Tình yêu xoa dịu nỗi đau

Tình yêu xoa dịu nỗi đau

Viết tiếp câu chuyện về cặp song sinh Việt - Đức

Cho đến bây giờ, khi đã sắp về sống chung với Đức dưới một mái nhà, Tuyền vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bất ngờ và thú vị khi lần đầu tiên gặp anh

Đó là một ngày giữa tháng 4-2004, tại đám cưới của một người bạn chung của Đức và Tuyền. Cô đã không giấu được sự ngạc nhiên vì đã nghe về Việt – Đức từ lâu nhưng không bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một người trong số họ giữa cuộc sống đời thường.

Bà Lâm Thị Quế (mẹ ruột của Đức- bìa phải) và bác sĩ Nguyễn Thị Phương Tần, Giám đốc Làng Hòa Bình, chọn nhẫn cho Đức và Tuyền. Ảnh: N.HỮU

Ấn tượng về chàng cầu thủ chơi bóng bằng nạng

Nhìn Đức đến dự đám cưới bạn trên đôi nạng với những cử chỉ nhanh nhẹn và tự tin, Tuyền bắt đầu ngưỡng mộ người bạn mới này. Và sự mến phục càng tăng thêm khi nói chuyện với Đức. Tuyền không nhận thấy có sự mặc cảm hay thái độ oán hận cuộc đời ở Đức. Đến khi tiệc tan, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Đức có thể tự lái chiếc xe Charly. Tuyền cũng không ngờ rằng sau đó không lâu cô được Đức chở đi chơi bằng chiếc xe này. Và nhân duyên của họ đã được ươm mầm một cách tự nhiên như thế.

Rồi dần dần, Tuyền có mặt nhiều hơn trong đời sống của Đức. Đó là những chuyến tham gia công tác từ thiện do Hội Chữ thập đỏ tổ chức. Được đi với Đức đến những vùng sâu, vùng xa trong những đợt khám chữa bệnh cho người nghèo, thăm những trại trẻ mồ côi, những trường dạy trẻ khuyết tật... Tuyền càng hiểu hơn về đời sống của những người có hoàn cảnh như Đức. Cũng nhiều lần Tuyền tự hỏi: “Có điều gì mà một người bình thường làm được nhưng Đức không làm được?”. Rồi đến lúc thấy Đức chơi bóng đá bằng đôi nạng với những người bạn bình thường, thậm chí Đức cũng bị chơi xấu, bị té ngã nhưng lại đứng lên và chơi tiếp, cô đã tự trả lời câu hỏi của mình rằng bất kỳ điều gì Đức cũng có thể làm được như một người lành lặn. Sau trận đấu, Tuyền còn được biết chính Đức đã dặn các bạn mình hãy cứ chơi và tranh chấp bóng một cách thật lòng chứ đừng nhường Đức. Chính những suy nghĩ, cách sống và quan niệm về cuộc đời của Đức đã khiến cô quyết định đi bên cạnh người đàn ông này cho đến hết cuộc đời.

Vượt qua rào cản gia đình

Khi giới thiệu Đức với mẹ và mọi người trong gia đình, Tuyền đã gặp sự phản đối. Gia đình Tuyền sống ở quận 11 - TPHCM. Ba Tuyền mất từ khi cô còn rất nhỏ và mẹ Tuyền ở vậy một mình nuôi 5 anh chị em cô bằng công việc buôn bán ở chợ Lãnh Binh Thăng. Mặc dù mọi người trong nhà rất quý Đức nhưng ai cũng sợ Tuyền khổ nên đã khuyên nhủ Tuyền không nên tiếp tục. Cũng có lúc cô muốn buông xuôi. Tuyền không muốn mẹ và các anh em vì mình mà phiền lòng. Cô cũng có những phút đắn đo “liệu Đức có là chỗ dựa vững vàng cho cuộc đời mình”, “liệu mình có thể chia sẻ hết với anh Đức những khó khăn của một người khuyết tật?”. Nhưng rồi nghĩ đến tình cảm chân thành và sự quan tâm của Đức, cô lại đấu tranh với gia đình, có cả năn nỉ, khóc lóc, tâm sự và cả hứa với gia đình sẽ có cuộc sống tốt bên cạnh Đức.

Qua những lần phụ mẹ bán rau, Tuyền kể cho mẹ cô nghe về Đức, về những việc Đức làm, về những điều Đức nghĩ. Bên cạnh đó, cách cư xử hòa đồng, nhiệt tình và sự nỗ lực vượt khó của Đức đã thuyết phục mẹ Tuyền. Đức cũng được gia đình Tuyền quý mến vì luôn biết lo lắng và quan tâm đến người khác. Khi thì Đức giúp anh Tuyền sửa bóng đèn, khi thì Đức phụ cô em gái Tuyền làm bếp, cũng có lúc đi mua giúp mẹ Tuyền vài món đồ dùng. Dần dần, Đức trở nên quen thuộc và gần gũi với gia đình Tuyền như một thành viên không thể thiếu. Và đến lúc này, sau 2 năm quen nhau, họ quyết định chuyện cưới xin. Hiện nay, Tuyền đang theo học khóa làm móng tay ở Nhà Văn hóa Phụ nữ với mong muốn sau khi lập gia đình sẽ có việc làm góp thêm thu nhập với Đức.

Niềm vui của người phụ nữ bất hạnh

Vui với niềm vui của Đức trong những ngày này còn có mẹ ruột và chị của Đức. Từ năm 1988, sau ca mổ, Việt – Đức được đưa vào chăm sóc ở Làng Hòa Bình thì mẹ và chị Đức cũng vào đây để gia đình sum họp. Họ được sắp xếp làm công việc lao công và đưa đón các em bé khuyết tật đến trường. Bà Lâm Thị Quế, mẹ của Đức, có 3 người con, trong đó chỉ duy có chị Đức là lành lặn bình thường. Còn ba Đức đã có cuộc sống riêng từ khi anh em Việt - Đức chào đời. Nhìn Đức lớn lên, khỏe mạnh, rồi có lúc đưa bạn gái về giới thiệu ở Làng Hòa Bình, mẹ của Đức bắt đầu mơ ước về một mái ấm cho con trai mình. Tất cả hy vọng bà đều đặt vào Đức, bà cũng mong muốn được có cháu nội vì Việt đã không thể có cuộc sống của một người bình thường. Tuy nhiên, cũng như mẹ của Tuyền, mẹ Đức cũng rất lo lắng sợ con dâu quá cực do chăm sóc Đức, rồi bất đồng sẽ nảy sinh. Bà cho biết: “Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến ngày mình sẽ có con dâu”. Có lẽ hạnh phúc của Đức cũng góp phần làm dịu đi nỗi đau trong lòng người phụ nữ bất hạnh này.

ドクさん「結婚決めた」 日本の支援 者に手紙

 ベトナム戦争で米軍が散布した枯れ葉剤の影響で、結合双生児の弟として生まれたグエン・ドクさん(25)が、10月に結婚する予定であること が17日、分かった。日本の支援者に届 いたドクさんからの手紙で明らかになった。

手紙は5月末、約20年間支援を続け ている「ベトちゃんドクちゃんの発達 を願う会」代表の藤本文朗滋賀大名誉教授(72)に、ドクさんのベトナム人主治医を通じて送られた。


藤本さんによると、手紙には長年の支援 に対する感謝とともに、今年10月 の吉日にベトナム人の専門学校生(24)と結婚することを決めたとあり、結婚式に出席して 門出を祝福してほしいと書かれていた。

藤本さんは「以前から交際は聞いていたが、結婚は人生の一つの節目。( ドクさんは)反抗期で荒れたこともあったが今は非常に優しい子。自分の息子 が結婚するようにうれしい」と話 している。
(共同通信) - 6月17日17時12分更新
 
Sửa lần cuối:
Bình luận (1)

Aichonhin

New Member
Ðề: Tình yêu xoa dịu nỗi đau

có khi nào mọi ngừơi tự hỏi : Tại sao ta được sinh ra lại có đầy đủ mọi thứ ?, nhưng lại có người được sinh ra mà không có đầy đủ như ta ?, và cũng như ta ,họ cũng là một con người , cũng được tạo hóa dựng lên ,...nhưng họ lại bị mất đi một phần của cơ thể , sự ưu đãi của cuộc sống , mà họ đâu có tội tình gì ? và họ cũng chẳng biết lúc mình sinh ra lại có hình hài như thế hay cuộc sống thốn thiếu như thế ? cho đến khi họ nhận thức đuợc cuộc sống thì họ biết mình sinh ra đã là như vậy rồi và họ vẫn sống và tiếp tục sống với cuộc sống mà thượng đế đã ban cho họ .
Còn những người may mắn kia , tại sao có những người lại tự hủy hoại đi cuộc sống vốn đẹp đẽ mà TĐ đã ban cho họ , dẫn thân vào chốn bê tha mà không ngoẳn mặt nhìn lại những người kém may mắn hơn họ để rồi từ đó có sự đồng cảm nhân loại mà giúp đỡ nhau ...?? và họ không cảm thấy tự ái bản thân hay sao khi có những người cần đến sự giúp đỡ của họ mà họ lại chẳng làm được gì ??

( hơi bức xúc nên nói nhìu thế :p )
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top