiêm túc!

Xin nói thêm một chút về khả năng tiếng Nhật của chúng tôi lúc đó. Mang tiếng là được chọn nhận học bổng nên chúng tôi cũng là những đứa sinh viên được xếp loại "khá" so với các bạn cùng khóa. Và có lẽ dù không nói ra nhưng trước khi đến Nhật ai trong chúng tôi cũng có chút tự mãn về khả năng tiếng Nhật của mình. Tuy thế, khi qua đến Nhật mới thẩu hiểu cái câu nói " ở nhà nhất mẹ nhì con.." khả năng tiếng Nhật của chúng tôi chẳng thấm vào đâu cả. Khi nghe người Nhật nói chúng tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần mới nắm rõ nội dung. Còn chúng tôi nói gì thì hầu như người Nhật cũng chỉ đoán già đoán non chứ không thể hiểu hết. Tôi còn nhớ là ngày đó ở ký túc xá có để 1 điện thoại công cộng và khi điện thoại reng thì ai ở gần đấy sẽ bốc máy và đi nhắn đến phòng có điện thọai. Và cứ mỗi lần điện thoại reo thì chúng tôi ai nấy đều bỏ chạy vì không đủ khả năng để nghe tiếng Nhật qua điện thọai.

(còn tiếp
 

hanahoasua

Lộc lá lá giề ở đây<?
kamikaze nói:
VI Tiếng Nhật của tôi bị nói là "hen"

Lẽ ra thì tôi nên viết bài này trước bài số V, nhưng xin bạn hãy thư lỗi cho sự lộn xộn này vì tôi muốn phó mặc mọi thứ cho cảm xúc hơn là cố cứng nhắc theo dòng chảy thời gian. Phần này xin quay lại việc tôi đi Nhật và quảng thời gian đầu tiên tôi đến Nhật.

Phải nói là nhóm chúng tôi gồm 4 người được chọn đi Nhật là do may mắn. Thường thì người ta nói 1 là con ông này bà nọ và hai là phải có ô dù tay trong gì đó mới được chọn nhận học bổng. Tuy thế theo tôi biết thì cả bốn đứa chúng tôi đều không hề có những điều kiện trên. Chúng tôi chỉ được chọn một cách ngẫu nhiên. Ngay cả cái hôm được gọi lên làm thủ tục tôi cũng còn không tin là mình có cái diễm phúc này nữa! Mà thôi có lẽ tôi sẽ dành nguyên một phần nói tỷ mỷ về việc làm giấy tờ của chúng tôi.

Ờ đây tôi xin nói về chuyện tiếng Nhật của chúng tôi. Nếu bạn có học tiếng Nhật ở VN chắc chắn bạn sẽ nhận ra rằng ở VN dạy rất là lịch sự. Chúng tôi đã bê nguyên cách nói đó sang nhật. Và khi nói chuyện với các bạn, đa số cũng là lưu học sinh thì bị họ nói là "hen" (lạ lùng, khác thường)! Chúng tôi hỏi lại mới biết rằng tiếng Nhật của chúng tôi quá lịch sự. Một điều nữa là chúng tôi đã mắc một lỗi là quá tích cực sử dụng trợ từ. Ví dụ người ta nói 学校いく?thì chúng tôi lại nói là 学校にいきますか?...cứ thế khỏang 3 tháng đầu chúng tôi luôn bị bạn bè cười và chế diễu về tiếng Nhật.

Lên lớp hỏi thầy giáo thì thầy nói là chỉ cần dùng đến thể masu hay desu là ok rồi chứ không cần dùng đến kính ngữ. Bây giờ khi đã tốt nghiệp đi làm tôi mới nhận ra là kính ngữ chỉ được dùng ở công sở hay cửa hàng .....hay nói tóm lại là những nơi gọi là trang trọng, nghiêm túc!

