Nhân dịp mùa Hoa sữa đang vào mùa em share bài này khá tình cảm gửi đến cho các bác!!
Nỗi nhớ về hoa sữa...
Ở nơi xa, mỗi khi nhớ về Hà Nội, tôi lại nhớ, lại mong đến cháy lòng được trở lại ngày xưa thả bước trên con đường ngập tràn mùi hoa sữa. Có lẽ không nơi nào lại lay động lòng ta bằng nỗi nhớ rất riêng như vậy khi ta đi dọc con đường của Hà Nội rợp bóng cây trong một buổi tối giao mùa, trong hơi sương bên hồ lành lạnh. Hãy bước thật chậm và hãy cả lắng nghe sự chuyển giao của đất trời. Bất chợt ùa đến một mùi hương lạ, vừa quen, vừa như nắm bắt được, lại vừa như không.
Dường như có một sự đồng cảm xa xôi nào đó mà tâm hồn dịu đi, mềm mại, mơn man trong cảm giác được chiều chuộng, vuốt ve, bởi một mùi hương quyến rũ. Các giác quan cựa quậy để cảm nhận cho hết sự nồng nàn ngọt ngào ấy. Đủ thấy hoa sữa cũng có duyên với bất cứ một tâm hồn đa cảm nào.
Trong cái sương lạnh của trời thu heo may gật gù, không gian thoáng hơn, như cao hơn, xanh hơn. Đó là mùa của hoa sữa. Cũng như hoa dạ hương dịu dàng tỏa hương đâu đây trên một hiên nhà nào đó, hoa sữa cũng chỉ thơm về đêm. Khi mọi người hoạt động ban ngày lắng xuống, tâm hồn con người trở lên nhẹ nhàng thư thái hơn. Và chỉ lúc ấy thôi, lòng người mới cảm nhận được hết mùi thơm của loài hoa kỳ diệu này. Trên những đường phố của Hà Nội như Nguyễn Du, Bà Triệu, Hùng Vương... khi đến mùa, hoa sữa nở đầy cây. Trắng đến nao lòng. Trong lòng đang u uất, cảm xúc đang bị dồn nén, lúc đó hãy đi và cảm nhận. Hoa sữa thơm nồng nàn đó chính là sự an ủi dịu dàng và cũng là khát khao được đồng cảm, được xẻ chia một cách chân thành của loài hoa giản dị khiêm tốn. Hương hoa sữa còn ấp ủ trên tóc, trong áo lạnh, cho đến khi về đến nhà hương hoa còn vương vấn đâu đây.
Đi trên con đường đầy kỷ niệm, những hoài niệm xa xôi của một thời tươi đẹp lại dội về. Tôi đi bên anh tin tưởng, dịu dàng, trên con đường này. Tay trong lòng tay nóng bỏng, ân cần. Sự đồng cảm chân thành đó đã truyền từ anh sang tôi. Mọi nỗi niềm dường như được xan xẻ. Hoa sữa không hiểu vô tình hay cố ý mà thơm nức lòng, rụng đầy trên mái tóc ướt đẫm sương đêm, lại nhớ đến lời cô bạn” em đi học trên một con đường đầy hoa sữa. Đi từ đầu phố đến cuối phố để đến truờng, hoa đã rụng trắng đầu. Mang cả cái vấn vương thơm ấy vào trong lớp. Những buổi học ấy sao ngọt ngào và thi vị đến thế. Đó là hương hoa của tình cảm học trò đấy chị nhỉ?”. Tôi đã thèm muốn cái giây phút đó biết bao nhiêu. Những lúc đó tôi cũng đang bên cảnh đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc được yêu thương hết mình. Nụ hôn đầu vụng dại còn bỏng rát bờ môi và đậm đà hương hoa sữa là chứng nhân cho những tâm hồn đang đồng điệu, hoà quyện cùng nhau trong sự đồng cảm chân thành. Đêm nay, hoa cũng đang gợi là trong tôi một nỗi buồn, một sự nuối tiếc ngọt ngào về một thời yêu dấu đã qua.
Đi trong lối cũ, đắm chìm trong hương hoa, bỗng thèm khát đến cháy lòng được trở lại cái thời yêu thương đó. Những lo toan mệt mỏi cuộc sống thường ngày nhiều khi cuốn ta đi quá xa, làm cho ta quên hẳn một thời mình đã yêu hoa sữa, yêu anh đến cạn lòng. Một thời đầu mộng mơ, hoài bão, khi mà tình yêu mang đầy đủ cung bậc sắc thái của mối tình lãng mạn, đượm cái nồng nàn của hương sữa thanh tao. Tâm hồn ta trong sáng quá. Cuộc sống và tình yêu thuở ban đầu xa xôi ấy sao trong lành và thi vị đến thế.
Những con phố dài có gió heo may, dịu dàng hoa sữa đó là một mảnh hồn của Hà Nội không cách điệu, không tô vẽ. Nó tự nâng mình lên bởi những cảm xúc thật lòng. Tôi viết về hoa sữa khi đất trời Hà Nội đang giao mùa. Trời thu lành lạnh heo may. Thêm một nỗi buồn cũng rất sinh viên, đầy mơ mộng, nhưng tin tưởng vô cùng. Chia tay anh trong mùa hoa sữa, trong mắt còn vương vấn đầy sự thảng thốt, chơi vơi. Hoa đã chứng kiến chọn vẹn sự hoà hợp và ra đi của một mối tình. Tiếc nuối, buồn đau. Giận hờn rồi cũng qua đi như hương hoa sữa cạn mùa. Cuộc sống bộn bề lo toan đã kéo chúng ta đi nhiều quá.
Bởi thế tôi thèm đến cháy lòng được trở lại Hà Nội vào một chiều cuối thu để bước lại con đường quen thuộc, hít thật sâu vào lồng ngực mùi hương vừa quen vừa lạ. Và tôi thầm nhủ mình mỗi năm, hãy dành cho mình một chiều, một đêm dù là nhỏ thôi để đi trong hương sữa, cuộc đời sẽ có ý nghĩa và thi vị biết bao nhiêu. Hương hoa sữa nồng nàn còn đọng lại trong câu hát thuở nào “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào...?"
(Quốc Việt - Hà Nội mới)
Nỗi nhớ về hoa sữa...
Ở nơi xa, mỗi khi nhớ về Hà Nội, tôi lại nhớ, lại mong đến cháy lòng được trở lại ngày xưa thả bước trên con đường ngập tràn mùi hoa sữa. Có lẽ không nơi nào lại lay động lòng ta bằng nỗi nhớ rất riêng như vậy khi ta đi dọc con đường của Hà Nội rợp bóng cây trong một buổi tối giao mùa, trong hơi sương bên hồ lành lạnh. Hãy bước thật chậm và hãy cả lắng nghe sự chuyển giao của đất trời. Bất chợt ùa đến một mùi hương lạ, vừa quen, vừa như nắm bắt được, lại vừa như không.
Dường như có một sự đồng cảm xa xôi nào đó mà tâm hồn dịu đi, mềm mại, mơn man trong cảm giác được chiều chuộng, vuốt ve, bởi một mùi hương quyến rũ. Các giác quan cựa quậy để cảm nhận cho hết sự nồng nàn ngọt ngào ấy. Đủ thấy hoa sữa cũng có duyên với bất cứ một tâm hồn đa cảm nào.
Trong cái sương lạnh của trời thu heo may gật gù, không gian thoáng hơn, như cao hơn, xanh hơn. Đó là mùa của hoa sữa. Cũng như hoa dạ hương dịu dàng tỏa hương đâu đây trên một hiên nhà nào đó, hoa sữa cũng chỉ thơm về đêm. Khi mọi người hoạt động ban ngày lắng xuống, tâm hồn con người trở lên nhẹ nhàng thư thái hơn. Và chỉ lúc ấy thôi, lòng người mới cảm nhận được hết mùi thơm của loài hoa kỳ diệu này. Trên những đường phố của Hà Nội như Nguyễn Du, Bà Triệu, Hùng Vương... khi đến mùa, hoa sữa nở đầy cây. Trắng đến nao lòng. Trong lòng đang u uất, cảm xúc đang bị dồn nén, lúc đó hãy đi và cảm nhận. Hoa sữa thơm nồng nàn đó chính là sự an ủi dịu dàng và cũng là khát khao được đồng cảm, được xẻ chia một cách chân thành của loài hoa giản dị khiêm tốn. Hương hoa sữa còn ấp ủ trên tóc, trong áo lạnh, cho đến khi về đến nhà hương hoa còn vương vấn đâu đây.
Đi trên con đường đầy kỷ niệm, những hoài niệm xa xôi của một thời tươi đẹp lại dội về. Tôi đi bên anh tin tưởng, dịu dàng, trên con đường này. Tay trong lòng tay nóng bỏng, ân cần. Sự đồng cảm chân thành đó đã truyền từ anh sang tôi. Mọi nỗi niềm dường như được xan xẻ. Hoa sữa không hiểu vô tình hay cố ý mà thơm nức lòng, rụng đầy trên mái tóc ướt đẫm sương đêm, lại nhớ đến lời cô bạn” em đi học trên một con đường đầy hoa sữa. Đi từ đầu phố đến cuối phố để đến truờng, hoa đã rụng trắng đầu. Mang cả cái vấn vương thơm ấy vào trong lớp. Những buổi học ấy sao ngọt ngào và thi vị đến thế. Đó là hương hoa của tình cảm học trò đấy chị nhỉ?”. Tôi đã thèm muốn cái giây phút đó biết bao nhiêu. Những lúc đó tôi cũng đang bên cảnh đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc được yêu thương hết mình. Nụ hôn đầu vụng dại còn bỏng rát bờ môi và đậm đà hương hoa sữa là chứng nhân cho những tâm hồn đang đồng điệu, hoà quyện cùng nhau trong sự đồng cảm chân thành. Đêm nay, hoa cũng đang gợi là trong tôi một nỗi buồn, một sự nuối tiếc ngọt ngào về một thời yêu dấu đã qua.
Đi trong lối cũ, đắm chìm trong hương hoa, bỗng thèm khát đến cháy lòng được trở lại cái thời yêu thương đó. Những lo toan mệt mỏi cuộc sống thường ngày nhiều khi cuốn ta đi quá xa, làm cho ta quên hẳn một thời mình đã yêu hoa sữa, yêu anh đến cạn lòng. Một thời đầu mộng mơ, hoài bão, khi mà tình yêu mang đầy đủ cung bậc sắc thái của mối tình lãng mạn, đượm cái nồng nàn của hương sữa thanh tao. Tâm hồn ta trong sáng quá. Cuộc sống và tình yêu thuở ban đầu xa xôi ấy sao trong lành và thi vị đến thế.
Những con phố dài có gió heo may, dịu dàng hoa sữa đó là một mảnh hồn của Hà Nội không cách điệu, không tô vẽ. Nó tự nâng mình lên bởi những cảm xúc thật lòng. Tôi viết về hoa sữa khi đất trời Hà Nội đang giao mùa. Trời thu lành lạnh heo may. Thêm một nỗi buồn cũng rất sinh viên, đầy mơ mộng, nhưng tin tưởng vô cùng. Chia tay anh trong mùa hoa sữa, trong mắt còn vương vấn đầy sự thảng thốt, chơi vơi. Hoa đã chứng kiến chọn vẹn sự hoà hợp và ra đi của một mối tình. Tiếc nuối, buồn đau. Giận hờn rồi cũng qua đi như hương hoa sữa cạn mùa. Cuộc sống bộn bề lo toan đã kéo chúng ta đi nhiều quá.
Bởi thế tôi thèm đến cháy lòng được trở lại Hà Nội vào một chiều cuối thu để bước lại con đường quen thuộc, hít thật sâu vào lồng ngực mùi hương vừa quen vừa lạ. Và tôi thầm nhủ mình mỗi năm, hãy dành cho mình một chiều, một đêm dù là nhỏ thôi để đi trong hương sữa, cuộc đời sẽ có ý nghĩa và thi vị biết bao nhiêu. Hương hoa sữa nồng nàn còn đọng lại trong câu hát thuở nào “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào...?"
(Quốc Việt - Hà Nội mới)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích