Tình nguyện viên (TNV) APEC, chuyện hậu trường

Tình nguyện viên (TNV) APEC, chuyện hậu trường

Copy từ blog của heocoi.

Một số bức xúc của các tình nguyện viên phục vụ Apec

Đây là các bài viết của một số TNV làm nhiệm vụ ở ban lễ tân đón tiếp các đoàn doanh nhân tại khách sạn lớn, việc các TNV bức xúc là ở quá trình chậm trễ phát hành thẻ an ninh cho khách, đây là lỗi từ phía VCCI, mong các bạn đừng đánh đồng tất cả lên ban tổ chức hoặc các khu vực khác. Các bài viết của các TNV này là tiếng nói cá nhân của họ, nhưng họ có quyền nói, và những người có trách nhiệm hãy nghe họ để sửa chữa rút kinh nghiệm, tôi và các bạn khác luôn mong muốn đất nước mình phát triển, chúng ta sẽ cố gắng và cố gắng hết sức.

(cập nhật thêm từ blog của pittypat)

Mấy hôm nay, tình nguyện viên ở cái bàn Information desk của bọn tớ vẫn nói với nhau: thật tiếc cho bao công sức của những người đã mang APEC và kêu gọi đầu tư vào Việt Nam. Chỉ vì những trục trặc tưởng như rất nhỏ, mọi thứ có nguy cơ đổ bể hết.

Tối hôm nay chỗ khách sạn tớ lại xảy ra vấn đề về chuyện điều phối xe chở khách. Nhưng hình như các vị khách của chúng ta đã bắt đầu quen với việc gặp rắc rối và thời gian cao su, nên họ không còn thắc mắc và nóng nảy nhiều như trước. Giờ nếu không có xe của ban tổ chức đến đón, họ sẽ chịu khó gọi taxi và tự trả tiền để đến được nơi cần đến. Nếu đó là đường cấm thì họ cũng đành đi bộ vào. Bọn tớ rất áy náy nhưng không thể làm gì hơn. Gọi sang điều hành xe để lấy xe đến đưa khách đi thì họ bảo không có lệnh, không lấy được. Mọi việc đều nằm ngoài quyền hạn của bọn tớ, nên dù có muốn cố, cũng đành phải đầu hàng.

Nhưng rất may, trong số những vị khách quý ở khách sạn của tớ, có khá nhiều người tỏ ra thông cảm. Như ông Ruehlman, ban đầu cũng bực bội vì chuyện security pass, về sau thấy lũ sinh viên vô dụng bọn tớ bị mắng té tát giữa sảnh, rồi suốt ngày chay đôn chạy đáo, gọi bộ đàm liên tục, mặt mũi xớn xác, chắc cũng thương. Chính ông sau này lại an ủi bọn tớ khi thấy chúng tớ mếu mếu máo máo xin lỗi vì phải giao thẻ chậm cho ông: 'It's okay. It's not your fault anyway'. Tối nay, chúng tớ cũng suýt khóc vì ông Roberto de Andraca người Chile bỗng nhiên ra bắt tay từng đứa một, nói lời tạm biệt vì mai ông sẽ bay sớm về nước. Ông ấy khen là chúng tớ làm việc rất tốt, rằng chúng tớ phải lấy làm tự hào vì được đại diện cho đất nước và hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Bọn tớ không ngờ sau tất cả những trục trặc rắc rối trong suốt mấy ngày qua, lại có một vị khách cảm thông và chia sẻ đến thế. Ông cũng chính là một trong những người vẫn thường ra bàn bọn tớ hỏi thăm, trò chuyện và động viên. Những tình cảm đó khiến chúng tớ càng thêm xấu hổ vì mình không thể giúp được gì nhiều hơn cho họ. Đồng thời cũng ngạc nhiên: không ngờ những người gần gũi như thế lại là những vị lãnh đạo của các tập đòan lớn trên thế giới.

Tớ kể chuyện này để các bạn thấy yên lòng. Dù sao APEC cũng không chỉ có tức giận, chửi thề và ức chế. Còn rất nhiều những điều nhỏ nhỏ nhưng tốt đẹp và ấm áp. Và cho dù CEO summit trong mắt những đứa TNV như chúng tớ có nhốn nháo, lộn xộn và chồng chéo thế nào, chỉ cần những câu nói động viên, những nụ cười tình cảm và những ánh mắt ấm áp như thế là đã quá đủ để bù đắp cả một tuần dài bù đầu bù óc rồi.

PS: Cám ơn mọi người đã đồng cảm và động viên. Tớ mệt quá nên cũng không thể trả lời hết msg cũng như comment của mọi người được. Thông cảm cho tớ nhé!

================================================================

Ngày đầu (blog's pittypat)

Chẳng lẽ suốt ngày kêu ca trên blog? Nhưng quả thực không kêu không được. Hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi tình nguyện APEC, và có quá nhiều điều để nói về công tác tổ chức của chúng ta.

Những gì tớ đề cập ở đây chỉ trong khuôn khổ những điều tớ biết và giới hạn tớ làm việc. Và chỉ liên quan đến những nơi tớ nhắc tên.

Có thể nhiều bạn đã biết, trường tớ (ĐHHN) là đơn vị được gọi đi tình nguyện cho APEC đông nhất trong đợt này (600 TNV). Sở dĩ số lượng đông đảo như vậy vì bọn tớ được 3 nơi 'đặt hàng': văn phòng chính phủ, trung tâm báo chí và Saigon Tourist (làm thuê cho VCCI - Văn phòng thương mại và công nghiệp VN). Do SGT vào tuyển sớm nhất nên đại đa số sinh viên (300 người) đều đầu quân cho SGT dưới danh nghĩa TNV của VCCI. Trong khi đó, bên HVQHQT chỉ có Bộ Ngoại Giao (MOFA) tuyển nên số lượng tham gia ít hơn hẳn (150), còn ĐH Ngoại Thương thì ban đầu hình như không được tuyển nữ. Mọi việc dường như cứ thế mà tiến hành thôi, tất cả số tình nguyện viên được gọi đi đều phải tham gia một 'chương trình huấn luyện' dài ngày và nhọc công (mà bản thân cái chương trình đó cũng nhiều vấn đề - cho phép tớ bàn sau). Thế nhưng đùng một cái, có lẽ do 'tác động' của bài báo nào đó cho rằng sinh viên trường tớ đi APEC quá nhiều, còn sinh viên các trường trong khối ngoại ngữ khác lại phải nằm nhà, nên VCCI quyết định sẽ xông ra can thiệp vào công việc của SGT: TUYỂN LẠI.

Không nói đến chuyện những người đứng ra tuyển bọn tớ tiếng Anh thế nào, chỉ biết là riêng đối với nhóm Khách Sạn, yêu cầu của họ rất không nhất quán. Lúc đầu, để 'tuyển lại', họ lấy cớ cần 20 người xinh xắn, cao từ 1m57 trở lên, tiếng Anh tốt làm nhân viên phát thẻ security pass (vào NCC - trung tâm hội nghị quốc gia); những người còn lại (khoảng 40 người) sẽ làm nhân viên lễ tân ở khách sạn. Thế rồi cuối cùng VCCI chỉ chọn ra 15 người, thì thầm gì đó với SGT, rồi lẳng lặng bỏ đi. 15 người bọn tớ đinh ninh sẽ làm nhiệm vụ phát thẻ, ngờ đâu hỏi lại mới biết chúng tớ sẽ làm LỄ TÂN, đội phát thẻ của VCCI sẽ tuyển sau; những người còn lại trong nhóm Khách Sạn (cũ) sẽ trở thành stand-by (hay nói trắng ra là nghỉ). (Và rồi về sau thì nhóm Khách Sạn lại quá thiếu người, phải lấy nhân lực từ các nhóm khác sang trợ giúp!)

Với quyết định này, bọn tớ buộc phải hình dung đại sảnh của mỗi khách sạn phục vụ APEC sẽ có một bàn Information Desk. Ở bàn đó, trong một ca, sẽ có 2 nhân viên Lễ Tân bọn tớ và một nhân viên phát thẻ của VCCI. Nhiệm vụ của bọn tớ sẽ là giúp khách check-in/out, cung cấp thông tin, điều hành xe đi họp và trợ giúp nhân viên VCCI phát thẻ security pass cho khách quý của họ. OK, mọi việc cứ thế mà làm!

Tất cả những ngày đi thực tế thì không xảy ra vấn đề gì, thế mà đến hôm nay - ngày đầu tiên làm việc - bỗng 'nhảy' đâu ra một loạt các đơn vị khác, chen chân tại cái bàn Information Desk đó. Đầu tiên là từ Vietravel bỗng xuất hiện một người lo công tác 'điều hành xe'. Điều hành xe nào? Tưởng đó là việc của chúng tớ rồi? Không phải, khách nào đăng ký đi xe của Vietravel thì Vietravel sẽ lo thôi. Khiếp thật, thế mà trưng cái biển "Official car and tour services" làm mình hết cả hồn!

Ngồi nửa ngày thì lại có hai bạn gái xinh tươi mặc áo dài ra hỏi:

- Bọn chị là nhân viên ở đâu thế ạ?
- À bọn tớ là nhóm Lễ Tân, làm việc cho VCCI.
- Ơ, bọn em cũng là tiểu ban Lễ Tân của MOFA, thế bây giờ bọn em ngồi ở đâu đây ạ?.
- Hic, chuyện đó bọn tớ cũgn không rõ. Mà nhiệm vụ của các bạn là gì?
- Bọn em lo ăn, ở cho khách cũng như phụ trách việc điều hành xe đưa khách đi hội nghị.
- Hic, thế chúng mình có cùng một nhiệm vụ. Nhưng khách sạn lần này đón 180 người, làm sao phân biệt được ông nào là khách của VCCI, ông nào là khách của MOFA nhỉ?
- Bên bọn em có người đi tháp tùng các VIP.
- Bọn tớ cũng có người đi theo các đòan.
- ...

Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng trưởng ban lễ tân của khách sạn quyết định sẽ kê thêm ghế để 2 tiểu ban Lễ Tân chúng tớ cùng một Vietravel sẽ chen chúc nhau ở dãy bàn Information Desk đó.

Có một điều đáng lưu ý, đấy là theo như lịch bay, bắt đầu từ ngày 12 sẽ đón khách đến các khách sạn. Mỗi một vị khách cần phải có thẻ security pass để được phép ra vào khách sạn; nếu không có nó, bộ phận An Ninh ở sảnh lớn sẽ không cho họ quay trở lại khách sạn cho dù họ có đưa ra chìa khóa cũng như bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận của họ. Nguyên tắc là nguyên tắc. Thế nhưng suốt từ lúc tập huấn, đi thực tế cho tới tận ngày hôm nay, bộ phận phát thẻ của VCCI chưa một lần xuất hiện tại Sofitel Plaza (mặc dù đây được coi là một 'điểm nóng'). Trong khi đó, ngay từ hôm qua (11/11), vị khách quý đầu tiên của VCCI đã vào khách sạn nghỉ ngơi. Trưa hôm nay, bà ta muốn ra ngòai thăm bạn bè, nhưng bộ phận An Ninh cảnh báo: nếu ra thì sẽ không được vào. Chúng tớ gọi điện lên cấp trên giục thẻ thì được thông báo: khách sẽ chỉ nhận được thẻ an ninh và giấy tờ họp vào ngày 14/11, không thể sớm hơn. Nếu cứng nhắc và quan liêu như vậy, chẳng lẽ tất cả hơn mấy chục vị doanh nhân nước ngoài đến nghỉ ngơi ở Plaza từ 11/11 sẽ bị 'cùm chân' luôn tại khách sạn sao?

Đến nước này, khách sạn phải cử người gọi điện trực tiếp tới VCCI và sau đó thông máy cho bọn tớ.

- Em ở đâu thế?
- Bọn em là ban Lễ Tân của SGT, làm việc cho VCCI.
- SGT là sao? Bọn em không phải người của VCCI à? Thế ở đấy có bao nhiêu người? Không có ai ở VCCI sao?
- ...

Tại sao nhân viên VCCI lại không biết SGT làm việc cho mình? Nhất là trong một sự kiện trọng đại như thế?

Đấy là chưa kể lẽ ra bọn tớ phải được cấp bộ đàm để liên lạc với điều hành xe và ít ra phải có một cái biển thông báo bàn của bọn tớ là bàn information dành cho khách APEC. Đằng này mọi thứ đều "rồi sẽ có", mà chẳng biết cái "rồi" ấy là bao giờ khi tuần APEC Hà Nội - Việt Nam đã chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay: 12/11/2006!

Mới chỉ là ngày đầu với mấy người bọn tớ trực ca đầu tiên thôi. Tuần này còn dài, còn nhiều sự kiện trước mặt. Là một công dân Việt Nam, khi được vinh dự tham gia tình nguyện viên cho APEC, chúng tớ ai cũng muốn có thể đóng góp được sức mình vào một sự kiện trọng đại như thế của nước nhà. Ai cũng mong có thể mang tới cho những vị khách quý từ khắp năm châu của chúng ta những dịch vụ tốt nhất, cảm giác thỏai mái nhất khi lưu trú tại Việt Nam. Nhưng sự thiếu khoa học trong khâu tổ chức cũng như sự rời rạc của các bộ phận chuyên trách quả thực là một trở ngại quá lớn. Chỉ còn biết cười trừ: 'Ai bảo các vị (khách quý) đến quá sớm!'.


security pass (bài viết của một tình nguyện viên - blog's pittypat)

Chưa bao giờ tôi thấy nhục thế này.

Tối qua tôi trực ca đêm từ 22h-6h sáng. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi, 6 người - 3 từ bộ phận phát thẻ, 3 làm lễ tân - cuống quýt lo chuyện phát security pass cho khách. APEC VN 2006 khởi động từ rất lâu, mà cho tới giờ phút này, khi khách đến nhận phòng ngày một đông, VCCI vẫn còn chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho 28 vị khách quý (mà trong số đó có không ít các vị đại diện cho những tập đoàn lớn của Mỹ và các nước). Suốt ngày hôm trước, chúng tôi đã phải xin lỗi lên xuống người ta, hứa hẹn sẽ giao thẻ sớm nhất có thể. Những vị khách ấy cũng vì thế mà phải quanh quẩn trong khách sạn, bỏ lỡ những cuộc hẹn với người quen và đối tác tại Việt Nam. Ban đầu, bộ phận làm thẻ của VCCI báo sẽ giao trong ngày; sau đó, khi các khách sạn dồn dập hỏi thẻ, họ lại sửa thành 2h đêm 16/11sẽ chuyển tới từng khách sạn. Chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải thông báo sẽ giao thẻ cho khách vào 6h sáng 16/11, đảm bảo khách kịp có thẻ để tham dự bữa sáng tại NCC cũng như diện kiến thủ tướng của chúng ta.

2h đêm, VCCI báo lại: sẽ xong thẻ vào lúc 4h và khoảng 5h sẽ chuyển tới các khách sạn.

5h15': tiếng chị T - điều hành bên VCCI trên bộ đàm:
-Bộ phận phát thẻ đã chuẩn bị xong chưa ạ?
- Thẻ thì xong rồi. Bên em cử xe đến đón đi.
- Anh ơi, bây giờ điều hành xe họ ngủ hết cả rồi. Anh chịu khó bắt taxi đi để kịp giao thẻ cho khách.
- Ở bên này ra tới chỗ có taxi rất xa. Phải chờ thôi.
- Anh ơi, nếu thế thì đến 8h tối thẻ mới về được khách sạn mất!
- 8h tối cũng phải chờ!!!

Chờ thế nào được?! Theo lịch trình, 6h15' đoàn khách Mỹ sẽ có mặt tại đại sảnh để 6h30' bắt đầu lên xe bus đến NCC. Trong số họ, có rất nhiều người chưa có thẻ an ninh, mà theo quy định, khách không có thẻ an ninh sẽ không được ra khỏi khách sạn, không được vào NCC, không được diện kiến thủ tướng.

Họ nổi khùng với chúng tôi. Những vị khách phương xa mang cơ hội đầu tư đến Việt Nam ấy. Họ nói chúng tôi cứ khất lần, cứ dựng chuyện chứ thực ra là chưa làm thẻ cho họ. Họ đã quay đi quay lại chỗ bàn của chúng tôi 6-7 lần rồi, và lần nào cũng hứa, hứa và hứa. Họ không còn tin chúng tôi tí nào nữa. Họ cần tên người phụ trách chúng tôi. Họ cần biết thẻ của họ ở đâu và họ sẵn sàng trả tiền bắt taxi đến lấy thẻ của họ. Họ bảo nếu không tham dự bữa sáng này, không gặp được thủ tướng, họ sẽ không đại diện được cho công ty của họ. Họ còn nói nếu trong vòng nửa tiếng không có thẻ, họ sẽ rời khỏi khách sạn ngay lập tức và sẽ không bao giờ trở lại cái 'goddamn country' này nữa.

Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng nín nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cửa quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.

Vâng, hàng ngày bạn sẽ nghe ra rả trên đài, TV những câu khen ngợi trích từ đâu đó về 'công tác tổ chức tuyệt vời của chúng ta'. Trên báo, bạn cũng sẽ chỉ thấy rặt những bài viết ca tụng, ca tụng và ca tụng. Trong khi đó, chúng tôi, những tình nguyện viên tham gia tuần lễ APEC này, hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến và hứng chịu những hậu quả từ cái gọi là 'công tác tổ chức tuyệt vời' đấy. Chúng tôi biết, chúng tôi thương cho khách, thương cho cái cơ hội và tương lai của đất nước mình đã bị hủy hoại dưới bàn tay của một vài cá nhân thiển cận. Làm sao Việt Nam phát triển và thu hút đầu tư hơn khi mà chúng ta đang từng ngày từng giờ đuổi khách của chính mình?! Sáng nay, khi một vị khách Mỹ do uất ức quá không chịu được đã mắng sa sả chúng tôi giữa sảnh, tôi biết rằng rất nhiều trong số những doanh nhân tên tuổi trong đoàn khách đó rồi sẽ một đi không trở lại thôi.

...

(phần tiếp trong comment)

Chán quá các bác ạ. Từ lúc em tiếp nhận ca 2 (1h chiều) đến tận 10h tối hôm nay, câu chuyện security pass vẫn chưa có hồi kết thúc. Thậm chí ông trưởng đòan Mỹ ở khách sạn khác cũng không có thẻ an ninh. Tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn kể từ khi toàn quyền HK đến khách sạn em. Bên an ninh không cho khách thiếu thẻ lên phòng, kể cả khách đã check-in và cầm trong tay chìa khóa phòng. Có một bà là phu nhân của một ông đoàn HK-TQ nằm trong số những người xui xẻo đó. Bà ấy phải ngồi suốt dưới sảnh trong tâm trạng bực bội, bên bọn em tìm mọi cách để bảo lãnh cũng không được. Mãi đến gần tối mới lấy được thẻ về cho bà ấy - bà ta mới được lên phòng nghỉ ngơi đấy ạ.

Nói chung mấy chuyện tương tự thì nhiều cực kỳ luôn. Ngày mai các vị khách có một cuộc họp rất quan trọng trên NCC; thế mà tính tới thời điểm em giao ca ở khách sạn thì riêng Plaza vẫn còn thiếu 18 thẻ. Qua bộ đàm thì thấy tình trạng này là phổ biến, 'nỗi đau không của riêng ai'.

Nhiều lúc nghĩ cũng bực mình, người ta làm ăn cứng nhắc quá! Tất cả những người tham dự APEC lần này đều là những nhân vật rất quan trong ở khắp nơi trên thế giới. Mình xử lý mọi chuyện phải linh hoạt, tìm cách làm cho họ hài lòng. Đằng này, cứ nguyên tắc mà theo, làm bọn em đến muối mặt với khách. Theo như lịch, sáng mai 8h họ phải đón xe bus lên NCC dự hội nghị. Nhưng có một vị do có cuộc họp đột xuất, 8h30' mới xuất phát được. Họ muốn hỏi có thể tìm cho họ một chiếc xe biển APEC có thể đưa họ đi lúc 8h30' cho kịp cuộc họp lúc 9h không. Thế mà bên điều hành xe nhất quyết từ chối yêu cầu nhỏ đấy. Nếu bắt khách phải đi taxi - đến đoạn đường cấm, họ buộc phải xuống xe đi bộ vào NCC. Mọi người cứ tưởng tượng cả quãng đường Trần Duy Hưng như thế mà đi bộ thì... Sáng mai em không biết phải nói gì với khách nữa đây. :(

Chúng ta cứ đầu tư chăm chút cho nào lá cờ khổng lồ, nào quần áo của các vị nguyên thủ, nào trung tâm hội nghị quốc gia... Tất cả những thứ đó chỉ là cái mẽ ngòai phù phiếm. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng đọng lại trong lòng khách phương xa chính là việc tiếp đón của chúng ta dành cho họ có chu đáo, có trọng thị hay không. Thế nhưng, như chúng ta đã biết, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lung tung hết cả lên. Chính em bây giờ cũng chẳng hiểu câu chuyện thẻ an ninh bao giờ mới có hồi kết. Và liệu đó có phải cái kết có hậu hay không?!


Grao`....! (một bài viết khác)


Đã định chờ đến hết Apec mới viết thế nhưng hôm nay thấy anh em TNV đã viết hết cả rùi nên quyết định phải góp sức cho mọi người biết cái bộ mặt lố lăng của Apec Vietnam.


Ngay từ khi đi tập huấn mình đã nhân rõ cái gọi là công tác tổ chức cho hội nghị cấp cao Apec rùi nhưng không ngờ mọi thứ lại thảm đến thế này. Không nhắc đến những cái trước đó nữa, bây giờ chỉ nói về cái tuần lễ cấp cao thui.


Mình ở nhóm Báo chí thuộc BNG quản lí, theo dự kiến ban đầu mình sẽ làm việc tại NCC. Thế mà đùng một cái hôm thứ năm tuần trước khi Apec mình và một vài bạn khác trong nhóm "được" chuyển sang bên khách sạn của các phóng viên nhà báo. Không hề được tập huấn một chút j, tất cả những gì mình có là một quyển nói về Apec rất chung chung, một cái schedule shuttle bus và một cái chặn bàn ghi Apec Information Desk. Đã trót thì đành phải trét vậy vì dù ý chí đã mất nhưng tinh thần trách nhiệm còn cao lắm.


Nhiệm vụ của hai TNV tại khách sạn là cung cấp thông tin cho khách mặc dù TNV cũng chả có thông tin dek gì. Hôm đầu tiên vào khách sạn thấy một đoàn phóng viên Nhật, hai đứa đang vui mừng vì ít ra cũng có việc mà làm. Thê nhưng khi niềm nở ra hỏi có cần xe đưa đi không thì họ xua tay rối rít và chỉ ra một cái xe khác ở ngoài. Đến 90% chắc chắn họ nghĩ chúng mình là cò xe mặc dù hai đứa đeo hai cái thẻ Apec to đùng đoàng trước ngực. Tức phát điên lên được! Dù sao cũng thấy người Nhật thông minh thật vì đã tự di thuê xe chứ không phải dính dáng đến mấy cái dịch vụ dở hơi của ban tổ chức Apec.


Thế là từ đó đến cuối ngày, hai đứa ngồi đuổi ruồi trong khách sạn với những ánh mắt khó chịu của các nhân viên, chắc họ nghĩ hai con bé dở hơi làm cái qué j ở đây thế này. Đến trưa bụng đói meo vì sáng nay 5h đã phải dậy để đi cho kịp.Trước đó máy người trên Vụ Báo chí bảo buổi trưa nếu khách sạn cho ăn thì ăn không thì phải tự túc. Thế đấy. Khách sạn không cho ăn, mà tự túc cũng không xong vì xung quanh đó vắng teo, hàng ăn gần nhất theo mình quan sát cũng cách đó 2,3 km. Còn thì toàn quán cafe, giải khát thui. Thế là hai đứa lê lết ra hàng kem cách đấy 500m ăn kem trừ bữa. Đau đớn wa.


May mà có bác phụ trách xe tốt bụng đã xin phiếu ăn cho hai đứa ở NCC. Thế nhưng mỗi lần đến đấy uống lại có một số người không hiểu vì tò mò hay "hữu ý" hỏi đi hỏi lại đến đây làm j. Cùng là TNV như nhau, đã không thông cảm thì thôi lại còn muốn ganh đua làm j.Đời!


Đến hết ngày thứ hai, thay vì việc trả lời thắc mắc của phóng viên thì chúng minh cứ phải nhai đi nhai lại đoạn đối thoại sau đây:


Tò mò: Các em làm cho Apec ah?


TNV: Dạ vâng ạ


Tò mò: Các em làm cho đơn vị nào?


TNV: Dạ vụ báo chí ạ


Tò mò: Các em là nhân viên à


TNV: không, bọn em là sinh viên ạ


Tò mò: Sinh viên trường nào thế?


TNV: dạ trường đại học (Ngoại ngữ) Hà Nội ạ


Tò mò: Sinh viên năm thứ mấy ấy nhỉ?


TNV: năm thứ ba ạ


Tò mò: Khoa jì thế?


TNV: Khoa Anh ạ


Tò mò: thế các em trực ở đây cả ngày ah?


TNV: dạ vâng ạ (Thôi các bác đi chỗ khác cho chúng em hít tí không khí trong lành với)


Cho tới hôm nay thì hai đứa đã phải nhai lại đoạn này không dưới 10 lần, biết thế này mang cái loa đi bật cho cả khách sạn nghe cho xong.


Ngày thứ hai đang chán chường mệt mỏi hết sức thì có một chị tiến đến, khuôn mặt rất suy tư, hai đứa hí hửng chuẩn bị tinh thần giải đáp thắc mắc thì:


Chị ấy: Em ơi cho chị hỏi phòng vệ sinh ở đâu thế?


TNV: Dạ, ở đằng kia ạ (aaaaaaaaaaa'........., grừưưưưư .............,gràooo....................)


Tiếp đến một vài tiếng sau,


Người: Em ơi bật hộ anh cái thang máy, anh không biết sử dụng.


TNV: (Xộc xệch chạy ra cái thang máy) đây, thế này ạ.


Đến ngày hôm qua mới thực sự có việc nhưng mọi thứ rối tung hết cả. Cái shuttle bus theo lịch trình phải đi lại như con thoi giữa NC và khách sạn đề đón khách đi và đưa về. Thê nhưng ba người lái xe đâu có chịu chấp hành. Họ cứ ngồi đấy hút thuốc chán chê, chờ khách, no khói rồi lại về phòng ngủ, mỗi khi có khách lại phải gọi đi động cho họ vì hai đứa đâu được phát bộ đàm. Mà nhắc nhở thì đâu dám vì hai đứa không có quyền quản lí họ, chỉ có một bác nhưng bác đấy cũng đâu có mặt ở đấy! Trời ơi!


Hôm qua lại có một số đồng chí là lãnh đạo các tỉnh trong Nam ra nói là có giấy mời đến dự Apec và hỏi han một số chuyện.Hai đứa thấy lạ nên check lại. Đúng là họ có giấy mời dự Apec thât và đúng là họ là các vị chủ tịch tỉnh. Vì không được tập huấn trước lại không có thông tin nên hai đứa phải hỏi lại quản lí cấp trên xem thê nào và sau đây là những chỉ đạo của anh:


TNV: Alô, dạ chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ


Trưởng ban chỉ đạo (TBCĐ): Alô, alố, nói to lên.


TNV: Dạ, chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ. Chúng em cần hỏi một việc ạ


TBCĐ: Ừ, có việc gì thế?


TNV: Dạ ở đây có mấy bác chủ tịch tỉnh có giấy mời đi dự Apec ạ. blah blah blah


TBCĐ: ơ, lạ nhỉ, sao chủ tịch tỉnh lại đi Apec, (anh hỏi em thì em biết hỏi ai)


TNV: dạ các bác ấy đều có giấy mời cả và sáng mai sẽ đến dự một hội nghị trên NCC nên muốn hỏi ....


TBCĐ: (vẫn chưa hết bàng hoàng) ơ, sao lại thế nhỉ, Apec thì làm gì có chủ tịch tỉnh


TNV: Dạ chúng em kiểm tra thì đúng là họ có giấy mời thật ạ. Họ muốn ...


TBCĐ: Sao lại thế nhỉ, chủ tịch tỉnh làm gì được dự Apec đâu. (Ối giời ơi, thế ông là ông nào thế, chúng tôi tổ chức hay ông tổ chức)


TNV: Dạ, thế cuối cùng phải giải quyết thế nào ạ?


TBCĐ: Ôi, thế này thì anh cũng không biết đâu, em phải hỏi chỗ này chỗ kia. Rụp!


Đấy, cái đấy người ta gọi là sự chỉ đạo ... của ban tổ chức đấy, sướng chưa!








Crazy (cập nhật thêm từ blog Thủy Anh)


Cuộc sống trong tuần lễ APEC thật nhìu câu chuyện vui và buồn. Vui là vì mình được tham gia vào một hội nghị lớn nhất từ trước đến nay, được quen nhiều người bạn mới zui tính và nhí nhảnh. Hi hi. Nhưng xen lẫn niềm vui này là sự tức giận vì trình độ tổ chức lởm của người Việt Nam. Công việc của mình chỉ là Lễ Tân Khách Sạn và theo như lệnh thì mình chỉ hỗ trợ phần nào đó bên phát thẻ. Nhưng công việc cứ rối mù lên. Chuyện thiếu Security Pass ở khách sạn nào cũng xảy ra và trong đó có Horison. Mệt nhất đây lại là việc thiếu thẻ của đoàn người TQ. Đoàn TQ này gồm 7 người và đều là những doanh nhân lớn ở TQ nhưng không hiểu sao chỉ có 4 người được thẻ mà 3 người lại ko có. Mà ở Horison, ko có thẻ là ko thể vào dù khách sạn có bảo lãnh. Ngay từ hôm trước khi đoàn sang, người đại diện của họ đã đến và hỏi về chuyện thẻ. Họ đã giục là phải làm thật nhanh vì ko thể để 3 nhân vật quan trọng của họ đêm đến lại ko được vào khách sạn để nghỉ ngơi. Ấy thế mà hẹn đi hẹn lại, đều không thấy thẻ đâu. Họ tức tối vì họ đã đặt trước hàng tháng trời và cũng trả tiền đầy đủ đúng hẹn mà sao phía VCCI lại ko làm đủ thẻ cho họ, rồi cứ khất lần mà ko đưa cho họ một câu trả lời rõ ràng. Bên KS cũng sang thúc giục vì đó là những khách rất VIP của họ. Người đại diện phía TQ bực mình và bắt đầu kêu ca, chửi rủa (mặc dù họ nói tiếng TQ ko hỉu j nhưng hành động và nét mặt cũng đủ hỉu). Họ quyết định ko thể trông cậy vào bên VCCI được nữa, họ tự động làm việc với Bộ Công An. Và 30 phút sau, họ đã có một cái thẻ tạm thời để đưa đoàn của họ vào Khách sạn. Sao họ chỉ mất 30 phút mà mình thì mất đến cả ngày cũng ko thể đưa ra cho họ một phương án giải quyết??? Họ gia hạn 7h sáng hôm sau phải có thẻ chính thức cho họ và bên mình cũng hứa. Thế nhưng 7h chả thấy thẻ đâu. Họ xuống và bực mình. 2 người bên phát thẻ thì chỉ có một bạn học khoa Anh trường mình là nói TA còn ok chứ anh chàng còn lại thì ... Damn, anh chàng mở miệng cười duyên còn nói thì như đánh vần từng chữ. Nghe anh nói mà đến mình cũng thấy sốt hết cả ruột chứ đừng nói là khách. Có lẽ vì thế mà khách cứ nhìn bên Lễ tân mình mà hỏi chuyện của bên phát thẻ chứ chả hề hỏi anh chàng kia. Tiếp tục vụ thẻ thiếu, anh chàng lại hẹn họ 12h trưa. Thật may là cô bạn còn lại cũng kịp mang thẻ về cho khách.


Nhưng câu chuyện dở khóc dở cười với đoàn khách này vẫn chưa kết thúc. Thật tình cờ và thật bất ngờ là cả đoàn 7 người ko một ai biết TA còn 2 người đại diện thì họ ko còn ở KS nữa vì chắc họ cho rằng đã có mình rồi. Đến lúc gom khách đi họp vào buổi sáng. Mình và một chàng bên khoa QTDL đều chết nấc vì lúc đó mới phát hiện ra họ chỉ nói được tiếng TQ. 2 đứa muốn gọi điện báo cho họ xuống sảnh để đi ra NCC mà ko được. May sao một cô đại biểu người VN lại biết nói tiếng TQ. Thế là 2 đứa khóc dở mếu dở nhờ cô gọi điện dùm thì mới bít đoàn ấy hôm nay chưa có họp nên họ ko đi. Nhục quá đi mất!!! Vì thế ngay lập tức 2 đứa phải báo để điều ngay một người biết tiếng TQ sang trợ giúp vì gần một nửa số khách ở đây là người TQ mà họ lại hoàn toàn 1 chữ bẻ đôi TA ko bít. Lúc đầu còn định bắt họ trả tiền để thuê một người biết tiếng TQ nhưng may là một chị ở bên Hilton biết tiếng TQ nên đã được điều sang để làm việc.


Tiếp theo là câu chuyện với đoàn Thái. Thái chỉ có 2 ông nhưng còn mệt hơn cả 5 người Úc. Sao mình thấy 5 người Úc dễ thương và tốt bụng bao nhiêu thì 2 ông Thái này khủng khiếp bấy nhiêu. Tiếp tục hôm gom khách buổi sáng. 6h15 ko thấy 2 vị đi xuống. Vậy là lập tức phải gọi điện lên phòng nhắc. Vậy mà ông Thái nói rằng vừa mới dậy, sẽ xuống muộn, bảo xe cứ đi trước đi. Tiếp theo anh điều hành xe nói rằng mình vẫn còn một xe dự phòng nên em cứ báo với khách. Thế là lần hai gọi điện, mr Thái lại tiếp tục trả lời: "I haven't take a bath yet. I can't go". My god!!! Mãi đến 8h30, 2 mr Thái mới xuống sảnh thì bên điều hành xe nói 2 ông phải tự đi taxi. 2 mr Thái tỏ vẻ bực tức và lên tầng 2 của Khách Sạn ăn sáng. Sau đó họ xuống và hỏi rất ngây thơ, các bạn có thể xếp xe limousine cho tôi ko??? Ak ak. Đến vị cấp cao như bộ trưởng mới được có một cái limousine mà mr Thái đòi thì lấy đâu ra!!!


Tiếp theo là đến chiều nay đi tiệc. 2 mr Thái này đi từ NCC về và đến tận lúc 8h30 mới xuống hỏi. Các bạn có xe bus cho tôi đi không. Thôi rồi, rất tiếc là điều hành xe nói không và lại yêu cầu 2 ông đi taxi. 2 mr tức giận và nói thế cái xe tôi thấy ở kia thì sao. Hik biết trả lời thế nào đây. Đành nói rằng đó là xe cho đoàn khác vì anh điều hành xe vẫn cương quyết làm theo lịch trình, ko thể thay đổi. Thế là mr Thái giận dỗi và nói "taxi is everywhere".


Thực ra cũng là do công tác tổ chức của mình yếu kém. Theo như anh Giám đốc Kinh doanh của Horison thì với các hội nghị cấp cao ở các nước khác, chả nói đi đâu xa xôi mà ngay ở Thái Lan thôi, họ tổ chức hết sức quy củ và hoàn toàn ko có gì đánh chê trách. Nói đơn giản chuyện thẻ an ninh ko bao giờ lộn xộn như mình. Với Lễ tân thì luôn luôn có người nói được 3 thứ tiếng để không có chuyện bất đồng ngôn ngữ. Với xe cộ thì họ có một lượng xe shuttle bus hùng hậu, cứ 15' lại có một chuyến nên khách chả bao h phải lo. Thậm chí khách nếu đi chơi mà ko kịp về khách sạn cũng có thể đón xe ở ngoài đường theo lộ trình đi và chỉ cần trình thẻ. Thế mới thấy VN vẫn còn kém xa các nước trong khu vực chứ không nói là trên thế giới.


P/S: Còn việc ở bên tiệc Văn Miếu nữa nhỉ, kể nốt cho có chị có em. Theo như thông tin thì bên Văn Miếu làm tiệc kiểu gì mà không đủ đồ ăn cho khách. Ko chỉ là những delegate thông thường mà đến cả những khách VIP cũng thiếu ăn. Đúng là khổ sở cho họ. Thảo nào hum nay có người muốn đến Daewoo dự tiệc còn có người thì thà về KS. Chắc họ sợ đói như hum qua đây mà :) Ấy vậy mà trên TV vẫn chiếu ầm ầm khen nức nở buổi Gala dinner ở Văn Miếu???


(trích từ blog của một vài TNV phục vụ Apec)

message from Tuanbalu:

Mình toàn thấy trên tivi người ta khen công tác tổ chức APEC của Việt Nam. Nhưng không thể nghĩ được công tác tổ chức lại kém cỏi như vậy. Mình làm ở Bộ Y tế nơi chịu trách nhiệm đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm cho APEC. Hôm qua mình có nói chuyện với một sếp bên mình phụ trách chính về vấn đề đó ông ấy nói rằng Bữa ăn ở Văn Miếu bị mọi người chê nhiều lắm. Chê vì tiệc thiếu thì mình không biết, chỉ chê về vệ sinh của Việt Nam mình kém, ruồi muỗi bay đầy.

Comment from "Loneliness knowing me by name"

hic mình phục vụ ở Văn miếu nè, cả hôm ở bảo tàng lịch sử nữa chứ. Đồ ăn không những thiếu đâu mà còn dở ẹc nữa chứ. Kiều gì toàn đồ ăn châu á, mà bầy toàn theo kiểu phương đông. Cái bàn 10 người thì chen thêm 2 cái ghế nữa thành 12, bàn vip 8 người thì chen thêm 2 ghế nữa thành 10. Hic mấy anh chị tổ thức có thấu hiểu cái nỗi khổ của mình đâu. ngượng chín người khi cầm cái đĩa đi chia đồ ăn cho khách. Ko cẩn thận lỡ tay cái thôi là có người phải nhịn rồi. Cũng phải công nhận là mình cũng giỏi, chia phat nào hết sạch phát đấy. hic hic. Mà đồ ăn có ngon gì cho cam, cơm rang thì nát, miến xào thì khô đết, cá thì nguội tanh lòm, phở sup thì để lâu nên nó hút hết nước, trương phềnh lên... ui ngượng cả mặt

"Căng thẳng" vấn đề thẻ an ninh (theo vietnamnet)

"Căng thẳng” nhất tại các khách sạn phục vụ APEC những ngay qua chính là vấn đề thẻ an ninh - security pass.

Theo quy định thì bất cứ ai, dù là lãnh đạo cấp cao hoặc chủ tịch doanh nghiệp lớn có đầy đủ giấy tờ tuỳ thân, giấy mời... nhưng không có thẻ an ninh thì không thể ra vào các khách sạn phục vụ APEC và Trung tâm Hội nghị Quốc gia (NCC).


Nhưng không hiểu vì lý do gì mà Phòng Công nghiệp và Thương mại VN (VCCI) chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho rất nhiều khách, trong đó có cả CEO và nhân viên cao cấp của những tập đoàn lớn như Ford hay Microsoft. Thậm chí có đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, nhân viên đã có thẻ nhưng lãnh đạo thì chưa.


Sáng 16/11, ông George W. Siguler, giám đốc điều hành Siguler Guff (một công ty chuyên về đầu tư và tư vấn tài chính của Mỹ) đã rất lo lắng vì tới sát giờ xuất phát đến NCC dự bữa sáng và sau đó là cuộc gặp của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng với doanh nghiệp mà ông vẫn chưa được cầm chiếc thẻ an ninh trên tay.


Ban tổ chức đành in “confirmation letter” với chữ ký xác nhận của lãnh đạo VCCI thay cho thẻ an ninh. Sau đó, tất cả những khách chưa có thẻ đều phải đến NCC để chụp ảnh và làm thẻ ngay.

(theo VietNamNet)
http://www3.vietnamnet.vn/apec2006/2006/11/635027/
 
Bình luận (28)

aikochan

New Member
Trời ơi là trời. Tồi tệ đến mức này sao? Chưa đọc những cái này, Aiko đã thấy thương mấy bác ấy phải đánh bóng mặt đường VN. 11h55' 1 đoàn xe đi qua đoạn đường Trần Duy Hưng, đến 12h55 lại hú còi 1 đoàn xe khác đi qua. Đến 16h55' lại có mấy đoàn... Đến là thương. Thế mà lại còn cái vụ security pass nữa chứ. Làm ăn thế thì... có mà ngồi đuổi ruồi. Lại còn công tác đi tập huấn nữa chứ, lùi hết ngày nọ sang ngày kia chỉ vì lí do sợ bão. Chán.
 

hdongta

New Member
Ui dào, chuyện VN kém cỏi đâu phải bây giờ mới có, việc gì phải nhai đi nhai lại cho mệt...hic

Chỉ là APEC thay vì là nơi là lúc VN show cho TG biết chúng hiếu khách chu đáo tới dường nào, lại trở đầu khắc sâu cái định kiến ko tốt vào tâm trí bạn bè QT, nhân đó mà có cái nhìn rõ hơn về VN ta (theo hướng rất tiêu cực).

Tui thấy thật tội các TNV của chúng ta.
 

cuchuoi

New Member
Ui dào, chuyện VN kém cỏi đâu phải bây giờ mới có, việc gì phải nhai đi nhai lại cho mệt...hic

Chỉ là APEC thay vì là nơi là lúc VN show cho TG biết chúng hiếu khách chu đáo tới dường nào, lại trở đầu khắc sâu cái định kiến ko tốt vào tâm trí bạn bè QT, nhân đó mà có cái nhìn rõ hơn về VN ta (theo hướng rất tiêu cực).

Tui thấy thật tội các TNV của chúng ta.


Vâng, chuyện VN kém cỏi thì đã quá rõ, cũng đúng thôi vì xưa nay và thậm chí trong vòng ít nhất 5-10 năm nữa nhiều người, nhất là công chức nhà nước, vẫn ôm lối tư duy cũ , cửa quyền, vô trách nhiệm và chỉ suy nghĩ cho lợi ích của cá nhân vv... Điều đáng nói ở đây là các bạn trẻ trực tiếp tham gia vào sự kiện này đã giúp mọi người có một cái nhìn sâu sắc hơn đằng sau những khẩu hiệu và những mỹ từ trên mặt báo, đài...Chính những cái đó sẽ tạo ra dư luận xã hội để đến một lúc nào đó những người có trách nhiệm không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Và có như thế thì VN mới mong khá hơn được.
 

hanahoasua

Lộc lá lá giề ở đây<?

@.ca

New Member
Cả nhà thân mến .Thực ra @.ca thì những cấp lãnh đạo của VN thuộc loại '' hết hạn dùng ''( chẳng hạn như đồ ăn đóng gói hết hạn dùng đó ) mấy bác này cần được '' up date '' chứ còn không là hết sài được rồi ,văn hóa thấp ..không hiểu rộng ...mấy chục năm trước đi trong rừng ..nằm vùng ,tập kết ...làm gì mà được đi học ! sau giải phóng ( 1975)...ai có công lớn ,có tuổi đảng thì được đi học ...học cả Đại học đấy ...nhưng học là cho dân chúng thấy đi học thôi ...chứ phần đông là ''dốt đặc cán mai '' sau đo lên điều khiển đất nước ...ôi cha mẹ ơi !!.
Thực ra thanh niên VN ngày nay ,được học đàng hoàng rất thông minh ,học sinh du học ,những người du học thựic sự để học thì rất thông minh ,còn những sinh viên mua bằng cấp con ông lớn ở VN qua nước ngoài để tiêu $ ,ăn chơi cho bớt $ giàu có của cha mẹ quan quyền bên Vn ...thì @.ca không nói tới .
Lớp trẻ ngày nay thông minh ..còn hơn trẻ nước ngoài ..mong sao cũng sẽ có những người tài để diêừ khiển đất nước sau này ...chứ những cái đà làm ăn kiểu này thì đất nước VN còn lâu mới ngóc đầu lên nổi ...và sinh Viên đi du học sẽ không thèm trở về tổ quốc đâu ...hì
Tình trạng này ...chuyện nhỏ thôi ..nhưng dễ làm người ta chán không muốn đến VN .
 

aikochan

New Member
Cả nhà thân mến .Thực ra @.ca thì những cấp lãnh đạo của VN thuộc loại '' hết hạn dùng ''( chẳng hạn như đồ ăn đóng gói hết hạn dùng đó ) mấy bác này cần được '' up date '' chứ còn không là hết sài được rồi ,văn hóa thấp ..không hiểu rộng ...mấy chục năm trước đi trong rừng ..nằm vùng ,tập kết ...làm gì mà được đi học ! sau giải phóng ( 1975)...ai có công lớn ,có tuổi đảng thì được đi học ...học cả Đại học đấy ...nhưng học là cho dân chúng thấy đi học thôi ...chứ phần đông là ''dốt đặc cán mai '' sau đo lên điều khiển đất nước ...ôi cha mẹ ơi !!.
Thực ra thanh niên VN ngày nay ,được học đàng hoàng rất thông minh ,học sinh du học ,những người du học thựic sự để học thì rất thông minh ,còn những sinh viên mua bằng cấp con ông lớn ở VN qua nước ngoài để tiêu $ ,ăn chơi cho bớt $ giàu có của cha mẹ quan quyền bên Vn ...thì @.ca không nói tới .
Lớp trẻ ngày nay thông minh ..còn hơn trẻ nước ngoài ..mong sao cũng sẽ có những người tài để diêừ khiển đất nước sau này ...chứ những cái đà làm ăn kiểu này thì đất nước VN còn lâu mới ngóc đầu lên nổi ...và sinh Viên đi du học sẽ không thèm trở về tổ quốc đâu ...hì
Tình trạng này ...chuyện nhỏ thôi ..nhưng dễ làm người ta chán không muốn đến VN .

Mấy ông kiểu đó ko còn nhiều đâu @.ca à. Như thế hệ của ông Võ Nguyên Giáp, Đỗ Mười hay thế hệ ông bà của chúng ta, những người thực sự có tâm huyết muốn xây dựng VN bằng bạn bằng bè thì đã qua cả rồi. Bây giờ là thế hệ đục khoét và hưởng thụ thôi. Ko hiểu với cái đà này thì gia nhập WTO là lợi hay hại nữa. :eek:
 

hdongta

New Member
Chùi, đợi tới dư luận XH thì nó đã bầy hầy rồi. Cơ hội này là duy nhất mà còn làm dầy. Ko biết có chia chác gì ko.

Nhiều chớ, lại khóai ôm đồm đủ thứ nữa. Vd như mấy chuyện dính tới kĩ thuật công nghệ, lẽ ra QH phải nhờ tới Hội đồng khoa học VN giám định kiềm tra thì lại biểu quyết chơi luôn.

Tham gia vào WTO cũng giống như "nước tới chân mới nhảy", tức là cải tổ theo kiểu chẳng đặng đừng, nhân ng ta áp đặt cái khung pháp lí chặt chẽ mà tự mình thay đổi cho phù hợp.
 

cuchuoi

New Member
Tiếp tục chuyện của TNV APEC

Thực sự 20 năm sống ở trên đời có lẽ chưa bao giờ chúng tôi bị đối xử như vậy. Tôi sẽ kể những chuyện tiêu biểu thôi

- Supporter: nhóm quan trọng nhất & cũng toàn những sinh viên tài năng. Vật vờ ở sân bay & NCC, ko ăn ko uống (bảo tự túc thì ở NCC làm gì có cái gì mà mua). Thế sao ko tự chuẩn bị thức ăn ở nhà đi? Vâng ạ, khách đi dự tiệc 8h vào tiệc, sups set up xong 8h30, 9h kém đã có khách ra, ăn vào đâu? Khách có gì bực bội họ đổ hết lên đầu sups, & có lẽ chưa ai dám xúc phạm họ như vậy. Trang phục: đại diện cho nước chủ nhà có trang phục hỗ trợ từ ban tổ chức là 1 cái áo gió (đã được mỹ miều hoá gọi là "jacket''). Khi đoàn sups xuất hiện ở NCC đã phải có người thốt lên là ''Ô đoàn thể thao ở đâu thế này" 7h sáng đến 6h chiều, dha sẽ ko nói họ nhận được bao nhiêu tiền 1 buổi như vậy, vì từ khi tập huấn đến giờ thông báo về trợ cấp của họ đã bị sửa nhiều lần, mỗi lần lại giảm đi 1 cách khó hiểu, & rất mập mờ...1 bạn supporter của Dha đã nói thế này: "ko biết mình làm supporter hay porter nữa!'

- TNV tiệc: nếu có thằng phóng viên nước ngoài nào thông minh ra khỏi cái khách sạn 5 sao để quay cảnh những nam thanh nữ tú áo dài áo ngắn đứng ở vỉa hè ăn xôi thì thật Việt Nam ta muối mặt. Các bác lái xe nhìn thương lắm, nhưng nhìn bọn sups cái cảnh này thường xuyên rồi, âu cũng quen. Mà ít ra TNV tiệc cũng còn được ăn, nhỉ! 3h chiều đến 10h đêm, 1 cái bánh mỳ bé xíu & 1 chai nước. Nhưng đến khi phát hiện ra các nghệ nhân được thuê vào "làm cảnh" cũng chưa được ăn gì & họ ko có tiêu chuẩn, chúng tôi ko thể làm ngơ, nhường phần ăn của mình cho những người lớn tuồi, nhưng rồi họ cũng chẳng ăn được. Ừ, ăn sao nổi "cái dép cao su đấy!" Ăn ngoài đường, uống ngoài đường, thay quần áo cũng ngoài zời luôn! Thật cái mặt mình đã dày như cái mo cau!

- TNV khách sạn: có thể cho là sướng nhất vì ít ra có phần ăn. Nhưng rồi bận tối mắt tối mũi, họ cũng chẳng có thời gian mà enjoy bữa ăn. Họ cũng là những người đau đầu nhất, vì hứng chịu đủ mọi phàn nàn của khách, bằng đủ các loại ngôn ngữ. Không hiểu thế nào mà bao nhiêu khách VIP thiếu thẻ an ninh, & ta cứ khất lần mãi, khách họ chờ lâu, bực mình, khó chịu, họ phàn nàn, họ chửi, TNV ta lãnh đủ. Các kì APEC trước tổ chức ở nước bạn trực khách sạn toàn là những người biết 3 ngoại ngữ để tránh bất đồng ngôn ngữ, còn Việt Nam chúng ta mặc định đã là đại biểu APEC thì phải biết tiếng Anh. Cho nên nếu ko tình cờ tìm được 1 chị biết tiếng Trung thì 2 bạn TNV ko biết làm thế nào để thông báo cho 1/2 số khách chỉ biết nói tiếng Trung.



Bản sắc dân tộc ???

Dha thuyết minh ở làng nghề nên cái vụ này Dha bức xúc lắm. Ko phải chê ban tổ chức kém, mà là 1 tổng-thể-ko-thể-hiểu-được. Đây là chỗ mang tiếng phải nói nhiều nhất, vì thế cho nên ngay từ rất sớm chúng tôi đã được chuẩn bị học thuộc bài present để thuyết minh cho bạn bè quốc tế nghe. Nhưng thực tế, khách họ từ NCC về, mệt mỏi, ai mà muốn đứng lại nghe 1 con dở hơi quang quác, tay cầm tờ rơi như kiểu đang mời chào nó mua??? Khách nào có lòng (hoặc tò mò) thì đứng lại hỏi mấy câu vớ vẩn, tóm lại là ko theo kịch bản. Lại cái vụ mặc định đã là đại biểu APEC thì phải biết nói tiếng Anh, Dha thề là đã ko dưới 3 lần phải lôi cái vốn tiếng Trung còm cõi ra để nói với họ. Nói thì gân cổ lên vì có 1 cái loa rất to đằng sau liên tục phát nhạc nhức hết cả đầu mà các nghệ nhân nhận xét là "như nhạc hiếu". Sau khi tua đi tua lại 1 câu "Welcome to..." ko ai đứng lại nghe, đến khi có 1 ông Tây tò mò đứng lại nghe thì tôi phát hoảng, nói ba lăng nhăng, sai cả ngữ pháp, ngượng chín mặt! & tôi tin là ko phải 1 mình tôi như vậy, vì tự nhiên mọc ra 1 số cái làng nghề mà chúng tôi chưa chuẩn bị trước, bắt buộc phải adopt thôi. Phát tờ quảng cáo cho khách, khách tưởng mình là "cò", nói "You may have better luck with the next customer". Ngượng mặt ko đỏ kịp!

Cũng may, các nghệ nhân đều là người tốt, nếu như ko muốn dùng từ chính xác là RẤT YÊU NƯỚC. Dha chỉ loanh quanh cái làng hoa lụa của mình, làng gốm sứ Bát Tràng đối diện của chị Thuỷ & làng tò he của con Diệp. Toàn những chuyện tức đến phát ứa nước mắt!

Nghệ nhân hoa lụa

Cô Mai Hạnh nổi tiếng trong ngoài nước. Nếu ko có Dha tự nhiên thừa ra sau khi phát hiện cái làng thêu ren may quá tự chuẩn bị phiên dịch rồi thì ko biết họ phải làm sao với khách nước ngoài. Ko được thông báo trước là chuẩn bị quà tặng khách, cuối cùng cô biểu diễn cắt lá lụa ngay tại chỗ & tặng cho khách, buồn vì cái nghệ thuật mà phải làm hàng loạt. Bố trí bàn thấp tè, cắt lá xong muốn tặng khách cô phải vươn mình qua cái bụi cây (ko được phép nhổ đi) để trao cho họ. 7h, 7h30, 8h, ko thấy ai nhắc đến thức ăn, Dha thấy mình đói, nghĩ là cô chắc cũng đói rồi, chạy đi hỏi xem đã có đồ ăn chưa. Đau lòng phát hiện ra là ko có đồ ăn cho nghệ nhân, còn tình nguyện viên mỗi đứa được 1 cái bánh mỳ bé xíu. Ngại ngùng, Dha mang 1 cái ra mời cô, cô ngạc nhiên


"ô có mỗi 1 cái thôi à"


"dạ cô thông cảm, cô với chị chia nhau vậy"


"thế chúng mày ăn chưa?"


"dạ bọn con ăn sau cũng được"


"khổ! Ừ cô cám ơn"

Rồi cuối cùng cô cũng chẳng ăn nổi, nhường bánh cho 1 chú ở cái làng nghề xui xẻo ko có cả tình nguyện viên.

Cụ tò he

Thực sự đây là 1 chuyện ko kể ko được! 82 tuổi, râu tóc bạc phơ, vừa bị ngã xe, đứt gân, vẫn bị lôi đi quảng bá cho cái truyền thống mốc meo của ta. Lúc bọn Dha đến là 3h15, đã thấy cụ ở đấy tự bao giờ. & tính cho tròn từ 3h chiều đến 10h đêm cụ có 1 chai nước lọc & cái bánh mỳ ko mang ở nhà đi. Liên tục nặn tò he vì gian này ko có quà tặng khách, ban tổ chức hồn nhiên "Bảo cụ ý nặn nhiều vào, từ giờ đến khi tiệc tàn chắc là kịp tặng khách đấy!" Dha là người lạnh lùng nhưng nhìn cái cảnh cụ ngồi gặm bánh móm mém cũng ko sao bình tĩnh được. Tuấn Anh bảo hay là đi mua sữa cho cụ, nhưng đảm bảo trong bán kính 500m ko có chỗ nào còn bán nữa, & chúng tôi ko được phép ra khỏi vị trí. Vả lại, có mua về được chắc cũng sẽ bị check bom, mìn, phóng xạ chán chê rồi mới được vào như cái thùng xôi hôm trước đấy của chúng tôi. Dha & con Diệp đi ra chỗ nhà mình đang túm tụm ăn cái phần bánh bé xíu đấy để kiếm cho cụ 1 cái, phát hiện ra hình như cả lũ đói quá ko suy nghĩ nổi hay sao mà ko mời các nghệ nhân đang ngồi ngay trước mũi nổi 1 cái bánh. Lại còn nói thế này: "Nhà mình còn chưa đủ ăn, mày lo cho họ làm gì! Họ là người lớn, họ ko chịu được 1 tí à!" Lúc đây mà con Diệp ko kịp ngăn lại chắc Dha đã chửi um lên rồi! & tất nhiên cô Mai Hạnh ko nuốt nổi thì cụ tò he chịu rồi, cụ lại cho cái bánh đấy cho bác con trai, còn cụ tiếp tục nặn tò he.


Lúc diễn tập đã có tình huống như thế này: nếu tự nhiên có người khuyết tật thì phải làm thế nào để đưa họ ra vào? Diễn tập chỉ mỹ miều & giản dị là diễn tập, còn đến thực tế thì đấy, cụ ý bị đứt gân, ko đi nổi, ai đưa ra đưa vào? May có Tuấn Anh cõng cụ ý ra tận ngã 4 (cấm đường) nếu ko chẳng biết làm thế nào. 2 người 1 già 1 trẻ, 1 thằng áo trắng cà vạt đeo thẻ APEC lủng lẳng cõng 1 cụ già râu tóc bạc phơ mặc áo mừng thọ, cả đường quay lại nhìn, thật khóc ra cười, cười ra khóc. Cụ ý nói thế này: "Cậu à, tôi mệt & đói lắm, nhưng vì Tổ quốc tôi cố gắng hết sức". 357 mình, mình có khóc cũng phải thôi, bọn tôi tự hào vì mình!
& các nghệ nhân ấy, cuối cùng lại hoá ra là người xếp quà để chúng tôi tặng khách. Buồn cười quá hoa lụa tặng khăn, gốm sứ tặng cà vạt. Họ, đói meo, vẫn nhanh nhẹn xếp quà vào các túi nilông để chuyển cho chúng tôi tặng khách. & số tiền kiếm được từ buổi "khổ sai" này cuối cùng thì cũng về hiệp hội, chưa chắc họ đã nhận được. Quà tặng hết cho khách, thương & quý tình nguyện viên chúng tôi, họ tự lấy đồ trưng bày ra tặng chúng tôi, & cái quý nhất Dha giữ được từ buổi tiệc ấy là những cái lá lụa xinh xinh từ cô Mai Hạnh. Xin thay mặt tổ quốc, cảm ơn những con người ấy!


Dha đi tình nguyện, còn mọi người ở nhà thì xem TV. Liên tục các chương trình ca nhạc mang đậm bản sắc dân tộc, trực tiếp lên truyền hình. Ngày hôm sau xem thời sự tường thuật lại, con em kể "Hôm qua xem có đoạn quay xuống khán giả thấy bao nhiêu ông ngồi ngáp" Công nhận, ko ngáp mới là lạ! Cái bản sắc của ta đáng buồn thế sao???


Việt Nam - "thân thiện & hiếu khách"


Không chỉ các nguyên thủ, mà ngay cả các phu nhân cũng lãnh đủ cái sự "thân thiện & hiếu khách" của ta. Cái chuyện thẻ an ninh là cái bất cập duy nhất đang được nói đến mấy ngày hôm nay. An ninh là số 1, nên ai ko có thẻ thì nội bất xuất ngoại bất nhập. Thật tức cười đại biểu có thẻ, phu nhân & 2 đứa con thì ko có, vậy phải làm thế nào? Chờ! Ko quan tâm anh là ai, chờ hết! Ko cho bảo lãnh, nhỡ thành phần xấu đặt bom thì sao? Ừ, thời đại khủng bố, phu nhân đại biểu APEC cũng có thể là kẻ đánh bom cảm tử lắm chứ! Tại sao lại thiếu thẻ nhiều thế? Có trời mới biết. Mà tại sao ta cứ đúng nguyên tắc mà làm? Để cho 1 ông cảnh vệ chặn cửa tất cả những người sắp vào & kiểm tra xem có giấy mời hay ko? 1 đoàn Đài Loan, ko thẻ. Sau khi đợi chờ giải quyết, xuất hiện 1 số thẻ tạm thời, các bác Đài cầm thẻ đi vào, bị phát hiện ko phải thẻ chính thức, toán loạn hết cả, các bác Đài chạy mất dép, biến mất rất nhanh, ko ai hiểu là đã đi đâu. Âu cũng là kinh nghiệm chạy loạn từ thời Tưởng truyền lại! Rồi còn nhân viên có thẻ, lãnh đạo thì chưa, mà chưa có thẻ thì ko được vào khách sạn, bất kể là anh đã đăng kí chưa. Thật khôi hài. Mà nói thật, nếu khủng bố nó muốn vào, nó làm giả cái thẻ an ninh này dễ ko, vì chung quy cũng chỉ là 1 cái thẻ cứng, còn các địa điểm ko hề có máy quét từ, tất cả đều là manual checking, tức... dùng con mắt của bảo vệ để kiểm tra. Đeo thẻ to đi trên đường được cái nổi, oai như ngoé, nhưng thằng xe đạp cũng thẻ mà thằng Mondeo cũng thẻ, thì thật là loạn! Thiếu thẻ, ko bít làm thế nào cho khách vào, BTC đành...mượn tạm thẻ ra vào trong ngày của nhân viên phục vụ cho khách vào. Đại biểu APEC = nhân viên??? Lúc Dha đứng ở làng nghề trong Văn Miếu nghe thấy 1 vị gọi điện thoại nói cái gì đó mà "They've got a security gate, you know, and blah blah blah..." Ko nghe rõ nhưng chắc phải là cái gì đặc sắc lắm thì ông ý mới kể. Đại biểu có thẻ, nhưng lái xe taxi của đại biểu thì ko, ai bảo đại biểu dại dột đi taxi ra NCC? Thế là bắt buộc phải dừng lại từ Big C, đại biểu đi bộ 2km ra NCC. Crazy!!!


Gom khách từ NCC ra tiệc. Tất cả mọi người đều ra đấy, thôi thì cứ thấy xe là lên. Vào ăn tiệc thì họ để lại tài liệu trên xe, chứ mang vào làm gì! Khổ nỗi lúc ra về xe nào lại về khách sạn đấy. Thế là loạn. Tài liệu của khách làm thế nào trả lại được đây? Sau 1 hồi tranh cãi, solution mà BTC đưa ra là...sẽ có solution sau, khách cứ về khách sạn. Thật ko còn từ nào khác để miêu tả ngoài...bó tay.


Tiếp về cái nỗi khổ của phu nhân. Các vị lãnh đạo đi họp thì phu nhân làm gì? Câu trả lời là đi tour. Trong khách sạn đã có bàn đăng kí để các bà ý đặt tour. Lúc đăng kí là $30, đến khi trả tiền nó biến thành $55, sau đó là $40 & giá tour bên ngoài là $19. Chúng ta hiếu khách như vậy, các phu nhân cũng chạy mất dép. Tình nguyện viên muối mặt, vì họ trực tiếp làm việc với các bà ý mà!


Tiệc, cơ hội để doanh nhân Việt Nam tiếp xúc với nước ngoài. Thế nhưng nếu cứ cái kiểu doanh nhân Việt Nam thế này thì khách sẽ ra về & mang cơ hội hợp tác theo 1 đi ko trở lại. Ko hợp! Thế là Tây cứ thế trao đổi card, Tàu cứ thế đưa kả, còn Việt Nam đưa các vi zit cho nhau. Có thể đấy chỉ là những gì Dha chứng kiến, nhưng quả là họ ko thể giao lưu nổi. Tại làm sao những đại diện cho Việt Nam mà lại thế? Nói đơn cử 1 chuyện như thế này. Tiệc ở Văn Miếu có chuẩn bị quà cho khách, & mỗi khách chỉ được 1 quà mà thôi. Nhưng chứng kiến cảnh khách nước ngoài nhận quà & khách Việt Nam "gom quà" thì thật chỉ biết nói 1 câu "Tham quá!" Có lẽ họ đã bỏ ra quá nhiều tiền để được tham dự 1 cái gala dinner nên có gì là phải mang về hết! Việt Nam tham lam lấy nhiều quà, hết cả phần cho khách nước ngoài, TNV bọn tôi ái ngại nhìn các ladies ra về ko có đồ lưu niệm. TNV chúng tôi được chỉ là "nếu thấy trên tay khách có quà rồi thì ko đưa thêm", nhưng cuối cùng thì chẳng đưa họ cũng lấy, nếu ko muốn nói là đòi. Lần ASEM trước đã có đại biểu Việt nam xin 1 cái nón ở làng nón rồi dùng cái nón đấy để... gom quà ở các gian khác. Lần này ko có nón, nhưng tình trạng cũng tương tự. Chắc mọi người đọc blog trước có nhớ cô Mai Hạnh cắt cái lá lụa tặng cho khách. Nhận được cái thứ bé xíu như vậy mà họ cũng rất vui (hoặc họ lịch sự giả vờ vui cũng được) ''Thank you" hay thậm chí "cám ơn" liên hồi. Riêng khách Việt Nam : ''chị cho tôi xin bông hoa được ko ạ?" Trơ! Cuối cùng đến màn tặng quà Dha đã ko thể chịu được & đã lôi cái thói chua ngoa ra mà đối thoại với 1 lão, vâng, phải dùng từ lão, như thế này:

- Cái gì đó em? - hất hàm về phía đống quà

- Dạ quà này chỉ dành cho nữ thôi ạ

- Cái gì thế? (người ta đã nói thế mà vẫn đòi)

- Dạ khăn lụa ạ

- ờ thế xin về cho bạn gái ko được à? (thà ông cứ nói vợ hay mẹ tôi còn cho, nói bạn gái mà đầu 2 thứ tóc, nghe ghê!)

- Dạ anh thông cảm, bên trong còn rất nhiều quý bà nước ngoài chưa có quà.

Thế là đi thẳng, ko nói gì thêm, khinh người thế! Đến đây dàn nghệ nhân sau lưng Dha vỗ tay rào rào cho màn trình diễn đanh đá của gái răng khểnh. Nghĩ lại thật xấu hổ.


Chúng tôi cúi đầu chào khách, khách mỉm cười lại, "goodnight", thậm chí có cô dễ thương còn bảo "lovely lady". Riêng Việt Nam ta đi thẳng, coi cái lũ này là khoai tây mọc mầm hết, chỉ có mấy chú an ủi "các cháu vất vả nhỉ, thôi cố lên nhé" Nếu cứ cái thái độ như vậy ở tiệc thì bạn bè gần xa sẽ đánh giá người Việt ta như thế nào? Thật buồn!

Cô Mai Hạnh đã bảo thế này: "Đấy chúng mày xem đấy rồi rút kinh nghiệm, sau này lãnh đạo đất nước cho tốt vào, đừng có để như thế!" Hi vọng thời bọn con sẽ thay đổi được 1 cái gì đó, cô à...
 

aikochan

New Member
Aiko thấy rất đau lòng. Tại sao với 1 nghệ nhân như thế mà họ nỡ đối xử... Xấu hổ quá. Bao nhiêu cái xấu xa đã bộc lộ ra gần hết. Nói ra thì chẳng ai tin được. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi. Mong rằng thế hệ chúng ta có thể thay đổi được phần nào.
 

quyenjp

Member
Theo thiển ý của boku thì nước Việt Nam không ai có đầu óc tổ chức tốt cả. Mà nếu có thì cũng đi..làm thuê làm mướn cho các tập đoàn lớn rồi.
Mà mọi người thấy đấy, nếu có một dàn lãnh đạo có tầm nhìn,biết tổ chức, biết phòng bị, dự trù thì Việt Nam ta đâu phải chịu hậu quả nặng nề về thiên tai, nghèo đói...v.v.
Nhìn cái ông bộ trưởng đàm phán cho VN vào WTO là đã hiểu rồi. Gương mặt như con khỉ già...nói thật, cho dù ổng có thực tài thì cũng không nên chường cái gương mặt xấu xí đó ra để đại diện cho Việt Nam. Phải là một người thật phong độ...! Cứ nhìn bộ trưởng thương mại các nước xem. 80 triệu dân chứ có ít đâu !
 

cuchuoi

New Member
Tui thì nghĩ nguyên nhân chính là những người có trách nhiệm thiếu mất một điều cơ bản: đó là cái tâm. Họ đâu có suy nghĩ cho lợi ích của đất nước đâu, nhiều người chỉ suy nghĩ tìm cách xà xẻo, xem mình "kiếm" được bao nhiêu từ vụ này. Chính vì không có cái tâm nên họ không chịu suy nghĩ, tính toán để phòng trừ những trường hợp bất ngờ có thể xảy ra. Cứ nhìn đơn giản như cách đại sứ quán Thái Lan ở Nhật bản tiếp người dân của họ và cách đại sứ quán Việt Nam ở Nhật bản tiếp người VN như thế nào là đã thấy khác nhau một trời một vực rồi.

Hè hè, còn cái mặt của ông bộ trưởng như quyenjp nói thì tui thấy mắc cười quá, cái đó đâu có nói lên tài cán của ổng đến đâu đâu ? muốn biết thì phải nhìn vào những cái gì mà ổng đã làm.

Những ý kiến cá nhân của các TNV không phải là hoàn toàn đúng cả, nhưng có nhiều vấn đề đáng phải lưu tâm. Cũng chỉ mong rằng sau này thế hệ mới lên thì sẽ có cái tâm trong sáng hơn, thế là phúc đức cho bà con lắm rồi.
 

hanahoasua

Lộc lá lá giề ở đây<?
Theo thiển ý của boku thì nước Việt Nam không ai có đầu óc tổ chức tốt cả. Mà nếu có thì cũng đi..làm thuê làm mướn cho các tập đoàn lớn rồi.
Mà mọi người thấy đấy, nếu có một dàn lãnh đạo có tầm nhìn,biết tổ chức, biết phòng bị, dự trù thì Việt Nam ta đâu phải chịu hậu quả nặng nề về thiên tai, nghèo đói...v.v.
Nhìn cái ông bộ trưởng đàm phán cho VN vào WTO là đã hiểu rồi. Gương mặt như con khỉ già...nói thật, cho dù ổng có thực tài thì cũng không nên chường cái gương mặt xấu xí đó ra để đại diện cho Việt Nam. Phải là một người thật phong độ...! Cứ nhìn bộ trưởng thương mại các nước xem. 80 triệu dân chứ có ít đâu !

Biết đồng chí quyenjp kêu dung nhan của ông Bộ Trưởng thì chắc chắn cả nước VN khuyên ổng ấy đi Thẩm mỹ viện cho xong :eek:/
 

@.ca

New Member
Đúng vậy..các bạn nói đúng ..bộ trưởng gì đó ...ít nhất cũng phải bảnh trai ,cao ráo ...ăn nói english ,french ..việt .....lưu loát và phải biết nhìn xa ,chứ mấy anh lãnh đạo VN ở tại Đại sứ quán canada ,ottawa ...cũng bôi bát lắm ..bởi vì các bạn có lẽ có người chưa được tới cái biệt thự lãnh xứ quán ..nhất là cái văn phòng tiếp dân ..phải đi vào bằng cửa sau ,và kê vài cái bàn trong 1 cái phòng ,mỗi bàn có 1 số điện thoại riêng ...như thật ấy ..và vẫn ăn hối lộ về chuyện ký visa vào Vn ...trắng trợn ...chỉ có vài chục mỗi visa thôi ...xấu hổ quá !
Nói chung mấy người tài giỏi thì đã đi làm thuê cho nước ngoài ..chứ lương VN chết đói ai mà làm ,nhưng người có tài thì hay bị đi tù bởi vì ...mấy anh dốt hùa với nhau đẩy anh giỏi vào tù để cùng nhau chia chác ,ăn hối lộ ...sợ mấy anh giỏi vạch ra đó mà ..thôi mấy boku cứ ..ở Vn sống đi ,chứ @.ca không bao giờ bén mảng về VN sống ...hehehe ..cạn ly nhé :cheers: .ai có phật ý thì ...uống ly bia nha..coi như @.ca đang nhậu và say sỉn rồi nói bậy ...hìhì:cheers:
 

hdongta

New Member
Bao nhiêu cái xấu xa đã bộc lộ ra gần hết.
Ý u là gì hả:)

Nhân nói dụ visa, mấy năm trước có bà con dìa vn ở luôn, qua ND làm giấy bị hét vài ve 1 ng, ớn.

Đố tìm ra bộ trưởng VN nói đc eng hay fre ngon đó, miễn là làm tốt dần nhờ đc là ngon rồi.
 

@.ca

New Member
Ý u là gì hả:)

Nhân nói dụ visa, mấy năm trước có bà con dìa vn ở luôn, qua ND làm giấy bị hét vài ve 1 ng, ớn.

Đố tìm ra bộ trưởng VN nói đc eng hay fre ngon đó, miễn là làm tốt dần nhờ đc là ngon rồi.


Xin lỗi bạn @.ca đọc không hiểu gì cả ...bạn có thể viết chữ việt rõ ràng ...không viết tắt và bỏ dấu đúng được không ? cảm on .
 

hdongta

New Member
Nhân nói dụ visa, mấy năm trước có bà con về Việt Nam ở luôn, qua Nguyễn Du làm giấy bị hét vài triệu, ớn.

Đố tìm ra bộ trưởng VN nói được tiếng Anh hay Pháp ngon đó, miễn là làm tốt dần nhờ được là ngon rồi.

@ca: u ở Canada bao lâu rồi?
 

@.ca

New Member
Nhân nói dụ visa, mấy năm trước có bà con về Việt Nam ở luôn, qua Nguyễn Du làm giấy bị hét vài triệu, ớn.

Đố tìm ra bộ trưởng VN nói được tiếng Anh hay Pháp ngon đó, miễn là làm tốt dần nhờ được là ngon rồi.

@ca: u ở Canada bao lâu rồi?[/QUOTE]

Mới có trên 30năm ...:cheers:
 

aikochan

New Member
Ý của Aiko là gì chắc mọi người cũng hiểu. Có thể là hơi quá, nhưng thực sự là Aiko thấy bức xúc quá thôi.
To @.ca: dạo này @.ca ham nhậu quá ha. :p
 

@.ca

New Member
Ý của Aiko là gì chắc mọi người cũng hiểu. Có thể là hơi quá, nhưng thực sự là Aiko thấy bức xúc quá thôi.
To @.ca: dạo này @.ca ham nhậu quá ha. :p


Chán đời quá phải nhậu thôi...chán Aiko nhất đó mà !!post cái logo lên mà Aiko chẳng có ý kiến gì cả !!! chả ai có ý kiến gì cả ...:hic: ,chán cho nên nhậu ...cạn nào :cheers:
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Văn hóa xã hội 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top