Mùa Hè Thăm Lại Tokyo

Mùa Hè Thăm Lại Tokyo

MÙA HÈ THĂM LẠI TOKYO
Jul 21, 2006





Lệ thường người ta du lịch Nhật Bản vào mùa Xuân khoảng đầu tháng Tư để ngắm hoa anh đào nở rộ. Tokyo (Đông Kinh ) trong những ngày này có lễ hội Anh Đào, phụ nữ xúng xính trong bộ quốc phục Kimono sặc sỡ còn các ông vận áo veste cà vạt đàng hoàng nhưng vào công viên lại ngồi bệt xuống chiếu nhâm nhi những chén trà và ăn bánh mè cứng thưởng thức hoa đào nở. Hoa đào từng cánh lả tả rơi dính trên tóc, trên áo và rớt vào chén trà nhưng người Nhật xem là thơ mộng. Trai gái gặp gỡ trong lễ hội hoa đào dễ dàng đi đến đính ước trăm năm.



Người ta cũng thường thăm viếng Nhật vào mùa Thu tháng Mười Một. Mùa này những rừng phong (maple) bắt đầu thay màu lá, từ xanh chuyển sang vàng và đỏ thẫm cả nguyên khu rừng. Tháng này đi xe điện lên mạn Bắc vùng núi Nikko chứng kiến núi rừng nhiều màu sắc linh động, nơi vàng, nơi hồng cam và nơi đỏ thẫm. Cuối tuần người dân đô thị Tokyo thích lên vùng rừng núi, họ đã đặt sẵn phòng từ những tháng trước ở những quán trọ truyền thống (Ryokan). Họ trầm mình dưới suối nóng cả giờ rồi khoác áo kimono lên phòng ăn ngồi khoanh chân trên chiếu, trên bàn ăn thấp bày hàng chục chén dĩa nho nhỏ, mỗi món ăn một tí. Thường họ đi nghỉ mùa Thu nguyên đại gia đình hay với bằng hữu, bữa ăn tối đông người thân họ kể chuyện vui hay thi hát Karaoke. Đêm về ngủ chung trong một phòng lớn, mỗi người một túi ngủ trên chiếu Tatami nằm ngay trên sàn nhà.
Nhật Bản mùa Xuân rực rỡ hoa đào, mùa Thu quyến rũ lá vàng, cả hai mùa phong cảnh rất đẹp nhưng lại hay mưa nên tôi chọn du lịch Nhật Bản vào mùa Hè. Mùa Hè ngày dài, ở Tokyo 5 giờ sáng mặt trời đã mọc và mãi đến 8 giờ tối mặt trời mới lặn, ta có nhiều thời giờ lãng du khắp chốn và nhất là có đủ ánh sáng để chụp hình. Từ Los Angeles có rất nhiều hãng máy bay đưa du khách đến Tokyo, các hãng hàng không Mỹ cũng có và hãng Nhật thì có Japan Airlines nhưng rẻ hơn hết là Thai Airways hay Korean Airlines. Tôi khởi hành lúc 11 giờ sáng ở Los Angeles sau 11 giờ bay đến Tokyo lúc 3 giờ chiều của ngày hôm sau mặc dù trên phi cơ không có trải qua đêm nào. Giờ Los Angeles đi trước Tokyo 7 tiếng đồng hồ nhưng sau Tokyo một ngày. Phi trường quốc tế Tokyo ở vùng Narita nên có tên là Narita International Airport cách Tokyo 66 km (40 miles) về hướng Đông Bắc. Từ phi trường có nhiều phương tiện để du khách đi vào trung tâm thành phố Tokyo như xe điện, xe buýt và taxi. Thành phố Tokyo rất rộng lớn với diện tích 2,187 km (1,359 mi) vuông, mỗi chiều dài gần 50 km (31 mi) và dân số năm 2003 là 12.369 triệu người, gần 10% dân số toàn nước Nhật.



Năm 1974 từ Sài Gòn tôi sang Nhật 6 tháng để tu nghiệp về ngành đo đạc Thủy Đạo (Hydrographic Survey) và sau khi định cư ở California có trở lại thăm Nhật vào hè năm 1991. Vì vậy tôi cũng có nhiều kinh nghiệm và hiểu biết về thành phố Tokyo cũng như nước Nhật nên không cần phải đi theo Tour du lịch mà tự túc đi riêng cho chuyến đi này. Tôi đã vào internet đặt trước 2 đêm tại khách sạn Takanawa Tobu gần ga Shinagawa là nơi tôi từng ở suốt 6 tháng khi tu nghiệp với giá phòng 1 giường là 114 USD cho một đêm (năm 1974 giá phòng chỉ có...11 USD, nay đắt gấp 10 lần nhưng thời ấy 1 USD đổi được đến 300 yen, nay chỉ có 117 yen). Tôi định nếu tìm được khách sạn rẻ hơn thì dọn đi nên chỉ reserve 2 đêm mà thôi để chắc rằng khỏi phải “homeless” ở đất Nhật. Giá phòng ở Tokyo rất đắt, nhất là ở khu trung tâm thành phố là khu Chuo-ku gần nhà ga xe điện trung ương và hoàng cung, giá phòng phải 200 USD trở lên. Từ phi trường Narita tôi đi xe buýt về ga xe điện Tokyo với giá 35 USD và xe chạy gần một tiếng đồng hồ. Nhà ga Tokyo cũng vẫn như 30 năm về trước là một tòa nhà lớn 3 tầng kiểu Âu Châu xây bằng gạch đỏ. Tôi phải vào nhà ga để đi xe điện về khách sạn ở Shinagawa về hướng Nam cách ga Tokyo khoảng 10 km (6 mi). Vào bên trong nhà ga thấy khung cảnh hiện đại khác hẳn với vẻ cổ kính bên ngoài. So với năm 1974 bên trong nhà ga Tokyo bây giờ xây lại, nới rộng dưới lòng đất thành thương xá bán buôn như một shopping mall lớn. Vì là giờ tan sở nên người đi rất đông, họ vội vã lên xuống lầu, dòng người liên tục đi như chạy, nhìn như đàn kiến. Đàn ông mặc com lê, cà vạt, đàn bà sơ mi, áo khoác, váy đầm, vì dáng người thấp nên mang giày khá cao nhưng đi rất nhanh. Phụ nữ Nhật da trắng mịn, ngực nhỏ, ngày trước đa số phụ nữ có khuôn mặt đầy tròn, mũi thấp và quặp, có thể vì đi bộ nhiều nên chân to nhưng ngày nay nhờ kinh tế phồn thịnh, dinh dưỡng đầy đủ nhiều người có chân dài và khuôn mặt đẹp, mũi cao thon thả. Phụ nữ Nhật vì xuất hiện nhiều ngoài phố mỗi khi di chuyển bằng xe điện nên họ chú trọng về trang điểm và phục sức, họ ăn mặc rất đẹp, toàn xài những đồ da đắt tiền. Có những toán nữ học sinh thì mặc đồng phục áo sơ mi trắng, váy xanh đậm, trời lạnh thì khoát thêm áo cùng màu xanh đậm. Khi lên xe điện phụ nữ thường đứng và nhường ghế cho người già, trẻ con và đàn ông. Phân tách việc này, báo chí cho rằng vì phong tục, đàn bà giữ vai trò rất khiêm tốn, luôn nhường nhịn mọi người cho nên mới có câu “Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây và cưới vợ Nhật”. Một lý do khác nữa là nếu ngồi, người ta nghĩ rằng họ già là điều phụ nữ không bao giờ muốn nghĩ tới.
Cũng đã 6 giờ chiều nên tôi định kiếm gì ăn và vào một nhà hàng đông khách phía trước trong tủ kính họ có bày các món ăn bằng sáp có đánh số, mình chỉ cần nói số khi cô phục vụ đến đặt một ly nước lạnh và lấy order. Tôi chọn món bình dân và phổ thông nhất là món mì “gômốcsôwa” có nghĩa là 5 thứ qúy gồm trứng, thịt heo, tôm, chả cá và nấm đông cô với giá 800 yen (bây giờ 1 US dollar là 117 yen, năm 1974 đến 300 yen). Ở Nhật người ta không nhận tiền tip, nếu không biết để lại trên bàn, họ sẽ chạy theo trả lại! Rời quán ăn tôi tiếp tục hành trình thăm thú đó đây, mới khám phá rằng khu thương xá dưới mặt đất ở ga Tokyo bây giờ quá rộng kéo dài hàng cây số đến nhà ga kế cận ở hướng Nam là ga Yurakucho. Ga kế tiếp sau Yurakucho sẽ là nhà ga Shinbashi gần đó là sở An Toàn Hàng Hải của Bộ Giao Thông Nhật nơi tôi tu nghiệp ngày trước. Suốt nửa năm 1974 mỗi sáng tôi lấy xe điện từ ga Shinagawa là nơi tôi ở để đến Shinbashi. Ra khỏi ga này đi bộ thêm môt cây số nữa về hướng Đông là hướng Vịnh Tokyo là đến sở tu nghiệp. Chuyến này tôi cũng có đến ga Shinbashi và ra khỏi nhà ga, định tìm thăm lại trường xưa nhưng cảnh vật phố xá nhà cửa thay đổi nhiều qúa làm tôi chùn bước sợ lạc. Có thể gọi taxi để tìm ra sở cũ nhưng hơn 30 năm chắc gì còn ở đó?



Trở lại nhà ga trung ương Tokyo, đây là nhà ga lớn và nhộn nhịp thứ nhì sau nhà ga Shinjuku, là nơi nối kết nhiều đường tàu điện từ các nơi đổ về Tokyo kể cả những đuờng tàu điện ngầm. Nơi đây cũng là trạm chính của đường tàu “đầu đạn” (bullet train) có tên Shinkansen chạy nhanh nhất Nhật Bản với tốc độ 280 km (174 mi)/ giờ nối Tokyo với Osaka ở hướng Nam là thành phố lớn thứ nhì Nhật Bản. Năm 1974 tôi có đi chuyến tàu này, trong thành phố thì chạy chậm nhưng ra đồng trống tăng tốc độ tối đa. Ngồi trên tàu rất êm, để ly nước trên thành ghế mặt nước chỉ gợn nhẹ. Hệ thống chuyên chở công cộng ở Nhật rất hữu hiệu, đáp ứng được nhu cầu di chuyển hàng ngày của dân chúng, họ không phải lái xe mỗi người một chiếc như ở Mỹ vừa tốn nhiên liệu vừa gây ô nhiễm. Hệ thống xe điện đi khắp mọi nơi, di chuyển từ quận này qua quận kia trong cùng thành phố hay đi lại giữa các tỉnh đều có xe điện. Thành thử nhà ga trở thành một địa điểm “landmark” quan trọng, một nơi hẹn hò. Mọi người dân Nhật đều dùng xe điện, di chuyển gần như từ nhà ra ga xe điện thì có xe buýt. Thành phố Tokyo có tuyến đường xe điện chính mang tên Yamanote Line, đoàn tàu khoảng 12 toa sơn màu xanh lá cây, chạy qua khắp các quận trong thành phố thành một vòng tròn. Để chạy giáp vòng đoàn xe mất 62 phút và qua tất cả 29 nhà ga, khoảng cách giữa 2 ga lối vài cây số và trong giờ cao điểm cứ 2 phút là có một chuyến tàu tới. Giá vé tối thiểu hiện nay cho một đoạn đường là 150 yen và có loại vé tháng đi bao nhiêu chuyến cũng được. Nếu muốn dạo một vòng Tokyo du khách có thể mua vé giá tối thiểu 150 yen và lên bất cứ ga nào trên tuyến Yamanote Line, sau một vòng ngoạn cảnh 62 phút, đoàn xe sẽ trở về ga cũ và du khách cứ ung dung cầm vé ra cửa và cà (scan) vào máy. Nếu vé thiếu tiền hành khách có thể mua thêm hoặc trả thêm tiền sai biệt cho nhân viên nhà ga.



Tuyến xe điện Yamanote Line hàng ngày chạy từ khoảng 4, 5 giờ sáng cho đến nửa đêm qua hầu hết những khu vực nhộn nhịp nhất của Tokyo như :



- Ginza (ga Yurakucho) có trung tâm là ngã tư hai đại lộ Harumi-dori và Chuo-dori, là khu thương mại sang trọng nhất Tokyo với những thương xá lộng lẫy như Mitsukoshi, Matsuya, Matsuzakaya v.v...bán kim cương, nữ trang, những hàng hóa đắt tiền.

- Chuo-ku (ga Tokyo) khu ngân hàng, hoàng cung và những cơ quan chính phủ trung ương.

- Akihabara: khu phố bán máy móc điện tử, những sản phẩm mới nhất ở Mỹ chưa có nhưng cuốn “manual” chỉ dẫn lại in toàn chữ Nhật! Nơi đây xe điện chạy trên cao trên nóc tòa nhà 3 tầng.

- Ueno: công viên hoa anh đào, vườn hoa, sở thú, bảo tàng viện. Rất đông hai ngày cuối tuần.

- Shinjuku: khu đèn màu giải trí, ăn uống, mua sắm nhộn nhịp nhất về đêm, nhiều cao ốc chọc trời ở phiá Tây trong đó có Toà Thị Chính Tokyo nơi du khách có thể lên tầng 45 cao 243 mét (797 ft) để ngắm cảnh thành phố miễn phí, trời trong có thể nhìn thấy ngọn Phú Sĩ Sơn cách Tokyo 100 km (62 mi) về phiá Tây Nam.

- Shibuya: nhộn nhịp về đêm của giới trẻ, quần áo, đầu tóc lạ mắt và những cửa hàng thời trang giới trẻ.

- Shinagawa: khu đang phát triển với những khách sạn sang trọng nhất Tokyo.
Ngoài ra còn có những tụ điểm du lịch nằm ngoài tuyến đường Yamanote Line như:

- Tháp Tokyo giống như tháp Eiffel ở Paris nhưng cao hơn và sơn màu đỏ cam ở gần khu phố Roppongi là khu người Âu Mỹ với nhiều nhà hàng và hộp đêm.

- Vịnh Tokyo với cây cầu Vồng (Rainbow Bridge) hoành tráng như cầu Golden Gate bắt qua bán đảo Odaiba do sức người đắp tạo thành bán đảo. Từ bán đảo nhìn về thành phố Tokyo là một phong cảnh kỳ thú ngoạn mục, thấy cả tháp Tokyo vươn mình bên cạnh hàng trăm cao ốc. Nơi đây có “bản sao” tượng Nữ Thần Tự Do cầm đuốc đứng trên bờ biển. Du khách có thể xuống du thuyền để ăn tối và du ngoạn ngắm cảnh Vịnh Tokyo.
Ăn chiều xong đã 7 giờ nhưng mùa hè trời vẫn còn nắng và tôi vào bên trong khu đường rây lấy xe điện Yamanote đi về khách sạn Takanawa Tobu. Khách sạn đã xây lại vào năm 1991 vẫn có 6 tầng và bên cạnh ngôi nhà thờ Công giáo nhỏ trên con dốc vẫn còn đó, ngày trước mỗi Chủ Nhật du khách da trắng cư ngụ tại khu Roppongi hay đến đây đi lễ. Trở lại chốn xưa nơi từng ở, lòng cũng bồi hồi. Bên trong phòng mọi vật đều mới mẻ, cũng chật hẹp như xưa nhưng mọi vật được bày trí gọn gàng: một chiếc giường, cái bàn viết con, hai cái ghế và một tủ lạnh nhỏ.



Sáng hôm sau tôi ra khu mua sắm Ginza nhộn nhịp người đi. Hàng hóa trong các thương xá rất nhiều và bày biện rất đẹp, các cô bán hàng đứng trước cửa tiệm mời chào nhưng giá cả khá đắt so với Cali và tôi cũng không cần món gì nên đi về hướng Tây để viếng Hoàng Cung (Imperial Palace). Từ Ginza đến Hoàng Cung không xa mấy khoảng hơn một mile, vừa đi bộ vừa ngắm cảnh trung tâm Tokyo. Hoàng Cung Nhật Bản nằm trong một khu công viên rộng lớn bên ngoài trồng nhiều cây thông cổ thụ cắt tỉa khéo léo. Hoàng Cung không lớn được xây trên nền cũ của cung điện Edo và hoàn tất năm 1888, rồi bị tàn phá do máy bay Mỹ dội bom năm 1945. Sau thế chiến thứ hai cung điện được xây lại cùng kiểu cũ, đến năm 1968 được trùng tu toàn diện như ta thấy ngày nay. Phía trước là một chiếc cầu đá hai nhịp tên là Nijubashi (Nhị Trọng Kiều) bắt qua một hào sâu. Du khách chỉ được đứng bên ngoài nhìn tòa lâu đài xa xa mà thôi chứ không được vào bên trong tham quan. Mỗi năm cung điện mở cửa cho dân chúng vào thăm hai lần, một lần vào dịp đầu năm Tết của Nhật vào ngày 2 tháng Giêng dương lịch và một lần vào ngày sinh nhật của Nhật Hoàng là ngày 23/4 lúc đó Hoàng Gia Nhật sẽ hiện diện trên ban công để dân chúng chúc mừng. Nhật Hoàng hiện nay có tên là Akihito (Minh Nhân) có hoàng tử nhưng chưa có cháu nội trai để nối ngôi.
Những ngày ở Tokyo du khách có thể mua những Tour du ngoạn trong ngày ngay tại khách sạn mình ở và họ sẽ cho xe tới đón vào buổi sáng để đi thăm núi Phú Sĩ, vùng Ngũ Hồ dưới chân núi (Hakone Tour) và tượng Phật bằng đồng lớn nhất thế giới ở Kamakura, thăm suối nước nóng v.v...Hôm sau tôi mua vé tham dự Tour Hakone này với giá 120 USD, xe buýt đón tận khách sạn rất đúng giờ và chạy về hướng Nam qua thành phố Yokohama là hải cảng quan trọng cũng như có căn cứ của quân đội Hoa Kỳ đóng tại đây. Sau đó xe chạy đến Kamakura là thành phố nghỉ mát cạnh biển là cửa vào vịnh Tokyo. Xe len qua những con đường nhỏ đưa du khách vào viếng tượng Phật Kamakura. Đây là tượng Phật bằng đồng rất lớn cao 30 feet và nặng hơn 120 tấn ngồi ngoài trời dưới chân ngọn đồi thấp. Nguyên thủy tượng được đúc vào năm 1292 và được đặt trong ngôi chùa lớn. Năm 1498 một cơn sóng thần (tsunami) quét qua và phá xập ngôi chùa chỉ còn duy nhất là tượng Phật còn tồn tại hơn 500 nữa cho đến ngày nay.



Rời Kamakura xe đưa chúng tôi đến vùng núi Hakone nơi đây có 5 hồ lớn. Chúng tôi đi du thuyền kiểu như thuyền máy hơi nước ngày xưa rồi ngồi xe cáp lên núi và dùng cơm trưa ở nhà hàng cạnh hồ. Mặt hồ phẳng lặng, quanh hồ là rừng thông và những dãy núi nhiều cây cối, phía xa là ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ tuyết phủ trên ngọn quanh năm. Sau đó chúng tôi đến vùng suối nước nóng, đất đai có màu đen của nham thạch để luộc những qủa trứng mà sau khi luộc vì tác dụng của khoáng chất trong nước suối, vỏ trứng có màu đen và người Nhật cho rằng ăn trứng này sẽ sống thêm được...7 năm! Xe đưa chúng tôi trở về khách sạn ở Tokyo vào 6 giờ chiều.



Tôi ở lại Tokyo thêm 2 ngày nữa để thăm thú đó đây rồi tiếp tục bay qua Hồng Kông...Bốn ngày du ngoạn Tokyo tuy có nhiều nơi chưa đi tới nhưng cũng đủ cho chuyến thăm lại Đông Kinh sau bao nhiêu năm xa cách nhất là thăm lại khách sạn Takanawa Tobu tôi từng ở 6 tháng vào năm 1974. Thăm lại quán ăn Việt Nam ở Okubo gần Shinjuku của bà Vương Tuyết Định, nay quán không còn nữa mà thay vào đó là những căn nhà lầu mới xây.
Trịnh Hảo Tâm

Photos by Minh Tâm

VietBeauty Magazine
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top