Khởi đầu từ chính mình

Khởi đầu từ chính mình

Khi tôi còn trẻ và tự do, trí tưởng tượng của tôi không có giới hạn. Tôi mơ ước mình có thể thay đổi cả thế giới. Khi trưởng thành và già dặn hơn một chút, tôi nhận thấy thế giới sẽ không thay đổi được. Vì vậy, tôi thu hẹp ước mơ của mình lại và quyết định sẽ chỉ làm
thay đổi đất nước tôi....
Nhưng dường như cũng chẳng có gì dịch chuyển.
Khi cuộc đời tôi bước vào những năm xế chiều, bằng những nỗ lực cuối cùng, tôi quyết định sẽ chỉ thay đổi gia đình mình, những người thân thiết nhất của mình. Nhưng, họ chẳng mảy may thay đổi.
Và giờ đây, khi đang ở những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, tôi chợt nhận ra: Chỉ khi nào thay đổi được bản thân mình thì tôi mới thay đổi được gia đình tôi.
Từ sự cổ vũ, khích lệ của họ, tôi có thể làm cho đất nước mình trở nên tốt đẹp hơn - và biết đâu, tôi đã làm thay đổi được thế giới này!
Những dòng chữtrên đây được viết trên ngôi mộ của một mục sưngười Anh trong hầm mộ của tu viện Westminster.
Cụm từ chán nhất và buồn nhất trong cả văn nói lẫn văn viết chính là "Giá như..."



Start with yourself

The following words were written on the tomb of an Anglican bishop in the crypts of Westminster Abbey:
When I was young and free, my imagination had no limits, I dreamed of changing the world. As I grew older and wiser, I discovered the world would not change, so I shortened my sights somewhat and decided to change only my country.
But it too seemed immovable.
As I grew into my twilight years, in one last desperate attempt, I settled for changing only family, those closest to me, but, they would have none of it.
And now as I lay on my deathbed, I suddenly realize: If I had only changed myself first, then by example I would have changed my family.
From their inspiration and encouragement, I would then have been able to better my country and, who knows, I may have even changed the world.
For of all sad words of tongue or pen, the saddest are these: "It might have been!"

Nguồn: www.ledmobile.net
 
Bình luận (21)

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Tôi đã biết yêu thương bản thân mình

Khi bắt đầu hiểu được rằng một đứa trẻ cần nhiều thứ hơn là những môn học ở trường thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Kiến thức toán học của tôi tốt, và tôi dạy môn toán cũng tốt. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi cần phải làm.
Giờ đây, tôi dạy các em về tất cả, chứ không chỉ riêng môn toán. Tôi đành phải chấp nhận sự thật rằng tôi chỉ có thể thành công một phần với một số học sinh mà thôi. Những khi cố gắng tỏ vẻ mình là chuyên gia biết nhiều vấn đề thì đó lại là lúc tôi có ít đáp án trả lời nhất. Cậu bé Eddie đã giúp tôi thật sự hiểu rõ được điều này. Một lần tôi hỏi Eddie rằng tại sao em lại nghĩ là mình đang học tốt hơn so với năm ngoái. Câu trả lời của em đã mang đến cho tôi một cái nhìn mới: "Vì bây giờ con đã biết yêu thương bản thân mình hơn mỗi khi được ở bên cô."



I like myself now

I had a great feeling of relief when I began to understand that a youngster needs more than just subject matter at school. I know mathematics well, and I teach it well. I used to think that was all I needed to do. Now I teach children all subjects, not only math. I accept the fact that I can only succeed partially with some of them. I seemed to have more answers than when I tried to be the expert. The youngster who really made me understand this was Eddie. I asked him one day why he thought he was doing so much better than last year. He gave meaning to my whole new orientation. "It's because I like myself now when I'm with you," he said.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Hãy là chính mình

Bạn không cần phải trở thành người giống như mẹ của mình, trừ khi chính bạn muốn như thế. Bạn cũng không cần phải trở nên giống bà ngoại hay bà cố của mình hoặc giống một người nào đó phía gia đình bên nội.
Có thể bạn được thừa hưởng một chiếc cằm, một vóc dáng, một đôi mắt giống họ nhưng bạn không cần thiết phải giống như người nào đó đã sinh ra trước mình. Bạn không cần phải sống cuộc đời của họ. Nếu bạn thừa hưởng một điều nào đó từ dòng họ mình, hãy chọn cho mình sự mạnh mẽ, chí kiên cường. Bởi người duy nhất mà bạn cần phải trở nên giống, chính là con người mà bạn quyết định muốn trở thành.
- Pam Finger
Một lần, Tổng thống Calvin Coolidge mời những người bạn đồng hương đến dự bữa tối tại Nhà Trắng. Lo ngại cách ăn uống của mình có thể không thích hợp, những người khách quyết định làm theo những gì Coolidge làm. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi món cà phê được mang lên. Vị Tổng thống rót cà phê vào đĩa. Các vị khách cũng làm theo. Coolidge bỏ thêm đường và kem vào. Những người khách cũng làm y như vậy. Thế rồi, Coolidge cúi xuống và đặt chiếc đĩa xuống sàn cho chú mèo của mình.
- Erick Oleson
Chúng ta hãy hào phóng với những lời ngợi khen của mình. Phần thưởng lớn nhất mà chúng ta nhận được chính là niềm hạnh phúc vô biên.



Be yourself

You do not have to be your mother unless she is who you want to be. You do not have to be your mother's mother, or your mother's mother's mother, or even your grandmother's mother on your father's side. You may inherit their chins or their shapes or their eyes, but you are not destined to become the women who came before you. You are not destined to live their lives. So if you inherit something, inherit their strength, their resilience. Because the only person you are destined to become is the person you decide to be.
- Pam Finger
President Calvin Coolidge once invited friends from his hometown to dine at the White House. Worried about their table manners, the guests decided to do everything that Coolidge did. This strategy succeeded, until coffee was served. The president poured his coffee into the saucer. The guests did the same. Coolidge added sugar and cream. His guests did, too. Then Coolidge bent over and put his saucer on the floor for his cat.
- Erik Oleson
We increase whateverwe praise. The whole creation responds to praise, and is glad.

Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Hai anh em

Có hai anh em nhà nọ cùng làm việc trên một nông trại của gia đình. Người anh đã lập gia đình, còn người em vẫn còn độc thân. Mỗi khi kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, hai anh em lại chia đều những gì mình đã làm được trong ngày, cả phần lúa gạo cũng như lợi nhuận.
Một ngày nọ, người em bỗng nghĩ thầm trong bụng: "Thật không công bằng khi chia đôi mọi thứ với anh. Mình chỉ có một thân một mình, có cần gì nhiều đâu cơ chứ!". Nghĩ thế, nên từ đó trở đi, cứ mỗi tối, anh lại lấy bớt phần thóc của mình, băng qua cánh đồng nhỏ giữa hai nhà và đổ vào kho thóc của người anh.
Trong khi ấy, người anh cũng thầm nghĩ trong lòng: "Thật không công bằng khi mình chia đều mọi thứ với em. Mình đã có vợ, có con, không còn phải lo lắng điều gì nữa, còn em mình chỉ có một mình, đâu có ai để lo cho tương lai”. Và thế là người anh, vào mỗi tối, cũng lấy bớt phần thóc của mình và đổ vào kho của người em.
Cả hai anh em đều rất ngạc nhiên khi lượng thóc của mình vẫn không vơi đi chút nào so với trước đó. Rồi một tối nọ, cả hai anh em va phải nhau trong lúc thực hiện kế hoạch của mình. Và họ đã hiểu ra mọi chuyện. Bỏ rơi bao thóc trên tay, hai anh em xúc động ôm chầm lấy nhau...
- Khuyết danh Theo More Sower's Seeds của Brian Cavanaugh Chính những điều chúng ta cho đi sẽ là những gì chúng ta nhận lại.



Two brothers

Two brothers worked together on the family farm. One was married and had a large family. The other was single. At the day's end, the brothers shared everything equally, produce and profit.
Then one day, the single brother said to himself, "It's not right that we should share equally the produce and the profit. I'm alone and my needs are simple." So each night he took a sack of grain from his bin and crept across the field between their houses, dumping it into his brother's bin.
Meanwhile, the married brother said to himself, "It's not right that we should share the produce and the profit equally. After all, I'm married and I have my wife and my children to look after me in years to come. My brother has no one, and no one to take care of his future." So each night he took a sack of grain and dumped it into his single brother's bin.
Both men were puzzled for years because their supply of grain never dwindled. Then one dark night the two brothers bumped into each other. Slowly it dawned on them what was happening. They dropped their sacks and embraced one another...

Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Sự thật vẫn là sự thật!

Nhà báo David Casstevens của tờ Tin buổi sáng Dallas kể lại câu chuyện về Frank Szymanski, một trung phong của đội Notre Dame vào những năm 1940, người đã được gọi đến tòa án với tư cách là nhân chứng của một vụ án dân sự xảy ra tại South Bend.
“Anh có phải là thành viên của đội bóng đá Notre Dame năm nay không? vị quan tòa hỏi. “Vâng, thưa quý tòa.”
“Anh chơi ở vị trí nào?”
“Thưa quý tòa, ở vị trí trung phong.” “Anh đã chơi như thế nào?”
Szymanski tỏ ra hơi lúng túng, nhưng rồi anh trả lời một cách mạnh mẽ: “Thưa tòa, tôi là trung phong giỏi nhất của Notre Dame từ trước đến giờ.”
Huấn luyện viên Frank Leahy cũng có mặt trong phiên tòa hôm ấy lấy làm ngạc nhiên vì Szymanski luôn là người rất khiêm tốn và không bao giờ tự đề cao mình. Vì thế, khi phiên tòa kết thúc, Frank đến bên cạnh Szymanski và hỏi tại sao anh có thể tuyên bố một câu như vậy. Szymanski bối rối trả lời:
“Tôi không thích phải tuyên bố như thế, thưa Huấn luyện viên. Nhưng xét cho cùng, tôi đã tuyên thệ là chỉ nói sự thật.”
- David Casstevens
Sự thật đơn giản là sự thật. Nó chẳng cần lý do và cũng chẳng cần phải bàn cãi: Vì nó chính là sự thật.



Nothing but the truth!

David Casstevens of the Dallas Morning News tells a story about Frank Szymanski, a Notre Dame center in the 1940s, who had been called as a witness in a civil suit at South Bend.
"Are you on the Notre Dame football team this year?" the judge asked. "Yes, Your Honor."
"What position?" "Center, Your Honor." "How good a center?"
Szymanski squirmed in his seat, but said firmly: "Sir, I'm the best center Notre Dame has ever had."
Coach Frank Leahy, who was in the courtroom, was surprised. Szymanski always had been modest and unassuming. So when the proceedings were over, he took Szymanski aside and asked why he had made such a statement. Szymanski blushed.
"I hated to do it, Coach," he said. "But, after all, I was under oath."
- David Casstevens The truth simply is, that's all. It doesn't need reasons; it doesn't have to be right: It's just the truth.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Có đôi mắt dõi theo bạn

- Có một đôi mắt, dõi theo bạn từng ngày. Có một đôi tai, lắng nghe từng lời bạn nói. Có đôi bàn tay, hăm hở làm theo bạn,
Và có cậu bé đáng yêu, mơ một ngày nào đó sẽ là người giống bạn. Bạn đã là thần tượng của chú bé đáng yêu.
- Patricia Fripp
- Thomas Jefferson
- William Shakespeare
Bé vẫn luôn tin tưởng, bạn là người thông minh nhất, không một nỗi nghi ngờ. Bé đặt trọn niềm tin, lắng nghe điều bạn nói, dõi theo điều bạn làm.
Và cậu bé sẽ nói, và cậu bé sẽ làm, như cách bạn từng làm. Có một cậu bé, với đôi mắt tinh anh,
Tin rằng bạn luôn đúng, và dõi theo bạn từng ngày. bạn đang là gương sáng, qua những gì bạn làm.
Cậu bé sẽ dõi theo, để lớn lên giống bạn.




Little eyes upon you

There are little eyes upon you and they're watching night and day. There are little ears that quickly take in every word you say.
- Khuyết danh
There are little hands all eager to do anything you do; and a little boy who's dreaming of the day he'll be like you.
You're the little fellow's idol, you're the wisest of the wise. In his little mind about you no suspicions ever rise.
He believes in you devoutly, holds all you say and do;
He will say and do, in your way when he's grown up like you.
There's a wide-eyed little fellow who believes you're always right, and his eyes are always opened, and he watches day and night.
You are setting an example every day in all you do, to grow up to be like you.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Bài văn của Tommy

Chỉ chốc lát nữa thôi, cả bố và mẹ của Tommy, vừa mới sống ly thân với nhau, sẽ đến dự buổi họp phụ huynh về việc học tập sa sút và hành vi phá phách của cậu. Thế nhưng, cả hai người đều không biết rằng họ được mời đến cùng lúc.
Tommy, cậu con trai duy nhất của họ, trước đây là một cậu bé luôn vui vẻ, ngoan ngoãn, và là một học sinh xuất sắc. Còn bây giờ, tôi không biết làm thế nào để nói với bố mẹ Tommy rằng kết quả học tập sa sút của cậu bé trong thời gian gần đây chính là phản ứng của một đứa trẻ đang gánh chịu nỗi đau quá lớn trong lòng trước sự ly thân và việc ly hôn sắp xảy ra của bố mẹ mình.
Mẹ Tommy bước vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế mà tôi đặt sẵn gần chiếc bàn của mình. Rồi bố Tommy cũng đến. Cả hai cố ý phớt lờ nhau.
Khi đưa bản kết quả chi tiết hành vi đạo đức và học tập của Tommy cho họ, tôi thầm mong nghĩ ra cách nào đó có thể giúp cả hai người xích lại gần nhau hơn và hiểu ra rằng những điều họ gây ra đã tác động đến cậu bé như thế nào. Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại không thể nói được điều gì. Có lẽ một trong những mẫu giấy cẩu thả lem luốc mà Tommy đã viết sẽ giúp họ hiểu được điều ấy chăng?
Tôi tìm thấy mảnh giấy nhàu nát, đẫm nước mắt ấy nhét trong hộc bàn của Tommy. Những dòng chữ viết nguệch ngoạc, lặp đi lặp lại dày kín cả hai mặt giấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lại mảnh giấy cho phẳng rồi đưa cho mẹ của Tommy. Bà đọc và đưa nó cho chồng mà không hề nói lời nào. Bố Tommy cau mày. Nhưng rồi, khuôn mặt ông dãn ra. Thời gian như lắng đọng khi ông mãi lặng yên đọc đi đọc lại những dòng chữ nguệch ngoạc của con mình.
Cuối cùng, ông cẩn thận gấp mảnh giấy lại và đưa tay nắm lấy bàn tay của vợ mình. Bà lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi và mỉm cười với ông. Đôi mắt tôi cũng rưng rưng lệ, nhưng dường như không ai chú ý đến điều đó cả.
Thượng Đế đã chỉ cho tôi cách để hợp nhất gia đình của Tommy lại. Người đã giúp tôi tìm thấy mảnh giấy đặc kín những dòng chữ viết nên từ trái tim nặng trĩu ưu phiền của cậu bé:
"Bố yêu quý... mẹ yêu quý... Con yêu cả hai người... con yêu cả hai người... con yêu cả hai người..."



Tommy's essay

Soon Tommy's parents, who had recently separated, would arrive for a conference on his failing schoolwork and disruptive behavior. Neither parent knew that I had summoned the other.
Tommy, an only child, had always been happy, cooperative, and an excellent student. How could I convince his father and mother that his recent failing grades represented a brokenhearted child's reaction to his adored parents'separation and pending divorce?
Tommy's mother entered and took one of the chairs I had placed near my desk. Then the father arrived. They pointedly ignored each other.
As I gave a detailed account of Tommy's behavior and schoolwork, I prayed for the right words to bring these two together to help them see what they were doing to their son. But somehow the words wouldn't come. Perhaps if they saw one of his smudged, carelessly done papers.
I found a crumpled, tear-stained sheet stuffed in the back of his desk. Writing covered both sides, a single sentence scribbled over and over.
Silently, I smoothed it out and gave it to Tommy's mother. She read it and then without a word handed it to her husband. He frowned. Then his face softened. He studied the scrawled words for what seemed an eternity.
At last, he folded the paper carefully and reached for his wife's out-stretched hand. She wiped the tears from her eyes and smiled up at him. My own eyes were brimming, but neither seemed to notice.
In his own way God had given me the words to reunite that family. He had guided me to the sheet of paper covered with the anguished outpouring of a small boy's troubled heart.
"Dear Mother... Dear Daddy... I love you... I love you... I love you."


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Con là người tuyệt vời nhất

Mỗi giây phút chúng ta sống đều mới mẻ và sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa... Chúng ta dạy cho con cái chúng ta những điều gì? Chỉ đơn thuần rằng hai cộng hai là bốn, và rằng Paris chính là thủ đô của nước Pháp,... thôi sao?
Chúng ta nên nói với chúng rằng: Con có biết con là ai không? Con thật tuyệt vời và không ai giống con cả. Từ xưa đến nay, chưa có một đứa trẻ nào như con cả. Đôi chân con, cả đôi tay, cả những ngón tay xinh, cả dáng đi của con nữa,... tất cả đều thật tuyệt vời.
Con có thể sẽ trở thành một người như Shakespeare, như Michelangelo, hay như Beethoven. Con có thể làm được mọi thứ. Đúng thế, con là người tuyệt vời nhất. Và khi lớn lên, liệu con có thể làm tổn thương đến một người nào đó, cũng là người tuyệt vời như con không?
Tất cả chúng ta phải làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp để xứng đáng với những đứa trẻ tuyệt vời của nó.
Những gì chúng ta thật sự tin vào bản thân chúng ta đều đúng.
- Pablo Casals
- Orison Swett Marden
Nếu bạn đối xử với một người như thể những gì người đó phải trở thành hay có thể trở thành, người đó sẽ trở nên như vậy.



You are a marvel

Each second we live is a new and unique moment of the universe that will never be again... And what do we teach our children? That two and two make four, and that Paris is the capital of France.
We should say to each of them: Do you know what you are? You are a marvel. You are unique. In all the years that have passed, there has never been another child like you. Your legs, your arms, your clever fingers, the way you move.
You may become a Shakespeare, a Michelangelo, a Beethoven, you have the capacity for anything. Yes, you are a marvel. And when you grow up, can you then harm another who is, like you, a marvel?
We must all work to make the world worthy of its children.
What we sincerely believe regarding ourselves is true for us.
- Pablo Casals
- Orison Swett Marden
If you treat an individual as if he were what he ought to be and could be, he will become what he ought to be and could be.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Món quà

Bennet Cerf kể lại câu chuyện xúc động xảy ra trên một chuyến xe buýt đang xóc nảy trên một con đường vắng vẻ: Trên xe buýt hôm ấy có một cụ già, tay ôm một bó hoa tươi thắm. Ngồi ở băng ghế đối diện ông là một cô gái trẻ cứ thỉnh thoảng đưa mắt ngắm nhìn bó hoa ấy.
Đến lúc phải xuống xe, đột nhiên ông lão ấn bó hoa vào tay cô gái, ôn tồn bảo: "Ta thấy cháu rất thích những bông hoa này. Và ta nghĩ rằng vợ ta chắc sẽ vui lòng nếu cháu giữ chúng. Ta sẽ nói với bà ấy rằng ta đã tặng cháu bó hoa". Cô gái đón nhận bó hoa rồi dõi mắt nhìn ông xuống xe và chậm rãi bước vào cổng một nghĩa trang nhỏ.



The gift

Bennet Cerf relates this touching story about a bus that was bumping along a back road:
In one seat a wispy old man sat holding a bunch of fresh flowers. Across the aisle was a young girl whose eyes came back again and again to the man's flowers. The time came for the old man to get off. Impulsively he thrust the flowers into the girl's lap. "I can see you love the flowers," he explained, "and I think my wife would like for you to have them," I'll tell her I gave them to you." The girl accepted the flowers, then watched the old man get off the bus and walk through the gate of a small cemetery.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Mong muốn giản đơn nhất

Mỗi ngày ít nhất một lần, con mèo đen già nua của chúng tôi lại mon men đến gần với bộ dạng như đang cần một nhu cầu đặc biệt nào đó. Nó không có vẻ đòi ăn hay muốn được thả ra ngoài mà dường như nó cần một điều gì đó khác hẳn.
Nếu bạn cho nằm lên đùi, nó sẽ nhảy phốc lên. Mỗi lần như vậy, nó bắt đầu rùng mình khi bạn gãi lưng, xoa cằm cho nó và liên tục vỗ về rằng nó là một con mèo con dễ thương vô cùng.
Con gái tôi giải thích thật đơn giản rằng: "Blackie muốn được âu yếm và chăm sóc".
Blackie không phải là thành viên duy nhất có nhu cầu đó: cả tôi và vợ tôi cũng cần. Tôi chợt nghĩ đến bọn trẻ nhiều nhất, đến nhu cầu được nhận một vòng tay yêu thương, một chỗ ngồi ấm áp trong lòng, một cái nắm tay - những cử chỉ mà đôi khi chỉ cần dành một chút thời gian.
Nếu tôi chỉ có thể làm duy nhất một điều, thì điều mà tôi chọn sẽ là đảm bảo cho mọi trẻ em, ở bất cứ nơi đâu, cũng được âu yếm yêu thương mỗi ngày. Trẻ con, cũng như những chú mèo, rất cần được yêu thương.
- Fred T. Wilhelms
Hãy cho đi những gì bạn có.
Đừng chần chừ hay toan tính nghĩ suy.



The gentlest need

At least once a day our old black cat comes to one of us in a way that we've all come to see as a special request. It does not mean he wants to be fed, or to be let out. His need is for something very different.
If you have a lap handy, he'll jump into it. Once in it, he begins to vibrate almost before you stroke his back, scratch his chin, and tell him over and overwhat a good kitty he is.
Our daughter puts it simply: "Blackie needs to be purred."
Blackie isn't the only one who has that need: I share it, and so does my wife. Still, I associate it especially with youngsters, with their quick, impulsive need for a hug, a warm lap, and a hand held out - such gestures requiring only a little time.
If I could do just one thing, it would be this: To guarantee every child, everywhere, one good purring every day. Kids, like cats, need time to purr.
Give what you have to someone.
It may be better than you dare to think.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Tình thương trong đôi mắt

Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại miền Bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự chờ đợi dường như là vô tận. Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì những cơn gió bắc giá buốt.
Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một gần trên con đường đã đóng băng. Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình. Người kỵ sĩ thứ hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: "Anh có thể cho tôi đi nhờ qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!"
Ghìm cương ngựa lại, người kỵ sĩ đáp: "Tất nhiên rồi. ông hãy lên đây!". Trông thấy ông lão đã gần như không thể nhấc nổi thân người gần như đông cứng của mình, anh bước xuống ngựa và giúp ông trèo lên yên. Rồi người kỵ sĩ không chỉ đưa ông qua sông, mà còn đưa đến tận nhà ông cách đó chỉ vài dặm đường.
Khi cả hai gần đến căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của ông lão, người kỵ sĩ tò mò hỏi: "Tôi thấy ông đã để rất nhiều kỵ sĩ khác đi qua mà không hỏi đi nhờ. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao trong một đêm đông giá lạnh như thế này, ông lại chờ đợi đến người cuối cùng mới xin đi nhờ qua sông? Nếu tôi từ chối và để ông lại đó thì ông biết làm thế nào?"
Ông lão từ từ bước xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ và trả lời: "Ta sống ở vùng này đã lâu, và ta nghĩ rằng ta cũng đã có thể hiểu được người khác chút nào đó". Ông lão nói tiếp: "Khi ta nhìn vào mắt những chàng kỵ sĩ khác, ta thấy họ không có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của ta cả. Thật vô ích khi đề nghị họ giúp đỡ. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, ta thấy được sự tốt bụng và lòng nhân hậu hiển hiện rất rõ. Ngay lúc ấy ta biết rằng chính tâm hồn cao quý của anh mới có thể sẵn sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn mà thôi."
Những lời nói chân tình của ông lão khiến người kỵ sĩ xúc động sâu sắc. "Tôi thật lòng cảm ơn vì những gì ông vừa nói", anh nói với ông lão. "Tôi mong là mình sẽ không bao giờ vì quá bận rộn với công việc đến nỗi từ chối giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bằng lòng nhân ái và trắc ẩn của mình."
Với những lời nói ấy, Thomas Jefferson quay ngựa đi và bắt đầu con đường đi đến Nhà Trắng của mình.
- Khuyết danh Theo The Sower's Seeds của Brian Cavanaugh
Chân giá trị và sự khiêm nhường là những viên đá nền cho lòng trắc ẩn.



Compassion is in the eyes

It was a bitter, cold evening in Northern Virginia many years ago. The old man's beard was glazed by winter's frost while he waited for a ride across the swift - flowing river. The wait seemed endless. His body became numb and stiff from the frigid north wind.
He heard the faint, steady rhythm of approaching hooves galloping along the frozen path. Anxiously, he watched as several horsemen rounded the bend. He let the first one pass by without an effort to get his attention. Then another passed by, and another. Finally, the last rider neared the spot where the old man sat like a snow statue. As this one drew near, the old man caught the rider's eye and said, "Sir, would you mind giving an old man a ride to the other side? There doesn't appear to be a passageway by foot."
Reigning his horse, the rider replied, "Sure thing. Hop aboard." Seeing the old man was unable to lift his half-frozen body from the ground, the horseman dismounted and helped the old man onto the horse. The horseman took the old man not just across the river, but to his destination, which was just a few miles away.
As they neared the tiny but cozy cottage, the horseman's curiosity caused him to inquire, "Sir, I notice that you let several other riders pass by without making an effort to secure a ride. I'm curious why, on such a bitter winter night, you would wait and ask the last rider. What if I had refused and left you there?"
The old man lowered himself slowly down from the horse, looked the rider straight in the eyes, and replied, "I've been around these here parts for some time. I reckon I know people pretty good." The old-timer continued, "I looked into the eyes of the other riders and
immediately saw there was no concern for my situation. It would have been useless even to ask them for a ride. But when I looked into your eyes, kindness and compassion were evident. I knew, then and there, that your gentle spirit would welcome the opportunity to give me assistance in my time of need."
Those heartwarming comments touched the horseman deeply. "I'm most grateful for what you have said," he told the old man. "May I never get too busy in my own affairs that I fail to respond to the needs of others with kindness and compassion."
With that, Thomas Jefferson turned his horse around and made his way back to the White House.
- Anonymous From Brian Cavanaugh's The Sower's Seeds
Dignity and humility are the cornerstones of compassion.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Cậu bé biết chia sẻ nhiều nhất

Nhà văn Leo Buscaglia, đồng thời là nhà diễn thuyết, có lần đã kể lại cuộc thi mà ông được mời làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào biết quan tâm đến người khác nhiều nhất. Người đoạt giải là một cậu bé mới bốn tuổi.
Gần nhà cậu bé có ông cụ vừa mới mất đi người vợ thân thương của mình. Khi nhìn thấy ông cụ đau buồn như thế, cậu bé đã vào nhà, leo vào lòng ông cụ, và ngồi yên như vậy. Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói gì với ông, cậu bé trả lời: "Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ông khóc được thôi."
Ellen Kreidman
Tình yêu thương là tất cả. Đó là chìa khóa để bước vào cuộc sống và sức mạnh của tình yêu thương sẽ làm lay động cả thế giới.



The most caring child

Author and lecturer Leo Buscaglia once talked about a contest he was asked to judge. The purpose of the contest was to find the most caring child. The winner was a four-year-old child whose next-door neighbor was an elderly gentleman who had recently lost his dear wife. Upon seeing the man cry, the little boy went into the old gentleman's yard, climbed onto his lap, and just sat there. When his mother asked him what he had said to the neighbor, the little boy said, "Nothing, I just helped him cry."
- Ellen Kreidman Love is everything. It is the key to life, and its influences are those that move the world.
- Ralph Waldo Trine
You must give time to your fellow men -even if it's a little thing.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Điều nên làm ngay!

Trong một khóa học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: "Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy."
Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thực hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.
Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:
“Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình. Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.
Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi. Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông, lòng thầm mong bố sẽ mở cửa cho tôi. Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố. Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa.
Tôi bước vào và nói: ‘Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố’.
Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi. Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc. Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói: ‘Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó.’
Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ. Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa.”
- Dennis E. Mannering Không một ai có được niềm vui thực sự, trừ khi người ấy được sống trong tình yêu thương.
- St. Thomas Aquinas
Bạn hãy dành thời gian cho những người xung quanh mình - cho dù chỉ là để làm một việc nhỏ nhoi.



Do it now!

In a crash course in psychology, the professor gave the assignment to the students: "Within a week, you go to someone you love, and tell them that you love them. They are people that you have never or rarely told such words."
The assignment looked easy. However, almost the men of the course, who were over 30 years old, found it difficult to carry out because rarely had they expressed their feelings to someone else.
At the beginning of the next class, the professor asked his students to retell their stories. It seemed that he waited for a woman, but an arm of a man raised. He looked so touched. He began his story:
“Five years ago, my father and I had a vicious disagreement and never really resolved it. We avoided seeing each other unless we absolutely had to at family gatherings. Even those times, we hardly spoke. So by the time I got home, I had convinced myself I was going to tell my father I loved him.
Just making that decision seemed to lift a heavy load off my chest. During that night, I hardly slept. Next day, I was at my parents' house ringing the doorbell, praying that Dad would answer the door. I was afraid if Mom answered, I would chicken out and tell her instead. But as luck would have it, Dad did answer the door.
‘I didn't waste any time’ - I took one step in the door and said, ‘Dad, I just came over to tell you that please forgive me and I love you.’
It was as if a transformation came over my dad. Before my eyes his face softened, the wrinkles seemed to disappear and he began to cry. He reached out and hugged me and said, ‘I love you too, son, but I've never been able to say it.’
But that's not even my point. Two days after that visit, my dad had a sudden heart attack and now is still in the hospital. If I am still hesitating about talking to my father, I may not have no chance to do so.”
No man truly has joy unless he lives in love.
You must give time to your fellow men -even if it's a little thing.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Cái ôm

Cái ôm rất có ích cho sức khỏe chúng ta. Nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, chữa lành những nỗi thất vọng, giảm căng thẳng và mang lại một giấc ngủ ngon. Nó tiếp thêm cho chúng ta một nguồn sinh lực mới, giúp con người trẻ lại và không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ nào. Cái ôm chính là một phương thuốc diệu kỳ.
Cái ôm luôn tự nhiên. Nó là một hợp chất hữu cơ ngọt ngào, không chứa bất cứ thành phần nhân tạo nào, không gây ô nhiễm, rất thân thiện với môi trường và hoàn toàn lành tính.
Cái ôm là một món quà lý tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận, chứng tỏ rằng bạn luôn quan tâm đến người ấy, không cần phải có một lớp giấy gói bóng láng, và dĩ nhiên, bạn có thể trao tặng lại cho người đã tặng mình.
Cái ôm gần như là hoàn hảo về mọi mặt. Nó không cần pin để rồi hết năng lượng, không lạm phát, không gây béo phì, không cần lương tháng, chống được trộm cướp và không phải tính thuế.
Cái ôm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức mạnh kỳ diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vòng tay của mình cũng chính là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.
Hãy nghĩ đến những người thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vòng tay của mình cho họ? Hay là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy sẽ chủ động điều đó? Đừng chờ đợi! Hãy là người khởi đầu!
- Charles Faraone
Chúng ta cần 4 cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, 8 cái ôm mỗi ngày để duy trì cuộc sống; và 12 cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên.



Hugging is

Hugging is healthy. It helps the immune system, cures depression, reduces stress and induces sleep. It's invigorating, rejuvenating and has no unpleasant side effects. Hugging is nothing less than a miracle drug.
Hugging is all natural. It is organic, naturally sweet, no artificial ingredients, non-polluting, environmentally friendly and 100 percentwholesome.
Hugging is the ideal gift. Great for any occasion, fun to give and receive, shows you care, comes with its own wrapping and, of course, fully returnable.
Hugging is practically perfect. No batteries to wear out, inflation-proof, non-fattening, no monthly payments, theft-proof and nontaxable.
Hugging is an underutilized resource with magical powers. When we open our hearts and arms we encourage others to do the same.
Think of the people in your life. Are there any words you'd like to say? Are there any hugs you want to share? Are you waiting and hoping someone else will ask first? Please don't wait! Initiate!
- Charles Faraone
We need four hugs a day for survival, eight hugs a day for maintenance, and twelve hugs a day for growth.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Một hành động của lòng nhân ái

Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.
"Tôi có thể làm cho anh được điều gì ngay bây giờ không?" Tổng thống hỏi.
Người lính trẻ rõ ràng không nhận ra Lincoln. Anh cố thều thào: "Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!"
Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình:
"Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con nhé. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ."
Người lính đã quá yếu sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: "Viết thay cho con trai bà - Abraham Lincoln."
Người lính trẻ nhìn vào bức thư, và anh thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy tên người đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.
"Ngài chính là Tổng thống ư?" anh hỏi.
"Vâng, tôi đây!" Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm được gì cho anh.
"Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!" anh nói. "Điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều khi phải đối mặt với cái chết!"
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ trong bàn tay mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.



An act of kindness

President Abraham Lincoln often visited hospitals to talk with wounded soldiers during the Civil War. Once, doctors pointed out a young soldierwho was near death and Lincoln went over to his bedside.
"Is there anything I can do for you now?" asked the president.
The soldier obviously didn't recognize Lincoln, and with some effort he was able to whisper, "Would you please write a letter to my mother?"
A pen and paper were provided and the president carefully began to write down what the young man was able to say:
"My dearest mother, I was badly hurt while doing my duty. I'm afraid I'm not going to recover. Don't grieve too much for me, please. Kiss Mary and John for me. May God bless you and father."
The soldier was too weak to continue, so Lincoln signed the letter for him and added, "Written for your son by Abraham Lincoln."
The young man asked to see the note and was astonished when he discovered who had written it.
"Are you really the president?" he asked.
"Yes, I am," Lincoln replied quietly. Then he asked if there was anything else he could do. "Would you please hold my hand?" the soldier asked. "It will help to see me through to the end."
In the hushed room, the tall gaunt president took the soldier's hand in his and spoke warm words of encouragement until death came.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Bài hát từ trái tim

Có một người đàn ông tốt bụng cưới được người phụ nữ như ông hằng mơ ước. Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và họ sinh hạ được một cô con gái rất xinh xắn, dễ thương.
Khi cô gái đã lớn, người cha vẫn thường ôm cô vào lòng và nói: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố". Cô con gái giận dỗi: "Kìa bố, con không còn là một đứa bé nữa". Nhưng người cha luôn cười xòa và đáp: "Đối với bố, con luôn là con gái bé bỏng của bố".
Một ngày kia, cô-con-gái-không-còn-bé-bỏng ấy quyết định rời khỏi ngôi nhà thân yêu của mình để khám phá thế giới xung quanh. Khi cô gái thật sự hiểu về bản thân mình thì cũng là lúc chiểu về cha mình hơn. Một trong những điểm mạnh của ông là ông luôn bày tỏ tình thương yêu với gia đình của mình. bất kể cô đang ở đâu, cha vẫn gọi cho cô và nói rằng: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố".
Một ngày nọ, cô gái nhận được một cú điện thoại không mong đợi: cha cô đã bị liệt sau một cơn đột quỵ. Ông không thể nói, không thể cười, không thể đi lại... và không thể nói được với cô rằng ông rất yêu cô.
Cô trở về bên cha. Khi bước vào phòng, cô thấy ông nằm đó, trông thật bé nhỏ và ốm yếu. Ông gắng gượng trò chuyện cùng cô nhưng không thể. điều duy nhất mà cô có thể làm là ngồi bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy đôi vai bất động của cha mình. Tựa đầu lên ngực cha, cô suy ngẫm nhiều điều. Cô nhớ lại rằng mình luôn cảm thấy được cha che chở, nâng niu từ tấm bé. Cô thấy lòng quặn thắt trước nỗi đau sắp mất đi người cha yêu quý. Không còn nữa rồi những lời yêu thương vỗ về của cha.
Và bỗng nhiên, cô nghe tiếng nhịp đập trái tim người cha. Trái tim ông vẫn đập đều đều, mạnh mẽ, như muốn vượt lên tất cả những phần cơ thể đau yếu còn lại. Và trong giây phút được bình yên trên ngực cha như thế, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cô đã nghe được những lời yêu thương mà cô muốn nghe!
Trái tim của người cha phát ra những lời mà miệng ông không còn nói được nữa: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố... Bố yêu con..." và cô đã được vỗ về, an ủi bởi những lời nói yêu thương vô hình ấy của cha.




Heart song

There was a great man who married the woman of his dreams. With their love, they created a little lovely girl.
When the little girl was growing up, the great man would hug her and tell her, "I love you, little girl." The little girl would pout and say, "I'm not a little girl anymore." Then the man would laugh and say, "But to me, you'll always be my little girl."
The little girl who-was-not-little-anymore decided to leave her home and went into the world. As she learned more about herself, she learned more about the man. One of his strengths was his ability to express his love to his family. It didn't matter where she went in the world, the man would call her and say, "I love you, little girl."
The day came when the little girl who-was-not-little-anymore received an
unexpected phone call. The great man was damaged. He had had a stroke. He couldn't talk, smile, walk, hug, dance or tell the little girl who-was-not-little-anymore that he loved her.
And so she went to the side of the great man. When she walked into the room and saw him, he looked small and not strong at all. He looked at her and tried to speak, but he could not. The little girl did the only thing she could do. She sat next to the great man, and drew her arms around the useless shoulders of her father. Her head on his chest, she thought of many things. She remembered she had always felt protected and cherished by the great man. She felt grief for the loss she was to endure, the words of love that had comforted her.
And then she heard from within the man, the beat of his heart. The heart beat on, steadily unconcerned about the damage to the rest of the body. And while she rested there, the magic happened. She heard what she needed to hear.
His heart beat out the words that his mouth could no longer say... I love you, little girl... I love you, little girl... and she was comforted.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Những chú chó con ở cửa hiệu

Một cậu bé xuất hiện trước cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: "Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?"
Người chủ cửa hàng trả lời: "Khoảng từ 30 tới 50 đô la một con!" Cậu bé rụt rè nói: "Cháu có thể xem chúng được không ạ?"
Người chủ cửa hàng mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Từ trong chiếc cũi, năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, duy có một chú bị tụt lại sau khá xa. Ngay lập tức, cậu bé chú ý tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu liền hỏi: "Con chó này bị sao vậy bác?"
Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe thế, cậu bé tỏ ra xúc động: "Đó chính là con chó cháu muốn mua".
Chủ cửa hàng nói: "Nếu cháu thực sự thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu".
Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng và nói: "Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con chó đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Thực ra, ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác 2 đô la 37 xu thôi. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần 50 xu được không ạ?”
"Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó", người chủ cửa hàng khuyên. "Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.”
Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo: "Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà, và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó."



Puppies for sale

A little boy appeared under the store owner's sign, "Puppies for Sale." "How much are you going to sell the puppies for?" he asked.
The store owner replied, "Anywhere from $30 to $50." "Can I please look at them?," the little boy said hesitantly.
The store owner smiled and whistled, and out of the kennel came five teeny, tiny balls of fur. One puppy was lagging considerably behind. Immediately the little boy singled out the lagging, limping puppy and said, "What's wrong with that little dog?"
The owner explained that it had no hip socket; it would always be lame. The little boy became excited. "That is the little puppy that I want to buy."
The store owner said, "If you really want him, I'll just give him to you. But I know you don't want to buy that little dog."
The little boy got quite upset. He looked straight into the store owner's eyes, and said, "I don't want you to give him to me. That little dog is worth every bit as much as all the other dogs and I'll pay full price. In fact, I'll give you $2.37 now, and 50 cents a month until I have him paid for."
The store owner advised, "You shouldn't buy this little dog. He is never going to be able to run and jump and play with you like the other puppies."
To this, the little boy reached down and rolled up his pant leg to reveal a badly twisted, crippled left leg supported by a metal brace. He looked up at the store owner and softly replied, "Well, I don't run so well myself, and the little puppy will need someone who understands!"


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Một nghĩa cử bình dị

Một ngày nọ, khi đang rảo bộ từ trường về nhà, Mark trông thấy một cậu bạn đi phía trước bị vấp ngã làm đổ tung sách vở mang trên người, cùng với hai cái áo len, một cây gậy chơi bóng chày, một đôi găng tay, và một chiếc máy ghi âm nhỏ. Mark cúi xuống giúp cậu ta nhặt lại những món đồ vương vãi.
Trên đường đi, Mark được biết tên cậu là Bill, rằng cậu thích chơi điện tử, bóng chày và yêu thích môn lịch sử, rằng cậu đang gặp nhiều rắc rối trong một vài môn học, và rằng cậu ta vừa mới chia tay với bạn gái mình.
Mark tiếp tục đi về sau khi tiễn Bill về nhà. Sau đó Mark và Bill tiếp tục gặp nhau trong trường, cả hai cùng ăn trưa với nhau một, hai lần, rồi cả hai cùng tốt nghiệp phổ thông. Trong những năm kế tiếp ở trường trung học, họ vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau. Rồi năm cuối cùng ở bậc trung học chờ đợi từ lâu cũng đã đến. Ba tuần trước khi lễ tốt nghiệp diễn ra, Bill hỏi Mark xem liệu họ có thể gặp nhau trò chuyện được không.
Bill nhắc Mark nhớ lại ngày hai người gặp nhau lần đầu. "Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao vào hôm đó mình lại mang nhiều đồ về nhà như vậy không?", Bill hỏi. "Cậu biết không, mình đã dọn sạch ngăn tủ vì mình không muốn để mớ đồ đạc lộn xộn đó lại cho người khác. Trước đó, mình đã lấy trộm của mẹ một số thuốc ngủ và lần về nhà đó là để tự tử. Nhưng khi cùng trò chuyện và cười đùa vui vẻ với cậu, mình nhận thấy rằng nếu chết đi, mình sẽ tiếc lắm khoảnh khắc đáng nhớ đó, và có thể cả quãng thời gian tuyệt vời sau này nữa. Cậu thấy đấy, Mark, vào ngày hôm đó, khi cậu nhặt hộ mình những cuốn sách, cậu đã làm được hơn thế rất nhiều. Cậu đã cứu cuộc đời mình đấy".
- John W. Schlatter
Mọi người đều có thể trở nên vĩ đại. Chỉ cần trái tim bạn chan chứa lòng khoan dung, và tâm hồn bạn tràn ngập tình yêu thương.



A simple gesture

Mark was walking home from school one day when he noticed that the boy ahead of him had tripped and dropped all the books he was carrying, along with two sweaters, a baseball bat, a glove and a small tape recorder. Mark knelt down and helped the boy pick up the scattered articles. As they walked, Mark discovered the boy's name was Bill, that he loved video games, baseball and history, that he was having a lot of trouble with his other subjects, and that he had just broken up with his girlfriend.
Mark went home after dropping Bill at his house. They continued to see each other around school, had lunch together once or twice, then both graduated from junior high school. They
ended up in the same high school, where they had brief contacts over the years. Finally the longawaited senior year came. Three weeks before graduation, Bill asked Mark if they could talk.
Bill reminded him of the day years ago when they had first met. "Do you ever wonder why I was carrying so many things home that day?" asked Bill. "You see, I cleaned out my locker because I didn't want to leave a mess for anyone else. I had stored away some of my mother's sleeping pills and I was going home to commit suicide. But after we spent some time together talking and laughing, I realized that if I had killed myself, I would have missed that memorable moment and so many others that might follow. So you see, Mark, when you picked up my books that day, you did a lot more. You saved my life."
- John W. Schlatter Everybody can be great.You only need a heart full of grace and a soul generated by love.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Tình yêu đích thực

Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, là một người có vẻ ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng nữa.
Một ngày kia, ông tới thăm một thương gia ở Hamburg, người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje. Ngay khi gặp Frumtje, Moses đã yêu cô say đắm nhưng tuyệt vọng bởi cô tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài xấu xí của ông.
Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng được nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng cô đã làm ông thật buồn khi luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xã giao, Moses bối rối hỏi cô, “Cô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt bởi kiếp trước trên thiên đường không?”
“Tôi tin”, cô gái trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. “Và ông cũng tin chứ?”
“Có, tôi tin như vậy”, ông trả lời. “Cô biết đấy, ở trên thiên đường mỗi khi một cậu bé được sinh ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi cũng đã được chỉ định. Chúa còn nói thêm rằng vợ tôi sẽ bị gù. Ngay lúc đó, tôi kêu lên: ‘Ôi Chúa, một người phụ nữ gù hẳn sẽ là một thảm kịch. Thưa Ngài, xin Ngài hãy ban cho con cái bướu đó để người vợ của con được xinh đẹp’".
Frumtje ngước lên nhìn vào mắt ông và trong phút chốc, tâm tưởng cô có một sự xáo trộn mãnh liệt. Cô vươn người tới đưa tay cho Mendelssohn nắm lấy và sau đó đã trở thành người vợ tận tụy của ông.
Trong tình yêu luôn tồn tại nghịch lý: Hai người là một nhưng vẫn là hai.




True love

Moses Mendelssohn, the grandfather of the well-known German composer, was far from being handsome. Along with a rather short stature, he had a grotesque hunchback.
One day, he visited a merchant in Hamburg who had a lovely daughter named Frumtje. Moses fell hopelessly in love with her. But Frumtje was repulsed by his misshapen appearance.
When it came time for him to leave, Moses gathered his courage and climbed the stairs to her room to take one last opportunity to speak with her. She was a vision of heavenly beauty, but caused him deep sadness by her refusal to look at him. After several attempts at conversation, Moses shyly asked, "Do you believe marriages are made in heaven?"
"Yes," she answered, still looking at the floor. "And do you?"
"Yes I do," he replied. "You see, in heaven at the birth of each boy, the Lord announces which girl he will marry. When I was born, my future bride was pointed out to me. Then the Lord added, 'But your wife will be humpbacked. Right then and there I called out, 'Oh Lord, a humpbacked woman would be a tragedy. Please, Lord, give me the hump and let her be beautiful.'"
Then Frumtje looked up into his eyes and was stirred by some deep memory. She reached out and gave Mendelssohn her hand and later became his devoted wife.
- Barry and Joyce Vissell In love the paradox occurs that two beings become one and yet remain two.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Tantrođiên

ngàn năm sông núi hữu tình.......
Một người anh như thế!

Tôi được tặng một chiếc xe đạp rất đẹp nhân dịp sinh nhật của mình. Trong một lần đạp xe ra công viên dạo chơi, có một cậu bé cứ quẩn quanh ngắm nhìn chiếc xe với vẻ thích thú và ngưỡng mộ.
“Chiếc xe này của bạn đấy à?”, cậu bé hỏi.
“Anh trai mình đã tặng nhân dịp sinh nhật của mình đấy”, tôi trả lời, không giấu vẻ tự hào và mãn nguyện.
“Ồ, ước gì tớ...”, cậu bé ngập ngừng.
Dĩ nhiên là tôi biết cậu bé đang ước điều gì rồi. Cậu ấy hẳn đang ước ao có được một người anh như thế. Nhưng câu nói của cậu thật bất ngờ đối với tôi.
“Ước gì tớ có thể trở thành một người anh như thế!”, cậu ấy nói chậm rãi và gương mặt lộ rõ vẻ quyết tâm. Sau đó, cậu đi về phía chiếc ghế đá sau lưng tôi, nơi đứa em trai nhỏ tàn tật của cậu đang ngồi và nói:
“Đến sinh nhật nào đó của em, anh sẽ mua tặng em chiếc xe lăn, em nhé!”
- Dan Clark
Khi nhìn lại đời mình trong những giờ phút kiên gan chống chọi với nghịch cảnh, bạn sẽ thấy rằng: những khoảnh khắc bạn sống thực sự là những lúc bạn làm được điều gì đó hết lòng bằng tình yêu.



A brother like that!

I was received a beautiful bicycle as a birthday present. One day, when I took a ride on my bicycle in the park, a boy was walking around the bicycle, admiring it.
"Is this your bicycle?", he asked.
"My brother gave it to me on my birthday", I replied with pride and satisfaction. "Oh, I wish...", he hesitated.
Of course I knew what he was going to wish for. He was going to wish he had a brother like that. But what the boy said was unexpected to me:
"I wish," the boy went on slowly, "that I could be a brother like that". I saw his face full of determination. Then, he went to the bench behind me, where his little crippled brother was sitting and said:
“Someday, I'm gonna give you a wheelchair on your birthday.”
- Dan Clark
You will find as you look back upon your life that the moments that stand out, the moments when you have really lived, are the moments when you have done things in the spirit of love.


Nguồn: www.ledmobile.net
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top