Tản mạn quanh nơi tôi
-Đã vào đầu tháng 5,vẫn mưa gió,lạnh sụt sùi,sáng nay trởi quang mây tạnh,vác ô tô 2 bánh chậy ra công viên xem hoa vừa đến cửa gặp 2 vợ chồng già ko quen ko biết ,họ đã cúi đầu chào hỏi, tôi vội vàng đáp lễ rồi hót vài câu nắng mưa.Trong lúc chậy trong công viên lại gặp những người khác cũng cúi đầu chào buổi sáng,tôi thấy 1 ngày đầy tình người nếu ko gặp 1 ông VN cùng sống nơi tôi cư ngụ,giơ tay chào ông và được ông đáp lễ bằng khuôn mặt lạnh tanh,phớt tinh ko chào lại, bức xúc thật phải chi ko quen ko biết,mà cũng ko phải riêng hôm nay,có những lần đi làm sáng gặp nhau tôi vẫn thấy ông lầm lì nhưng khi có chuyện gì cần hỏi thì thái độ ông khác hẳn ,nhưng hỏi xong thì lại bảo thế thì biết rồi,hihi tôi hỏi lại:
- nếu anh biết thì hỏi tôi làm gì??
- Tôi hỏi xem ông có biết không
Rồi ông bỏ về nhà, nhìn ông tôi chợt nhớ trên chuyến bay đi về VN vào năm 1990, các cô chiêu đãi viên hàng không cũng thế, khuôn mặt nghiêm và buồn chẳng nói chẳng rằng khi mang đồ ăn cho khách, uh thì những năm đó VN mới mở cửa đón Việt kiều về thăm nhà thì ko nói,nhưng đến năm 2000 ,tôi cũng thấy chẳng khác chút nào cách đối xử với người việt nhưng lại cười toe với các bác NHật, cũng may tôi lại có cái mặt giống bác Nhật lùn nên được hỏi 1cách ưu ái khi đưa báo cho đọc,tôi bảo là VN cô ta thay đổi thái độ ngay cho đến khi xuống, rồi 2004,2006 ,2008 cũng thế.Tôi với bà nhà lại thích du lịch, năm 1997 qua NY trên chuyến bay United states America,ngoài các bà chiêu đãi viên Mỹ còn có mấy cô Nhật,họ đến với chúng tôi bằng cả sự nhiệt tình khi gọi thức ăn, đồ uống ngay cả phiếu khai quan thuế, họ cũng hỏi nếu ko biết họ sẽ sẵn sàng giúp, tưởng mình gặp người tử tế nhưng rồi năm 1998 tôi qua Los thăm mẹ trên chuyến bay JAL cũng thế,vẫn nụ cười trên môi vẫn thái độ thân thiện giúp đỡ và vừa rồi trên chuyến bay singapore airline qua Cali các cô chiêu đãi viên , nụ cười trên môi,thái độ cởi mở với hành khách trong chuyến bay, còn nhiều chuyến bay qua Úc, qua Thái qua Pháp ,tôi mới nghiệm thấy hình như việt nam mình thiếu nụ cười trong mọi tình thế,thiếu câu chào hỏi khi gặp nhau.Ai cũng cho mình là đệ nhất thiên hạ,như mấy cậu SV qua du học gần nhà,các em quan niệm đã là sempai thì ko làm gì hết ,tất cả đàn em phải làm,trong những lần Party, vợ chồng tôi qua giúp,các đàn anh còn ngủ chườn người,đàn em thì lớ ngớ, mấy cô thì ra cho có mặt rồi chuồn lại trong phòng nhưng khi ăn thì tập họp thật đông đủ, đã mấy lần nói cho các em hiểu nhưng cũng ko sửa đổi thế là tôi thôi luôn ,ko giúp đỡ nữa.
-Bây giờ, các bạn đi du học ko khó khăn như xưa, đi lao đông nước ngoài cũng thế, chúng ta đã học được những điều hay nơi xứ người, mong các bạn khi về nước hãy nói với họ nên luôn có nụ cười trên môi, hãy chào hỏi nhau cho tình người ấm áp cho 1 nước VN càng ngày càng được cảm tình của thế giới, vốn dĩ đã mất điểm quá rồi.