Nghe phong thanh mấy bạn Nhựt đã mua bản quyền "Áo lụa Hà Đông" và đang chuyển ngữ tác phẩm điện ảnh này, Nhaque em cũng xin bon chen với 1 "tác phẩm cùng tên" nhân 1 lần đi thăm làng nghề trong dịp ra Bắc trước đây...
:car::car::car:
Tại cổng chào, phía trên là chữ "Welcome", phía dưới (tờ giấy màu trắng) là bản "Tin Buồn" to đùng, hic!
Tôi rất thích người Bắc dùng từ "Bố trí", nghe lạ lạ tai như vào quán thì "Bà chủ ơi, bố trí cho đôi đũa nào", đón xe bus thì "Bố trí cho em nó cái ghế gần cửa sổ nhé"... Nếu được góp ý mà không làm mích lòng dân làng Vạn Phúc, chắc tui sẽ thỏ thẻ rằng: Bản tin hình như chưa được "bố trí" phù hợp lắm.
Tôi đi vào sâu trong làng xem người ta nhuộm vải, công việc nhọc nhằn với mức lương 30.000/ngày - (khi thành phẩm sẽ được bán cho khách du lịch bằng "đô"). Tôi xin quay thử, mới được 10 vòng thì cánh tay như muốn lìa khỏi vai, bỗng thấy yêu mến những tấm áo vải đang mặc trên mình
Phơi lụa cũng là 1 công việc gian nan, tôi được chủ nhà dẫn vào tận trong sân phơi để xem trực tiếp. Tôi nhìn quanh thấy sân phơi lọt thỏm trong những toà nhà cao tầng, 5 năm nữa biết đâu cái sân phơi này cũng chỉ còn trong cổ tích của làng Vạn Phúc, thời buổi tấc đất... chục tấc vàng mà, đành vội lôi đứa bạn vô đứng làm duyên 1 kiểu phòng sau này có cơ hội đem mấy tấm hình ra bán đấu giá cho con cháu... chủ nhà.
Tôi yêu mặc jeans và áo trắng, nên dù không có nhu cầu mặc lụa tôi vẫn muốn mua vì để cám ơn bác chủ nhà vô cùng hiếu khách. Cũng như tôi thích ăn xôi bán ở lề đường 1 con phố Hà Nội, không phải vì đói hay vì rẻ hơn trong tiệm lớn, mà vì chỉ ở quầy hàng xén đó, họ còn gói xôi bằng lá sen!
Mua xong mấy tấm lụa, tôi hớn hở đòi chụp hình cùng với cuộn tơ đang cầm trên tay, những mong khi tặng bạn bè lụa Hà Đông, sẽ có thêm hình ảnh sống động về tơ tằm thiên nhiên nó ra làm sao...
Chụp xong mới thấy mấy thùng giấy (phía sau lưng anh bạn) toàn chữ Tàu, nội dung: "Sợi tơ nhân tạo" - MADE IN CHINA, hwell: Kế hoạch hoàn toàn bị phá sản!
Làng Vạn Phúc có nhiều chuyện ngộ nghĩnh: hết "Welcome" sát cánh với "Tin buồn", đến "Lụa tơ tằm 100%" chen vai cùng "Sợi nhân tạo Made in China" , thì giờ lại thấy bảng "Cảnh báo" của Dân Phòng trên đầu "Song hỷ", chưa hết, cánh cổng kế bên cũng vậy, 2 chữ "Hỷ" 2 bên được rào bằng ... dây kẽm gai! :nono:
Song hỷ - Vui nổi hông!:confused1:
Đang lang thang trên đường làng lộng gió (giả bộ viết cho thơ vậy thôi, nóng gần chết:matcuoi )), tự dưng gặp 1 anh đẩy cân dạo đi rao vang cả ban trưa yên tĩnh, tôi thấy lạ lẫm cũng đứng lên cân thử, tiếng máy cân đo vừa dứt cũng là lúc toàn bộ thông tin cá nhân của tôi được "phát tán" cho cả làng cùng biết: Chiều cao 1 mét..., nặng... cân, hơi gầy, cần bồi dưỡng thêm!
Trời ạ! Bó tay!
P/S: Rời làng VP, kết thúc chuyến đi thăm tốt đẹp (giống mấy cha nguyên thủ heng)! Từ khúc này trở đi bonus thêm chứ hổng liên quan gì tới "Áo lụa" với "Hà Đông"
Tạm biệt làng VP, chúng tôi quay lại Hà Nội. Được bạn chiêu đãi ăn trưa ở quán Bún chả- nem cua bể, nghe nói tiệm này ngon nhất nhì Hà Nội, ở Phố Huế.
Măm măm. :bananen_smilies046:
Thấy còn sớm bạn dắt tôi về xem ngôi nhà cổ bạn đang xây ở Gia Lâm, tôi nghe xong cứ tưởng mình lầm: nhà cổ mà đang xây????
Về sau được vợ chồng người bạn cập nhật cho như sau: Người Việt Nam bây giờ có mốt đi săn lùng mua những nhà cổ về xây thành nhà thờ của mình. Bạn tôi mua ngôi nhà gỗ này (nghe nói có tuổi thọ 200 năm) gỡ từ Hải Dương về, còn các bậc thềm bằng đá cổ cũng từ Đà Nẵng chuyển ra, tính sơ thôi đã thấy... 9 con số 0 đằng sau. Tôi chóng mặt!
Cuối ngày, tôi tiếp tục sống "phong lưu" vì lại được anh trai của bạn chiêu đãi lót bụng bằng 1 món ăn mà cả thế giới đang tranh cãi về tính nhân đạo, nhân văn... Cầy tơ!
Quán "sống trên đời" thì trong SG cũng nhiều, nhất là ở lãnh địa của người Bắc nhập cư (Tân Bình + Gò Vấp), nhưng tôi thường chỉ thấy phổ biến hiệu Anh Tú, rồi Anh tú 1, 2, hay Anh Tú gốc, Anh Tú chính gốc, thi thoảng có quán không muốn đụng hàng lại để hiệu Chị Tú (???) làm tôi không biết đâu mà lần...
Hôm nay bạn dắt tôi đi quán tên Trần Mục, nghe giới thiệu cũng là quán nổi tiếng HN. Tôi ăn thịt chó lần đầu nên cũng không biết so sánh thế nào là ngon... nhưng thấy cũng ổn, không chết!
Chỉ tiếc quán toàn để khách ngồi bệt dưới sàn, thật "kẹt" cho mấy cô mặc váy ngắn như tôi, lần sau đi nữa sẽ xin chị chủ "bố trí" cho 1 cái bàn cao cao để dù ăn thịt chó vẫn thấy mình thanh tao, (nói xong tự ói luôn) :tape2:
Hết!
:car::car::car:
Tại cổng chào, phía trên là chữ "Welcome", phía dưới (tờ giấy màu trắng) là bản "Tin Buồn" to đùng, hic!
Tôi rất thích người Bắc dùng từ "Bố trí", nghe lạ lạ tai như vào quán thì "Bà chủ ơi, bố trí cho đôi đũa nào", đón xe bus thì "Bố trí cho em nó cái ghế gần cửa sổ nhé"... Nếu được góp ý mà không làm mích lòng dân làng Vạn Phúc, chắc tui sẽ thỏ thẻ rằng: Bản tin hình như chưa được "bố trí" phù hợp lắm.
Tôi đi vào sâu trong làng xem người ta nhuộm vải, công việc nhọc nhằn với mức lương 30.000/ngày - (khi thành phẩm sẽ được bán cho khách du lịch bằng "đô"). Tôi xin quay thử, mới được 10 vòng thì cánh tay như muốn lìa khỏi vai, bỗng thấy yêu mến những tấm áo vải đang mặc trên mình
Phơi lụa cũng là 1 công việc gian nan, tôi được chủ nhà dẫn vào tận trong sân phơi để xem trực tiếp. Tôi nhìn quanh thấy sân phơi lọt thỏm trong những toà nhà cao tầng, 5 năm nữa biết đâu cái sân phơi này cũng chỉ còn trong cổ tích của làng Vạn Phúc, thời buổi tấc đất... chục tấc vàng mà, đành vội lôi đứa bạn vô đứng làm duyên 1 kiểu phòng sau này có cơ hội đem mấy tấm hình ra bán đấu giá cho con cháu... chủ nhà.
Tôi yêu mặc jeans và áo trắng, nên dù không có nhu cầu mặc lụa tôi vẫn muốn mua vì để cám ơn bác chủ nhà vô cùng hiếu khách. Cũng như tôi thích ăn xôi bán ở lề đường 1 con phố Hà Nội, không phải vì đói hay vì rẻ hơn trong tiệm lớn, mà vì chỉ ở quầy hàng xén đó, họ còn gói xôi bằng lá sen!
