Khi chuẩn bị ra trường, với sự háo hức mình vào làm trong 1 công ty Nhật, với vai trò là phiên dịch cho director. Trung tâm có 1 người Nhật, và còn lại tất cả đều là người Việt, nên bất đắc dĩ mình trở thành phát ngôn viên của sếp. Tất cả mọi việc từ A đến Z, sếp nói gì, cãi nhau tranh luận với nhân viên, với KH thì cũng đều qua mình. Công việc không phải tòan màu hồng, đã không ít lần trong cuộc họp dịch những cái gọi là cãi nhau, (đã cũng có lần sếp chả hiểu người ta nói tiếng việt cái j, nhưng nhìn thái độ thì cũng quay ra nói tiếng anh với người kia mày thích kenka thì quay ra mặt t mà nói, nó ko có làm j mà mày cứ quay ra chỗ nó mà nói:;-D
, đã không ít lần chứng kiến cũng như hứng chịu sự khó chịu của cả 2 bên. Tuy nhiên cũng thật may là có ông sếp hiền lành, tính tình thỏai mái, và có những đồng nghiệp trẻ lại hợp cạ với nhau, cho nên dù thế nào thì mỗi ngày đi làm là mỗi ngày vui. Và vì thế công việc đang làm cũng vẫn rất tanoshii, và mình cũng vẫn rất tự tin với công việc này.
Sau vài tháng, bởi vì có sự thay đổi trong công ty, nên dần dà cũng ít phải đi gặp KH với sếp, ít phải đi cãi nhau hơn, ít phải đau đầu hơn, nhưng có cũng có chuyện để khiến mình phải suy nghĩ rất nhiều về định hướng nghề nghiệp của chính bản than mình. Chuyện là trong cty có 1 nhân vật mới xuất hiện để giúp sếp đối phó với KH, và mọi chuyện xảy ra từ đây.:=D:
Không phải nghe cãi nhau hàng ngày, cứ tưởng là mọi thứ sẽ tốt đẹp nhưng mình trở thành cầu nối giữa sếp và nhân vật mới này trong công việc. Sự khác nhau quá khác biệt giữa 2 con người này, có thể nói là sự khác biệt giữa 2 nền văn hóa làm cho mình vô cùng mệt mỏi. :sweat
Mặc dù mình vốn được coi là người hiểu tính cách người nhật, và là người có kankaku giống nhật)
Một bên thì cần báo cáo. Một bên thì lúc nào có yêu cầu thì mới báo cáo, ko thì thôi, có j đâu mà báo với chả cáo.
Một bên thì cần những báo cáo bằng con số cụ thể. Một bên thì luôn là báo cáo bằng lời văn, hoặc theo người này theo người kia nói.
Một bên thì yêu cầu kế hoạch. Một bên thì đến lúc đấy thì mới báo.
Một bên thì luôn muốn chi tiết, cụ thể. Một bên thì luôn cho rằng sao cứ phải phức tạp thế làm j cơ chứ.
Một bên thì nói nhiều (urusai). Một bên thì hay quên, luôn để phải giục.
Một bên thì nói tiếng Anh ko nhiều. Một bên thì chả nói được tiếng Anh.
Chính vì thế, tất cả mọi chuyện từ lớn nhất đến bé nhất đều thông qua mình. Tất cả mọi chuyện, người này muốn nhắc người kia, nhắc xong, được một lần, thì lần sau lại tiếp tục nhắc tiếp. Ko có sự thay đổi. Chính vì thế đối với mỗi 1 câu hỏi, mình lại là người nghe sự cằn nhằn, khó chịu, chống đối của người bị hỏi. Và đối với mỗi câu trả lời, mình lại là người nghe sự cằn nhằn, khó chịu, giảng giải, bực tức của người bị trả lời. Ai cũng có cái lý của họ. Trình bày suy nghĩ của nhân vật kia thế này thế kia thì bị sếp nói 1 hồi, giải thích với nhân vật kia về suy nghĩ của sếp, của người Nhật thì cũng được nghe 1 hồi. Mặc dù mình đã cố giải thích cho cả 2 bên để họ hiểu 1 phần suy nghĩ của nhau, và suy nghĩ căn bản của nước Nhật hay Việt, nhưng có lẽ hiểu thì ai cũng hiểu 1 phần tính nết, suy nghĩ của nhau nhưng họ ko học cách để chấp nhận nhau, bớt chạm chán với nhau. Ai cũng muốn người kia phải nghe theo mình.
Phải công nhận phiên dịch là nghề bạn sẽ học được nhiều nhất. Phiên dịch không chỉ có dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ kia, tiếng là rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là sẽ học được những kiến thức trong nội dung dịch đó, và nếu đi dịch với KH thì còn sẽ học được rất nhiều kinh nghiệm đàm phán này nọ. Tuy nhiên nghề phiên dịch có lẽ nhất là dịch trong công ty, trong công việc thế này có lẽ cũng là cũng giống như ông chồng phải đứng giữa mẹ mình và vợ mình vậy.:heheh: Mẹ và vợ cãi nhau thì có ông chồng nào được yên ổn cơ chứ, đến 1 ngày nào đó nếu 2 người ko hòa hợp với nhau thì thể nào cũng sẽ ly dị với 1 trong 2 người thôi. :ghost_002:Vì thế trong 1 thời gian dài, hh đã luôn suy nghĩ trong đầu mình có thực sự hợp với nghề này hay không?
Cho đến bây giờ, không còn hào hứng như cách đây 1 năm, mình vẫn đang đi tìm câu trả lời cho bản thân. Và mặc dù giờ đây vẫn chưa rời công ty, nhưng giờ đây mình cũng đã làm nhiều công việc khác ngòai dịch rồi, đã không còn khổ sở nhiều vì "mẹ" và "vợ" nữa. :love:
Có lẽ sau 1 năm mình cũng nhận ra rằng ngòai ngôn ngữ, sự hiểu biết về văn hóa nhật - việt, và việc biết cách điều hòa giữa 2 nền văn hóa, và đặc biệt là tính kiên nhẫn là vô cùng quan trọng trong nghề phiên dịch.