Xin nói thêm một chút về khả năng tiếng Nhật của chúng tôi lúc đó. Mang tiếng là được chọn nhận học bổng nên chúng tôi cũng là những đứa sinh viên được xếp loại "khá" so với các bạn cùng khóa. Và có lẽ dù không nói ra nhưng trước khi đến Nhật ai trong chúng tôi cũng có chút tự mãn về khả năng tiếng Nhật của mình. Tuy thế, khi qua đến Nhật mới thẩu hiểu cái câu nói " ở nhà nhất mẹ nhì con.." khả năng tiếng Nhật của chúng tôi chẳng thấm vào đâu cả. Khi nghe người Nhật nói chúng tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần mới nắm rõ nội dung. Còn chúng tôi nói gì thì hầu như người Nhật cũng chỉ đoán già đoán non chứ không thể hiểu hết. Tôi còn nhớ là ngày đó ở ký túc xá có để 1 điện thoại công cộng và khi điện thoại reng thì ai ở gần đấy sẽ bốc máy và đi nhắn đến phòng có điện thọai. Và cứ mỗi lần điện thoại reo thì chúng tôi ai nấy đều bỏ chạy vì không đủ khả năng để nghe tiếng Nhật qua điện thọai.

(còn tiếp
Hì hì.! em chào các anh các chị ạ, hiện tại thì em cũng đang làm cho một cty của"nhựt" em lam ukestuke và ở đây họ cũng cho em đi hoc thêm tiếng Nhựt giao tiếp,nhưng em học mãi mà chẳng ngấm vào đầu,hic ;) thế cón điên không chứ,mạc dù trong đầu em luon nghĩ là fải cố mà học,nhưng khi em vào học thì ôi thôi...học trước quên sau :mad: .......Anh chị có thuốc nào dữ được tiếng "Nhựt" đó vào đầu được lâu bày cho em vài chiêu nhé, em cảm ơn cả hậu tạ nữa :eek: à mà còn viết nữa chứ ...trùi ơi sao ma phức tạp thế không biết.huhu cứ nguệch ngoạc thế không biết....huhuhhu hic :eek:
.
 

kamikaze

Administrator
Chào bạn,

Có lẽ là cái gì cũng khởi là vất vả kết quả là sung sướng ..... hãy chịu khó cố gắng thôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Và có lẽ điều nên kiêng kỵ trong việc học ngoại ngữ là việc cố quá sức. Nhồi nhét quá cũng không vào được mà lại làm cho người ta cảm thấy nhàm chán và sớm cảm thấy mình bất lực hay vô dụng .... Thay vì cố gắng quá sức thì nên để cho nó vào một cách tự nhiên. Bây giờ bạn đang làm cho công ty Nhật chắc chắn là bạn có cơ hội để thực tập tiếng Nhật. Mỗi ngày cố nhớ lấy 1 từ cũng đủ rồi. Không cần phải vội đâu.

Xin lỗi theo nick thì chắc bạn đang làm cho một công ty Nhật nào đó ở miền bắc ?
 

luckylukeha

New Member
tui chẳng học tiếng nhật, tui chưa bao giờ đến 1 lớp tiếng nhật nào cả. tui chỉ mới biết tí xíu gọi là nói thôi, tui biết nó wa chat, và game, anime, và manga, tui biết các từ phổ thông do bạn bè wa mạng dạy, tui dự định sẽ học nó trong dịp hè này để mai mốt tui sẽ tự dịch các manga or anime = tiếng jp, ko cần phải chờ các nhà xuất bản dịch nữa, họ dịch chiện rồi cắt bỏ lung tung làm tui là dân mê manga đọc tức chết được. Nhưng tui chỉ biết tiếng nhật = chu la tinh thôi, con chữ tượng hình thì, tha cho tui,
 

kamikaze

Administrator
luckylukeha nói:
tui chẳng học tiếng nhật, tui chưa bao giờ đến 1 lớp tiếng nhật nào cả. tui chỉ mới biết tí xíu gọi là nói thôi, tui biết nó wa chat, và game, anime, và manga, tui biết các từ phổ thông do bạn bè wa mạng dạy, tui dự định sẽ học nó trong dịp hè này để mai mốt tui sẽ tự dịch các manga or anime = tiếng jp, ko cần phải chờ các nhà xuất bản dịch nữa, họ dịch chiện rồi cắt bỏ lung tung làm tui là dân mê manga đọc tức chết được. Nhưng tui chỉ biết tiếng nhật = chu la tinh thôi, con chữ tượng hình thì, tha cho tui,

Nếu mà bạn muốn học để đọc hay dịch manga thì... không thể chạy trốn khỏi chữ tượng hình được đâu.
 

kamikaze

Administrator
VII. Duyên may:

Lại một lần nữa tôi xin ngược dòng ký ức một chút xíu. Xin kể lại việc may mắn được qua Nhật và cả quá trình làm hồ sơ ấy.

Như tôi đã nói là việc tôi chọn học tiếng Nhật như là một cái DUYÊN nào đó và việc tôi được chọn qua Nhật cũng là một cái cơ MAY. Và không chỉ riêng tôi mà cả cái nhóm 4-5 người cùng qua Nhật với tôi đều gặp may mắn. Vì sao ư? Vì cho dù kết quả học tập có tốt nhưng chúng tôi không hề quen biết một ai hay nói thẳng ra là chúng tôi không có ô hay dù. Đến bây giờ tôi vẫn thầm cảm ơn các thầy cô ở khoa đã công bằng khi chọn sinh viên Nhận học bổng. Ít ra thì cũng đợt chúng tôi là còn chút gì đó công bằng.

Thường thì khi Nhận học bổng qua trường hay khoa việc làm giấy tời sẽ do khoa hay trường hướng dẫn. Tuy thế, đợt chúng tôi lại khác. Phòng quan hệ quốc tế đưa hết các giấy tờ cho chúng tôi và nói là " Các em là người học về Nhật nên các em biết tiếng Nhật và biết cách làm. Hãy tự lo lấy". Thế là chúng tôi phải lo từ thư phúc đáp cho trường ở Nhật cho đến việc viết kế hoạch học tập nghiên cứu. Và tất nhiên là hộ chiếu visa cũng phải tự mình lo.Ngoài thầy cô giáo dạy tiếng Nhật rất nhiệt tình giúp đỡ ra thì tôi còn có một số bạn người Nhật, Úc và Anh giúp đỡ chỉnh sửa giấy tờ cho nó ra vẻ tiếng nước ngoài.

Do chưa bao giờ làm giấy tờ nên chúng tôi đã mắc một số lỗi vô cùng sơ đẳng. Có lần thì quên ký lần khác lại quên xin dấu của trường. Cứ thể mỗi lần nhầm lẫn lại tốn 1 mớ tiền gửi FAX và thời gian đi lại. Và khi hết tiền lại phải gọi điện về xin. Tôi nhớ là lần đấy cứ mỗi lần gửi FAX cũng mất khỏang 40.000! Đây là một số tiền không lớn nhưng cũng không bé đối với sinh viên.

Cũng rất may là người chịu trách nhiêm làm giấy tờ ở Nhật là một thầy người Mỹ nên chúng tôi có thể liên lạc bằng tiếng Anh.

Thời gian làm giấy tờ nếu tôi nhớ không nhầm thì từ tháng 4 chúng tôi nhận được quyết định và đến tháng 9 chúng tôi mới qua Nhật được. Tôi nhớ là thời gian đấy tôi đã sút mất khỏang 5 kg.

Xin Chuyển qua một mảng khác mà có lẽ những ai nhận học bổng từ trường cũng rất quan tâm. Đó là thủ tục hay hợp đồng trước khi ra đi.

Thường thì các cơ quan hay trường học có lệ là bắt người ra đi ký vào cam kết sẽ quay về phục vụ sau khi hoàn tất khóa học. Nhưng đợt chúng tôi không có cam kết bằng giấy mà chỉ bằng miệng. Lý do đơn giản là khóa trước chúng tôi dù có cam kết hẳn hoi nhưng khi quay về rồi thì đường ai nấy đi và không ai ở lại dạy cho trường cả!

Tất nhiên là để cho trót lọi chúng tôi ai cũng hứa sẽ quay về nếu trường yêu cầu. Thật ra thì riêng tôi, tôi có ước muốn ở lại trường từ lâu rồi nên tôi hứa rất thật lòng là nếu trường có yêu cầu thì sẽ xin ở lại trường. Nhưng sự thật thì cho đến bây giờ sau gần 9 năm rồi tôi không quên lời hứa này nhưng vẫn chưa thực hiện được nó. Và thật ra tôi cũng không rõ là bây giờ trường có cần 1 kẻ vô dụng như tôi nữa không.
(Xin nói thêm là trong số 4 người qua đợt chúng tôi chỉ có 1 người quay về trường!)

(Còn tiếp)
 

kamikaze

Administrator
Ðề: Tiếng Nhật và tôi

Vii. Thời gian và các loại thủ tục.