Mua xong mấy tấm lụa, tôi hớn hở đòi chụp hình cùng với cuộn tơ đang cầm trên tay, những mong khi tặng bạn bè lụa Hà Đông, sẽ có thêm hình ảnh sống động về tơ tằm thiên nhiên nó ra làm sao...
Chụp xong mới thấy mấy thùng giấy (phía sau lưng anh bạn) toàn chữ Tàu, nội dung: "Sợi tơ nhân tạo" - MADE IN CHINA, hwell: Kế hoạch hoàn toàn bị phá sản!
Làng Vạn Phúc có nhiều chuyện ngộ nghĩnh: hết "Welcome" sát cánh với "Tin buồn", đến "Lụa tơ tằm 100%" chen vai cùng "Sợi nhân tạo Made in China" , thì giờ lại thấy bảng "Cảnh báo" của Dân Phòng trên đầu "Song hỷ", chưa hết, cánh cổng kế bên cũng vậy, 2 chữ "Hỷ" 2 bên được rào bằng ... dây kẽm gai! :nono:
Song hỷ - Vui nổi hông!:confused1:
Đang lang thang trên đường làng lộng gió (giả bộ viết cho thơ vậy thôi, nóng gần chết:matcuoi )), tự dưng gặp 1 anh đẩy cân dạo đi rao vang cả ban trưa yên tĩnh, tôi thấy lạ lẫm cũng đứng lên cân thử, tiếng máy cân đo vừa dứt cũng là lúc toàn bộ thông tin cá nhân của tôi được "phát tán" cho cả làng cùng biết: Chiều cao 1 mét..., nặng... cân, hơi gầy, cần bồi dưỡng thêm!
Trời ạ! Bó tay!
P/S: Rời làng VP, kết thúc chuyến đi thăm tốt đẹp (giống mấy cha nguyên thủ heng)! Từ khúc này trở đi bonus thêm chứ hổng liên quan gì tới "Áo lụa" với "Hà Đông"
Tạm biệt làng VP, chúng tôi quay lại Hà Nội. Được bạn chiêu đãi ăn trưa ở quán Bún chả- nem cua bể, nghe nói tiệm này ngon nhất nhì Hà Nội, ở Phố Huế.
Măm măm. :bananen_smilies046:
Thấy còn sớm bạn dắt tôi về xem ngôi nhà cổ bạn đang xây ở Gia Lâm, tôi nghe xong cứ tưởng mình lầm: nhà cổ mà đang xây????
Về sau được vợ chồng người bạn cập nhật cho như sau: Người Việt Nam bây giờ có mốt đi săn lùng mua những nhà cổ về xây thành nhà thờ của mình. Bạn tôi mua ngôi nhà gỗ này (nghe nói có tuổi thọ 200 năm) gỡ từ Hải Dương về, còn các bậc thềm bằng đá cổ cũng từ Đà Nẵng chuyển ra, tính sơ thôi đã thấy... 9 con số 0 đằng sau. Tôi chóng mặt!
Cuối ngày, tôi tiếp tục sống "phong lưu" vì lại được anh trai của bạn chiêu đãi lót bụng bằng 1 món ăn mà cả thế giới đang tranh cãi về tính nhân đạo, nhân văn... Cầy tơ!
Quán "sống trên đời" thì trong SG cũng nhiều, nhất là ở lãnh địa của người Bắc nhập cư (Tân Bình + Gò Vấp), nhưng tôi thường chỉ thấy phổ biến hiệu Anh Tú, rồi Anh tú 1, 2, hay Anh Tú gốc, Anh Tú chính gốc, thi thoảng có quán không muốn đụng hàng lại để hiệu Chị Tú (???) làm tôi không biết đâu mà lần...
Hôm nay bạn dắt tôi đi quán tên Trần Mục, nghe giới thiệu cũng là quán nổi tiếng HN. Tôi ăn thịt chó lần đầu nên cũng không biết so sánh thế nào là ngon... nhưng thấy cũng ổn, không chết!
Chỉ tiếc quán toàn để khách ngồi bệt dưới sàn, thật "kẹt" cho mấy cô mặc váy ngắn như tôi, lần sau đi nữa sẽ xin chị chủ "bố trí" cho 1 cái bàn cao cao để dù ăn thịt chó vẫn thấy mình thanh tao, (nói xong tự ói luôn) :tape2:
Hết!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích