Chúng ta thường thấy khá nhiều nam ca sĩ, đường đường là một trang tu mi nam tử, nhưng qua hình thức bên ngoài lại bộc lộ nam tính hơi bị ít, còn nữ tính lại hơi bị nhiều. Kể từ đầu xuống chân, trước tiên là tóc. Tóc tất nhiên là nhuộm, tất nhiên là vuốt gel, tất nhiên là thêm cái gì đấy điệu đà, thơm tho, vân vân và vân vân...
Mặt hẳn nhiên phải trang điểm, có người làm nhẹ nhàng, chú ý mới biết; có người làm quá kỹ, quá lộ, nhìn là thấy ngay: phấn màu, mascara trên mắt, phấn sẫm trên sống mũi, son môi, viền môi... rất tỉ mỉ, không kém gì các ca sĩ nữ. Để làm duyên, có người đeo khuyên tai, có người mang mắt kiếng, và cổ thì dứt khoát phải có cái gì thật nổi: nếu không phải dây kim loại óng ánh thì cũng là dây da với vật trang trí thật đỏm dáng. Chưa hết, một số người còn thắt khăn ở cổ, rất điệu. Đến áo thì đa số đều mặc áo khoác ngoài sơ mi, với màu sắc tương phản, chưa kể những chi tiết phụ như ren, kim nhũ... Quần cũng có thêm những chi tiết như các đường nẹp, dây kim loại... Trước khi đến với vật cuối cùng là đôi giày, phải kể thêm chiếc lắc đeo ở cổ chân rất... dịu dàng - duyên dáng.
Nói chung, từ đầu tới chân nam ca sĩ không có chỗ nào không được chăm chút một cách quá cầu kỳ tỉa tót, và vì thế, gây hiệu ứng ngược trên khán giả. Dù là nghệ sĩ biểu diễn, năm mười hai tháng hòa mình trong môi trường son phấn, nhưng một người nam vẫn phải giữ cho được tính nam, không được đồng nhất mình với các đồng nghiệp nữ.
Đôi khi, với sự xuất hiện của một nam ca sĩ nước bạn, trang phục và phong thái mang tính nữ của các nam ca sĩ Việt càng nổi lên rõ rệt. So với quần jeans - áo pull nhẹ nhàng và nam tính của ca sĩ ngoại, trang phục của nam ca sĩ Việt quá màu mè, rườm rà, và quả thật, có gì đó không sành điệu. Trong khi nhân vật chính là diễn viên ngoại phục trang hết sức giản dị, thì những nhân vật phụ là diễn viên nội lại quá sặc sỡ, với quá nhiều phụ tùng lỉnh kỉnh và không đàn ông.
Trong lễ trao giải Oscar hằng năm ở Hollywood, nơi phù hoa nhất của những chốn phù hoa, với những diễn viên đắt giá và tài năng nhất, những trang phục được bầu chọn đẹp nhất thường rất giản dị. Giản dị hầu như là yếu tố hàng đầu, bởi cái đẹp thực sự luôn đến một cách rất tự nhiên, đơn giản, không cần viện đến những rắc rối thừa thãi.
Có vô lý không nếu nghệ sĩ đầu tư thật nhiều tiền bạc, thời gian, tâm trí... vào hình thức (một thứ hình thức thời thượng - lệch lạc), để rốt cuộc, thay vì nhận được sự tán thưởng từ phía khán giả, lại chỉ mua lấy sự phản cảm và lời chê bai?
(thanh nien)
Mặt hẳn nhiên phải trang điểm, có người làm nhẹ nhàng, chú ý mới biết; có người làm quá kỹ, quá lộ, nhìn là thấy ngay: phấn màu, mascara trên mắt, phấn sẫm trên sống mũi, son môi, viền môi... rất tỉ mỉ, không kém gì các ca sĩ nữ. Để làm duyên, có người đeo khuyên tai, có người mang mắt kiếng, và cổ thì dứt khoát phải có cái gì thật nổi: nếu không phải dây kim loại óng ánh thì cũng là dây da với vật trang trí thật đỏm dáng. Chưa hết, một số người còn thắt khăn ở cổ, rất điệu. Đến áo thì đa số đều mặc áo khoác ngoài sơ mi, với màu sắc tương phản, chưa kể những chi tiết phụ như ren, kim nhũ... Quần cũng có thêm những chi tiết như các đường nẹp, dây kim loại... Trước khi đến với vật cuối cùng là đôi giày, phải kể thêm chiếc lắc đeo ở cổ chân rất... dịu dàng - duyên dáng.
Nói chung, từ đầu tới chân nam ca sĩ không có chỗ nào không được chăm chút một cách quá cầu kỳ tỉa tót, và vì thế, gây hiệu ứng ngược trên khán giả. Dù là nghệ sĩ biểu diễn, năm mười hai tháng hòa mình trong môi trường son phấn, nhưng một người nam vẫn phải giữ cho được tính nam, không được đồng nhất mình với các đồng nghiệp nữ.
Đôi khi, với sự xuất hiện của một nam ca sĩ nước bạn, trang phục và phong thái mang tính nữ của các nam ca sĩ Việt càng nổi lên rõ rệt. So với quần jeans - áo pull nhẹ nhàng và nam tính của ca sĩ ngoại, trang phục của nam ca sĩ Việt quá màu mè, rườm rà, và quả thật, có gì đó không sành điệu. Trong khi nhân vật chính là diễn viên ngoại phục trang hết sức giản dị, thì những nhân vật phụ là diễn viên nội lại quá sặc sỡ, với quá nhiều phụ tùng lỉnh kỉnh và không đàn ông.
Trong lễ trao giải Oscar hằng năm ở Hollywood, nơi phù hoa nhất của những chốn phù hoa, với những diễn viên đắt giá và tài năng nhất, những trang phục được bầu chọn đẹp nhất thường rất giản dị. Giản dị hầu như là yếu tố hàng đầu, bởi cái đẹp thực sự luôn đến một cách rất tự nhiên, đơn giản, không cần viện đến những rắc rối thừa thãi.
Có vô lý không nếu nghệ sĩ đầu tư thật nhiều tiền bạc, thời gian, tâm trí... vào hình thức (một thứ hình thức thời thượng - lệch lạc), để rốt cuộc, thay vì nhận được sự tán thưởng từ phía khán giả, lại chỉ mua lấy sự phản cảm và lời chê bai?
(thanh nien)
Có thể bạn sẽ thích