Ra khỏi phi trường, gặp cô T đứng đón bên ngoài,Chúng tôi đã gặp nhau mấy lần ở Nhật khi cô phụ bán quán cho cô Đ,trên tokyo ,nhìn cô khác hẳn với khi ở Nhật, bộ quần áo đúng thời trang lúc đó và phong cách cô cũng ko giống thời cô ở Nhật,trong khi anh tài xế khiêng hộ mấy va ly lên xe,tôi nhìn quanh phi trường, vẫn thế từ ngày chúng tôi ra đi,hơn10 năm rồi nhỉ.
Xe bắt đầu chậy qua đường Công lý(giờ đã đồi tên mà tôi ko nhớ rõ) đến trung tâm saigon, ngay gần vườn Bách Thảo(ngày xưa gọi là vườn BỜ-RÔ),1 tâm bảng thật to treo trên cao đập vào mắt mọi người: CHÀO MỪNG VIỆT KIỀU ÚC VÀ CANADA, nhìn tấm bảng tôi cười vu vơ、thảo nào cô T. Phong cách khác hẳn so với ngày bên nhật,sau khi làm thủ tục đăng kí người nước ngoài, chúng tôi được đưa về khu phố tôi nơi quận 3 thành phố,vốn tin vào kí ức với lại tôi nghĩ hơn 10 năm ra đi thì khi trở về nếu có khác thì chỉ chút ít, xuống xe chào cô T và anh tài xế ngay đầu đường nhà tôi, rồi đi bộ về nhà, phài nói lúc này tôi chới với thật sự con đường vào nhà những hàng cây to che tối lối đi,nhà cửa ko được tu bổ cũ kĩ, phố xá im lặng ,các cửa nhà đóng im ỉm như ko còn sức sống,mồ hôi nhễ nhãi của tháng 4 hè mà tôi quên khuấy, cứ tưởng mùa xuân bên này còn những cơn gió lạnh của mùa hoa Anh Đào,đến nhà, trước cửa 1 cái cây to tướng phủ đầy lá , tôi mới nhớ sau ngày giải phóng, chúng tôi được khuyến khích mọi nhà trồng cây mà chẳng hiểu trồng để làm gì....sau mười mấy năm cây đã to, rễ mọc đầy đã làm lớp xi măng trước cửa rạn nứt ra từng mảnh.Tôi gõ cửa, 1 khuôn mặt lạ hiện ra nhìn tôi ngơ ngác
- Ông hỏi ai??
- Dạ thưa bà, tôi xin hỏi đây là nhà cụ L. Phải ko? Tôi là T ở xa về thăm
- Đã dọn đi lâu rồi cũng gần 10 năm rồi,thế ông ko biết hả, mời ông vào nhà chơi...
Khi vào nói chuyện với bà ta, tôi mới biết, sau khi tôi đi xong,mẹ tôi chỉ còn 1 mình ,căn nhà lại quá rộng, phường cứ đến đòi mượn nhân tiện gặp bà đây từ Bắc vào công tác và định cư luôn trong Nam, bà hỏi mua lại với giá 3 lượng vàng và để mẹ tôi 1 phòng, sau thời gian cô em gái tôi thấy bất tiện lên đón mẹ tôi về ở chung, tôi xin phép bà cho tôi đi thăm lại từng phòng, lên lầu thượng phòng tôi nhìn xung quanh, tôi nhớ lại ngày nào còn đi học , buổi trưa hè bên làng xóm vọng qua câu vọng cổ mùi, tiếng rao hàng của người bán rong, mùi hoa xứ ngào ngạt trên sân thượng nơi mẹ tôi trồng, Tôi ngẩn ngơ, xúc cảm, thẫn thờ cái cảm giác của người xa xứ sau bao năm trở về chỉ còn là kỉ niệm, khong còn cái háo hức như khi bước xuống máy bay, tôi sẽ chậy bay lên phòng vứt hành lý đó, chậy xuống nhà dưới tắm vòi sen thỏa thích sau đó hàn huyên cùng mẹ tôi em tôi, và thăm những người hàng xóm sau bao năm ko gặp.....
Mẹ và em tôi đến đón chúng tôi,thật ko ngờ mẹ tôi đã thay đổi quá nhiều,mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hom ***, ngễng ngãng , lúc thì gọi tên tôi lúc thì gọi tên anh tôi,
nhưng 1 điều lạ là bà lại luôn nhớ tên vợ tôi và ôm con tôi trong lòng “ Bố mày đâu sao ko về hả”. Nhà tôi 2 ông anh thì 1 ông du học bên pháp từ năm 1963 còn 1 ông đi Bỉ năm 1974, đến tôi 1979 rời bỏ VN, những đứa con ra đi biền biệt cộng với sự thay đổi quá lớn trong xã hội, ảnh hưởng đến người chăng??
Con đây mẹ, dù sao con cũng về, về để thấy mẹ, thấy các em,thấy con phố cũ, thấy thành phố nơi con sống 1 thời tuổi trẻ mà hằng đêm nơi xứ người sau những ngày dài mệt nhọc, mộng mị, tưởng mình đang sống nơi quê hương mình, bài ca Mười năm tình cũ trong cái cassete vói tiếng hát Evis Phương như thấm từng chữ, từng chữ một trong lòng tôi.
Cô em gái tôi, gầy xọp đang loay hoay xuống bếp nấu cơm :Anh và bà H. Về nhất định ăn cơm hôm nay ở nhà vói em, con anh bao nhiêu tuổi rồi nó biết nói tiếng việt ko, chốc nữa con Quyên với thằng Bá về gặp anh chị chắc mừng lắm, tôi hỏi chồng em bây giờ làm gì, em tôi ko nói nhưng mẹ tôi trả lời ngay,
-- anh đi mấy tháng thì nó bỏ vợ con lại rồi đi, từ đó bặt tin tức ko biết sống hay chết...
Cả nhà đang vui bỗng nhiên trầm hẳn lại ,vật đổi sao dời nào ai hay biết....Căn nhà em tôi quá nhỏ 2 tầng lầu trong ngõ *** gần chợ vừa tối tăm vừa nóng hầm hập, nhìn mẹ tôi ôm cháu phe phẩy chiếc quạt tay, tôi chợt thấy hạnh phúc ko phải là tiền bạc mang đến mà nó chỉ có trong lòng mỗi người sự yêu thương, đùm bọc,đoàn kết với nhau thì tất cả đều giải quyết được dễ dàng. Đêm ấy chúng tôi thức cả đêm, chuyện ngắn chuyện dài, chợt em tôi hỏi
Anh còn nhớ Hoàng ko??Trước là Hoa Hậu lớp 12A bên Hưng Đạo ấy, nó hỏi thăm anh hoài, bây giờ có chồng 2 con rồi, nhà nó gần đây, hôm nào qua thăm nó nhé cả bà H đi nữa......
Xe bắt đầu chậy qua đường Công lý(giờ đã đồi tên mà tôi ko nhớ rõ) đến trung tâm saigon, ngay gần vườn Bách Thảo(ngày xưa gọi là vườn BỜ-RÔ),1 tâm bảng thật to treo trên cao đập vào mắt mọi người: CHÀO MỪNG VIỆT KIỀU ÚC VÀ CANADA, nhìn tấm bảng tôi cười vu vơ、thảo nào cô T. Phong cách khác hẳn so với ngày bên nhật,sau khi làm thủ tục đăng kí người nước ngoài, chúng tôi được đưa về khu phố tôi nơi quận 3 thành phố,vốn tin vào kí ức với lại tôi nghĩ hơn 10 năm ra đi thì khi trở về nếu có khác thì chỉ chút ít, xuống xe chào cô T và anh tài xế ngay đầu đường nhà tôi, rồi đi bộ về nhà, phài nói lúc này tôi chới với thật sự con đường vào nhà những hàng cây to che tối lối đi,nhà cửa ko được tu bổ cũ kĩ, phố xá im lặng ,các cửa nhà đóng im ỉm như ko còn sức sống,mồ hôi nhễ nhãi của tháng 4 hè mà tôi quên khuấy, cứ tưởng mùa xuân bên này còn những cơn gió lạnh của mùa hoa Anh Đào,đến nhà, trước cửa 1 cái cây to tướng phủ đầy lá , tôi mới nhớ sau ngày giải phóng, chúng tôi được khuyến khích mọi nhà trồng cây mà chẳng hiểu trồng để làm gì....sau mười mấy năm cây đã to, rễ mọc đầy đã làm lớp xi măng trước cửa rạn nứt ra từng mảnh.Tôi gõ cửa, 1 khuôn mặt lạ hiện ra nhìn tôi ngơ ngác
- Ông hỏi ai??
- Dạ thưa bà, tôi xin hỏi đây là nhà cụ L. Phải ko? Tôi là T ở xa về thăm
- Đã dọn đi lâu rồi cũng gần 10 năm rồi,thế ông ko biết hả, mời ông vào nhà chơi...
Khi vào nói chuyện với bà ta, tôi mới biết, sau khi tôi đi xong,mẹ tôi chỉ còn 1 mình ,căn nhà lại quá rộng, phường cứ đến đòi mượn nhân tiện gặp bà đây từ Bắc vào công tác và định cư luôn trong Nam, bà hỏi mua lại với giá 3 lượng vàng và để mẹ tôi 1 phòng, sau thời gian cô em gái tôi thấy bất tiện lên đón mẹ tôi về ở chung, tôi xin phép bà cho tôi đi thăm lại từng phòng, lên lầu thượng phòng tôi nhìn xung quanh, tôi nhớ lại ngày nào còn đi học , buổi trưa hè bên làng xóm vọng qua câu vọng cổ mùi, tiếng rao hàng của người bán rong, mùi hoa xứ ngào ngạt trên sân thượng nơi mẹ tôi trồng, Tôi ngẩn ngơ, xúc cảm, thẫn thờ cái cảm giác của người xa xứ sau bao năm trở về chỉ còn là kỉ niệm, khong còn cái háo hức như khi bước xuống máy bay, tôi sẽ chậy bay lên phòng vứt hành lý đó, chậy xuống nhà dưới tắm vòi sen thỏa thích sau đó hàn huyên cùng mẹ tôi em tôi, và thăm những người hàng xóm sau bao năm ko gặp.....
Mẹ và em tôi đến đón chúng tôi,thật ko ngờ mẹ tôi đã thay đổi quá nhiều,mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hom ***, ngễng ngãng , lúc thì gọi tên tôi lúc thì gọi tên anh tôi,
nhưng 1 điều lạ là bà lại luôn nhớ tên vợ tôi và ôm con tôi trong lòng “ Bố mày đâu sao ko về hả”. Nhà tôi 2 ông anh thì 1 ông du học bên pháp từ năm 1963 còn 1 ông đi Bỉ năm 1974, đến tôi 1979 rời bỏ VN, những đứa con ra đi biền biệt cộng với sự thay đổi quá lớn trong xã hội, ảnh hưởng đến người chăng??
Con đây mẹ, dù sao con cũng về, về để thấy mẹ, thấy các em,thấy con phố cũ, thấy thành phố nơi con sống 1 thời tuổi trẻ mà hằng đêm nơi xứ người sau những ngày dài mệt nhọc, mộng mị, tưởng mình đang sống nơi quê hương mình, bài ca Mười năm tình cũ trong cái cassete vói tiếng hát Evis Phương như thấm từng chữ, từng chữ một trong lòng tôi.
Cô em gái tôi, gầy xọp đang loay hoay xuống bếp nấu cơm :Anh và bà H. Về nhất định ăn cơm hôm nay ở nhà vói em, con anh bao nhiêu tuổi rồi nó biết nói tiếng việt ko, chốc nữa con Quyên với thằng Bá về gặp anh chị chắc mừng lắm, tôi hỏi chồng em bây giờ làm gì, em tôi ko nói nhưng mẹ tôi trả lời ngay,
-- anh đi mấy tháng thì nó bỏ vợ con lại rồi đi, từ đó bặt tin tức ko biết sống hay chết...
Cả nhà đang vui bỗng nhiên trầm hẳn lại ,vật đổi sao dời nào ai hay biết....Căn nhà em tôi quá nhỏ 2 tầng lầu trong ngõ *** gần chợ vừa tối tăm vừa nóng hầm hập, nhìn mẹ tôi ôm cháu phe phẩy chiếc quạt tay, tôi chợt thấy hạnh phúc ko phải là tiền bạc mang đến mà nó chỉ có trong lòng mỗi người sự yêu thương, đùm bọc,đoàn kết với nhau thì tất cả đều giải quyết được dễ dàng. Đêm ấy chúng tôi thức cả đêm, chuyện ngắn chuyện dài, chợt em tôi hỏi
Anh còn nhớ Hoàng ko??Trước là Hoa Hậu lớp 12A bên Hưng Đạo ấy, nó hỏi thăm anh hoài, bây giờ có chồng 2 con rồi, nhà nó gần đây, hôm nào qua thăm nó nhé cả bà H đi nữa......
Có thể bạn sẽ thích