Xin liệt kê ra đây các loại thủ tục và thời gian:

- Hộ chiếu: 500 nghìn+200 nghìn và mất 2 tuần.
-Các loại giấy tờ gửi qua trường (kế họach học tập, lý lịch, học bạ, bảng điểm vv..) mất khỏang 4 tháng. Tiền gửi không nhớ rõ.
-Tiền vé máy bay: do phía Nhật cấp.
-Thời gian: từ tháng 4 đến tháng 9

(còn tiếp)
 

hanh80

New Member
Xin lỗi bác kaminkaze nhé, em lỡ kéo dĩ vãng của bác về hiện tại, không biết nhật lý tự sự này của bác còn continuos nữa không ah, vì tính đến thời điểm này cũng đã qua gần 5 năm ròi ??? Em đang thắc là không biết hiện giờ trong "tâm trí" bác còn muốn quay lại trường xưa để giảng dạy tiếng Nhật không ạ???
 

hana_tửng

New Member
Ðề: Re: Tiếng Nhật và tôi

33 cho gái bon chen tí nhé, tại thấy 33 nói về tiếng nhật và 33 nên cũng muốn chia sẻ 1 chút...
Phải bắt đầu từ đâu nhỉ, ừm, lý do đi. Dĩ nhiên ai học t. Nhật cũng có 1 lý do riêng, tôi cũng vậy, nó hơi riêng tư nên xin đc giữ kín, nhưng dù là lý do gì đi nữa khi bắt đầu học tiếng Nhật mục đích cũng ko khác mọi người " có thể hiểu đc tiếng Nhật". Giờ nhìn lại mới thấy sao mình lại tham lam đến thế, để " hiểu " đc tiếng Nhật có lẽ phải dùng thời gian cả đời, dành hết tình cảm vào nó mất. Thực sự cũng như mọi người khi bắt đầu học tôi hào hứng nhưng chưa co bất cứ một mục tiêu, hay xác định cụ thể nào cả. Gần như học tiếng Nhật chỉ để thoả mãn lý do để bắt đầu mà thôi.
Bắt đầu học tiếng nhật tại 1 trung tâm mà giáo vien dạy là người việt ( đến giờ tôi vẫn rất cảm ơn những gì mà cô đã dạy ), nghe nói ko nhiều, những gì tôi đc học chủ yếu là ngữ pháp và 1 chút chữ viết. Bắt đầu học đc 1 năm thì tôi đã dừng lại vì chương trình học tại trường ( năm cuối mừ huhu ). Bật mí 1 chút là ngành học của tôi chẳng liên quan gì đến tiếng nhật cả ( kế toán).
Cũng như 33 Kami, với tôi, tiếng Nhật chắc chắn là DUYÊN, nếu ko thì là tôi đã NỢ tiếng Nhật.
Tôi dùng từ Nợ vì thực sự, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ gắn bó với tiếng Nhật nhiều. Ra trường, cầm mảnh bằng trong tay, đã đi xin nhiều nơi nhưng thực sự không như tôi mong đợi. Tôi khá tham lam, có lẽ thế, tôi muốn 1 công việc lương khá, để có thể tự mình nuôi sống mình, và tiếp tục học. Và cuối cùng, hiện tại, tôi đang làm cho 1 nhà hàng Nhật.
Vậy đấy, 1 con bé học về kinh tế với chuyên nghành kế toán như tôi, giờ lại đang là uketsuke cho 1 nhà hàng. Công việc chính là nhân điện thoại đặt bàn, obentou từ khách hàng và đón khách. Bây giờ thì tôi thực sự thấm thía câu " không có gì là không thể", khi mới bắt đầu, đón khách thôi cũng là công việc làm tôi cảm thấy sợ, sợ vì nhiều người Nhật nói quá nhanh, tôi ko thể nghe đc tên người ta ( vậy đấy, chỉ việc nghe tên thôi cũng làm tôi sợ, thì mọi người cũng biêt khả năng nghe của tôi đến đâu) nhưng sợ ko giúp đc cho bạn đâu. Tự nhủ như vậy, tôi đã cố gắng để có thể bắt nhịp với công việc. Đến bây giờ thì công việc ko còn là nỗi sợ hãi, việc bắt máy nghe điện thoại ko còn làm tôi phải trốn chạy và nhất là ko còn thót tim khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Không dám tự tin là hiểu nhưng xét đến 1 khía cạnh nào đó, có thể hiểu đủ để không làm sai yêu cầu của khách. Hì, cuộc sống là 1 chuỗi những có gắng mà, khi cố gắng con người ta sẽ làm được tất cả, tôi tin là vậy ( dạ, dĩ nhiên là trừ những gì quá vô lý, trc đó mọi người hãy nghĩ đến câu " ở đời phải biết mình là ai nhé" hehe... )
GỬI LỜI CHÚC TỚI TẤT CẢ CÁC BẠN CÒN ĐANG SỢ NGHE TIẾNG NHẬT NHÉ...
 

-nbca-

dreamin' of ..
Xin lỗi bác kaminkaze nhé, em lỡ kéo dĩ vãng của bác về hiện tại, không biết nhật lý tự sự này của bác còn continuos nữa không ah, vì tính đến thời điểm này cũng đã qua gần 5 năm ròi ??? Em đang thắc là không biết hiện giờ trong "tâm trí" bác còn muốn quay lại trường xưa để giảng dạy tiếng Nhật không ạ???

Cố tình lôi cái topic này từ mớ hỗn độn chat chit, hi vọng mọi người - ("chủ nhân" cho phép chứ ạh!? - trong đó cũng có "chủ nhân" đó ạh) cùng bỏ chút thời gian chia sẻ về bản thân mình và tiếng Nhật. Đó có thể là những kinh nghiệm, những bài học của những người đi trước cho lớp người học - dùng tiếng Nhật sau này, hay đơn giản chỉ là nơi để mọi người cùng trải lòng với một mối quan tâm chung (mình có thể gọi là "tình yêu" không nhỉ!?) với ngôn ngữ này. Còn với bản thân mình, điều mình thấy đáng quý nhất là từ đó thành viên TTNB chúng ta có thể hiểu thêm được nhiều hơn về nhau :redface:.

Chuyên ngành của mình không phải tiếng Nhật - nhưng tiếng Nhật đối với mình đã phải học, phải cày như là môn chuyên ngành vậy (có thể nói là "bắn súng hai tay" đó ạh). Mình học kinh tế, đầu vào không thi ngoại ngữ, được lựa chọn giữa tiếng Anh và tiếng Nhật, và mình đã chọn tiếng Nhật. Lý do àh, một phần mình cũng tò mò với một ngoại ngữ mới - đó cũng là cơ hội để được học bài bản về ngoại ngữ này, phần nữa mình sợ với một cô bé tỉnh lẻ như mình - cũng lại chẳng phải dân đã học nhiều về tiếng Anh làm sao học theo kịp các bạn trong lớp!! Vậy đó, và từ đó học tiếng Nhật.

Có một điều mình nhớ nhất khi học, mình đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng "học ngoại ngữ rồi sẽ làm phiên dịch, mà phiên dịch thì cực lắm" và mình không cố gắng lắm trong việc học (- đó là một sai lầm mà sau này khi làm bất cứ việc gì mình cũng thường nhìn lại để tránh có tư tưởng tiêu cực như vậy). Có lẽ vì thế khi ra trường mình không làm cho công ty Nhật, không dùng tiếng Nhật (sự thật là vài lần có thi - có được, có không nhưng có lẽ lúc đó mình phải cân đối giữa công việc và việc lập gia đình trong tương lai nên công việc gắn với tiếng Nhật không là nhất thiết). Và có thể đó cũng là may mắn để giờ này mình cũng chẳng thấy ghét hay ít nhất là ấn tượng xấu với các công ty Nhật và người Nhật như một số bạn đã từng làm cho họ.

Cách đây đôi năm, vô tình trong quan hệ công việc có gặp một anh học trên mấy khoá, cũng học tiếng Nhật - anh tuôn ra vài câu đơn giản thôi mà mình nghe chợt nhận thấy tiếng Nhật của mình đã về số 0 :sweat: Từ đó cũng thấy xấu hổ và muốn tự học lại, một phần là đỡ hổ thẹn với bản thân, với thầy cô đã dạy dỗ mình mấy năm trời; một phần đơn giản, có thể là lại có thời gian dành cho "một tình yêu" - dù duyên số cũng không được gắn bó với nhau.

TTNB là diễn đàn về tiếng Nhật duy nhất mình đã tham gia (xem, đọc thì có một số, nhưng không tham gia viết bài nào cả), và dù chẳng có đóng góp gì được cho chuyên mục tiếng Nhật ở diễn đàn nhưng rất vui được tham gia với các bạn đã và đang học - dùng tiếng Nhật, hay chỉ đơn giản là yêu và tò mò muốn tìm hiểu về nó.
 

-nbca-

dreamin' of ..
kamikaze nói:
Tất nhiên là để cho trót lọi chúng tôi ai cũng hứa sẽ quay về nếu trường yêu cầu. Thật ra thì riêng tôi, tôi có ước muốn ở lại trường từ lâu rồi nên tôi hứa rất thật lòng là nếu trường có yêu cầu thì sẽ xin ở lại trường. Nhưng sự thật thì cho đến bây giờ sau gần 9 năm rồi tôi không quên lời hứa này nhưng vẫn chưa thực hiện được nó. Và thật ra tôi cũng không rõ là bây giờ trường có cần 1 kẻ vô dụng như tôi nữa không.

Đây là cái tội lớn lắm đấy, đến cuối đời có tính trả nổi không nhỉ? Đọc câu cuối nghe chừng biện bạch quá.

Góp ý kiến để kami chuộc lỗi nè: Cứ làm thầy đi nếu có học trò nhận + Chịu khó cày cấy mang nhiều ngoại tệ về cho đất nước :D

Tiếp đi chứ nhỉ?
 

fernando14

colours of my life
Vô thread này đọc từ đầu đến cuối, đôi khi bắt gặp Fer ở trong câu viết của bác Kami, ss Ncba. Cũng giống như ss Ncba, chuyên ngành mà mình học ở đại học không phải là ngoại ngữ mà là kinh tế. Tiếng Anh hoặc tiếng Nhật là ngoại ngữ mà mình được chọn và theo đuổi trong suốt thời gian học Đh. Lúc đó cũng chưa suy nghĩ được chín chắn như bác Kami, mà chỉ nghĩ được rằng nếu chọn tiếng Anh thì sẽ phải đấu đá với dân chuyên Am, dân Chu văn an, Việt đức và còn biết bao nhiêu các bạn trường chuyên khác ở các tỉnh nên quyết định chọn tiếng Nhật - sẽ cùng là xuất phát điểm cho tất cả mọi người. Có lẽ quyết định này cũng khá đúng khi bạn bè của Fer, kể cả những bạn thi đầu vào là khối D vẫn thấy oải với cách tiếp cận kiến thức mới ở đại học, vẫn thấy nản vì dù cố gắng vẫn không thoát khỏi mức điểm trung bình (trường Fer học tiếng Anh rất khó).

Lớp học của Fer là lớp học đầu tiên của khoa thử nghiệm học ngoại ngữ là tiếng Nhật. Thực ra các thầy cô giáo đã có ý tưởng và muốn thực hiện từ cách đó 2,3 năm nhưng đều không thành công do số lượng học sinh đăng ký tham gia học quá ít, không đủ để tổ chức lớp. Đến năm của Fer thì đủ số học sinh cho một lớp, các thầy cô giáo hào hứng bắt đầu cho một lớp học mới, học sinh hào hứng với kiến thức mới. Song chưa được bao lâu thì cũng đã bắt đầu có những người có cảm giác không thể theo nổi. Giáo trình sử dụng không phải sách Minna dễ hiểu, thông dụng như bây giờ; thời lượng học trên lớp thì cũng ngang ngửa với các môn kinh tế. Mỗi ngày học là oánh vật với hàng loạt các thể loại bài kiểm tra.

“Tại sao lại học tiếng Nhật?” là câu hỏi hầu như ai học tiếng Nhật cũng được hỏi. Có lẽ mỗi một người đến với tiếng Nhật đã là “cái duyên”. Trả lời cho câu hỏi đó thì cũng có nhiều lí do được đưa ra nào là thích đọc manga, thích hoa anh đào, thích tinh thần của võ sĩ đạo samurai… và “thích đi Nhật” nhưng khi được hỏi cụ thể đi đâu thì chả biết trả lời sao đành chọn tokyo – nơi thường hay được nhắc đến. Cũng có những bạn đến với tiếng Nhật theo sở thích và đam mê, cũng có những bạn đến với tiếng Nhật tình cờ như Fer vậy, đến với tiếng Nhật khi hầu như chưa có kiến thức nào về Nhật. Nghĩ lại những ngày đầu được hỏi câu hỏi này, những bạn chọn theo sở thích và đam mê thì hào hứng được nói lên sở thích của mình – nhưng số này rất ít. Còn lại là những khuôn mặt “ngây ngô” không biết trả lời sao cho “cái duyên tình cờ” này - cố gắng tìm cho mình một lí do. Fer cũng không nhớ mình trả lời sao nữa, cho đến bây giờ mỗi khi gặp một người Nhật mới vẫn được hỏi câu hỏi này … nhưng vẫn chưa thể tìm cho mình được lí do logic ngoài cách trả lời “có lẽ đó là duyên”. Câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại khó, nếu với người Việt bạn chỉ cần nói đó là do thích, do có duyên… song có lẽ với người Nhật họ muốn biết được động cơ nào đưa bạn đến với tiếng Nhật. Nếu có được một mục đích rõ ràng, cụ thể thì có lẽ bạn đã tạo được ấn tượng tốt với họ.

Những ngày học trong trường, miệt mài với bài vở, với hết giáo trình nọ đến giáo trình kia, với các kỳ thi; được học với hầu hết các thầy cô tiếng Nhật trong trường. Lúc đó sách tiếng Nhật chưa nhiều, chưa có thư viện vjcc, internet vẫn còn là cái gì đó quá xa vời… chủ yếu học bằng các giáo trình mà thầy cô cung cấp. Giáo viên bản xứ ngày đó cũng có nhưng chủ yếu là những người dạy tình nguyện, kiến thức sư phạm không có. Vì là lớp đầu tiên của khoa nên cũng được các thầy cô chăm lo hơn các lớp tiếng Nhật khác, bất cứ có đoàn khách Nhật nào đến thăm trường các thầy cô đều sắp xếp cho lớp được giao lưu. Gọi là giao lưu song cũng chỉ nói được mấy câu cơ bản giới thiệu bản thân ko thể xa hơn nhưng qua đó cũng để lại cảm giác gần gũi hơn với người Nhật. Nhớ có lần có đoàn khách đến giao lưu với lớp đã hát tặng lớp bài hát “世界にひとつだけの花“, vừa hát họ vừa khóc thật cảm động. Họ đi rồi không khí trong lớp vẫn trùng xuống, có cái gì đó tiếc nuối của sự chia xa… Bài hát đó đã trở thành bài hát ấn tượng với lớp, và còn dự định chọn làm bài hát biểu diễn dạ hội tiếng Nhật. Kỷ niệm về trường lớp có lẽ cũng không nhiều, đôi khi ai đó trong lớp nhớ đến câu chuyện kể của các thầy cô… có lẽ theo thời gian cũng đã bị phai mờ.

Rời ghế nhà trường, hầu hết các thành viên trong lớp đều muốn theo đuổi, gắn bó với ngoại ngữ này. Ngày ra trường vẫn còn non nớt, bỡ ngỡ đi tìm các thông tin tuyển dụng; thấy công ty nào đang tuyển là chia sẻ với bạn bè rồi cùng nhau nộp hồ sơ. Bạn mà không dám nộp thì có lẽ mình cũng rút lui… lúc đó ngây thơ mà có biết đâu rằng như thế đối thủ của ta ít đi. Bắt đầu làm việc, cọ sát với các công ty Nhật hiểu ra nhiều điều, học hỏi được nhiều nhưng thời gian bị bó hẹp, mất tự do… thích môi trường tự do, thoải mái nên bây giờ có lẽ chỉ có chưa đến 1/3 lớp sử dụng tiếng Nhật.

Loay hoay mãi nhiều lúc cũng thấy mệt mỏi, cũng muốn rời xa tiếng Nhật… nhưng ngẫm lại thấy tiếc, đam mê lại trỗi dậy lại bắt đầu với những hi vọng mới. Có nhiều cơ hội được tiếp xúc với những người đang đam mê theo đuổi tiếng Nhật. Hầu hết các em đều xác định rất rõ mục tiêu cho chính bản thân mình. Có những em mới lớp 11 đã có được bằng 1kyu, có những em mới học lớp 10 đã xác định sẽ đi du học Nhật bản và tìm mọi cách để có thể tiếp cận với tiếng Nhật. Nhớ có lần đi coi thi năng lực tiếng Nhật, cả một phòng thi hầu hết là các em vừa tốt nghiệp phổ thông trung học và đang chuẩn bị hồ sơ đi du học Nhật qua các trung tâm tư vấn…. chợt nhận ra người Vn càng ngày càng giàu hơn. Ngày xưa đi học muốn tham gia 1 lớp kaiwa chỉ có 8000/ buổi mà đã là khó khăn với bao nhiêu người trong lớp. Phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể duy trì được lớp học… hay bởi lớp mình toàn nhà nghèo.

(dài dòng quá mất roài… cả nhà thông cảm nhé)
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top