Chuyện của bác Takeo203

Chuyện của bác Takeo203

Vậy trúng phóc hả keke... Xưa đọc tử vi em nhớ mãi tuổi mình hợp nhất với tuổi của bác đấy :;;D:

hehe... lần trước bác fonist chả khai tuổi hơn băm ra rồi còn gì, sao mà ko trúng phóc cơ chứ... khẹc khẹc...
44.gif


Bác fonist còn trẻ hơn Bác Takeo nhiều mà lú lẫn gớm
44.gif
 
Bình luận (309)

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
hehe... lần trước bác fonist chả khai tuổi hơn băm ra rồi còn gì, sao mà ko trúng phóc cơ chứ... khẹc khẹc...
44.gif


Bác fonist còn trẻ hơn Bác Takeo nhiều mà lú lẫn gớm
44.gif
Vậy trả lại quà... tặng lại cho jindo nè :;-D:

kiss_graphics_02.gif
 

jindo_89

Liu liu.... (*´з`)~♪
Vậy trả lại quà... tặng lại cho jindo nè :;-D:

kiss_graphics_02.gif

ai chà... Quả bóng bay "đẹp" gớm :D Nhưng mờ tặng chị dịu chị dịu nhận rồi còn giề :D Giờ đùn qua bên Jindo đệ ... hehe...
46.gif
 

takeo203

Moderator
Người Việt chung quanh tôi
Thời đó, chỉ biết đi làm rồi tối thứ bẩy lên nhà nhau chơi,ở lại đến chiều chủ nhật lại chia tay nhau về để bắt đầu 1 tuần lễ làm việc mới, mọi người yêu thương nhau",tình nghĩa là trọng, tiền bạc không thành vấn đề," vui để mà sống vì thời điểm đó nhà nước VN chưa mở cửa: về thăm quê hương, tiền làm ra thì nhiều , ngày nào cũng ít nhất là 3 h over time, mà nhu cầu vật chất cũng chẳng đòi hỏi bao nhiêu , lúc đó thường tụ lại 1 nhóm hợp tính nhau và cùng vào làm 1 công ty, người này giới thiệu người kia chẳng cần học hành, chẳng cần ôn luyện làm chi vì [Khỉ bỏ chuồng gà rồi cũng biết gáy]Lâu lâu trên nhà thờ tổ chức tết , người Việt tụ tập đến rất đông, họ ăn uống nhậu nhẹt và đánh nhau cũng gớm lắm chỉ vì rượu vào lời ra, anh nào cũng xưng hùng xưng bá nhất là chỗ đó mà có người đẹp thì nên tránh xa là hơn,tuyệt đại đa số là người miền
nam và ngoài trung vùng cam ranh, nha trang, hay Quy nhơn những người này có tầu bè được người từ saigon ra móc nối.Khoảng năm 81 hay 82 gì đó bắt đầu có dịch vụ gửi quà về gia đình,họ mua thượng vàng hạ cám, dốc hết hầu bao, đi vay mượn để gửi quà về nhà, họ hãnh diện với những món quà đồ sộ đắt giá được gửi đi,dù ngày mai ăn muối cũng chẳng ke, lúc đó xẩy ra nhiều chuyện cười ra nước mắt:
Có 1 cậu gửi quà về cho 3 ông anh ở vn, địa chỉ gửi là ông thứ 3, còn 2 ông kia được thông báo có quà, ông này sau khi lãnh quà mang bán hết rồi bảo không nhận được, 2 ông kia ức quá lên nơi phát quà tìm hiểu và thế là tình nghĩa đoạn tuyệt, đánh nhau chí chóe chỉ tội cậu bên này mỗi lần gửi cậu lại phải gửi 3 lần
Rồi 1 cậu nữa mượn đầu nay vay đầu kia để gửi về cho ông anh họ, đã xây nhà xong nhưng cái bếp còn dở dang bèn xin thằng em họ 5000us cho xong cái nhà, nhiều câu chuyện thật phi lý nhưng vẫn có người làm,
Phim bộ bắt đầu đến với người tỵ nạn ,nhà nào cũng có video để xem những bộ phim sao đi sao lại, hình ảnh mờ căm và thuyết minh thì đôi khi cười vỡ cà bụng, nhiều cậu mê phim bộ bỏ cả ăn, bỏ cả ngủ, đi làm về là mở máy xem phim bộ,sống phải theo thời, em vợ tôi bên Mỹ gửi 2 thùng video phim bộ qua cho vợ tôi, tôi phải hì hục lên tận yokohama lãnh về, ngồi mấy tiếng đồng hồ để các ông kiểm duyệt từng cuôn băng, ngày hôm sau lại lọ mọ lên Akihabara mua cái Video về lắp cho bà xã, dạo ấy còn đắt lắm cái rẻ nhất cũng phải trên 8 man, thế mà thiên hạ mua ào ào, kể từ ngày ấy đi làm về mệt nhọc ăn cơm xong là chỉ muốn ngủ, đêm nào cũng giật mình vì âm thanh lúc to lúc nhỏ,và những điệu nhạc của Anh hùng xạ điêu xóm vắng giờ vẫn chưa quên
Đến 1 hôm 2 vợ chồng tôi và cháu đang lang thang ở phố tầu, bỗng giật mình vì có người hỏi mình bằng tiếng việt lại giọng Bắc sặc:
Anh người VN, tôi là thủy thủ tầu Viễn dương đang cần mua máy video cũ, nồi cơm điện, quạt máy tv, nếu anh có tôi mua liền, còn nếu không có anh chỉ hộ tôi chỗ nào bán hoặc anh cho địa chỉ để lần sau tôi đến, vừa nói anh ta vừa rút ra 1 dống tiền khoe với tôi. Thật buồn cười, chẳng quen chẳng biết thế mà như bạn bè lâu năm gặp lại nhau lại còn rút tiền ra để tỏ ta đây giầu có, đúng là tính VN, đi đâu cũng thế chỉ biết mình chỉ dành cho q lợi mình còn người đối diện ra sao mặc bay,hehe tôi cười và bảo anh tìm lầm người rôi nhưng anh ta vẫn không buông tha cố hỏi tôi có bạn bè nào làm nghề này ko chỉ cho anh ta, lúc này thì anh ta đã chuyển tông từ "tôi" sang "em" và than bài con cá nó sống vì nước còn anh sống vì đồ cũ, vay mượn cắt cổ ở VN để qua đây làm 1 chuyến đổi đời.....Về đến nhà ,tôi gọi điện cho thằng bạn kể chuyện xẩy ra, lúc đó mới biết, có những thằng buổi sáng đi làm ghé vào bãi rác khiêng TV, tủ lạnh chất lên xe chiều về mang bán lại còn gấp ba gấp 4 tiền lương 1 ngày, đúng là tôi Đần quá chẳng biết gì, cái ngày đó bọn nhật vứt lung tung sau mỗi lần bonus, trước mắt tôi là tiền sau lưng tôi là tiền, thò tay xuống là tiền thế mà tôi lại dửng dưng. Đâu đó trong tập thể người việt đã lấp ló ra đời mấy đại gia rác, nhớ đến anh tầu VD với business không thành, tôi đúng là 1 thằng BAKA, ngu nhất nước, phải chi lúc đó anh đừng có thái độ :Rút tiền ra khoe thì giờ đây....1 là trắng tay hai là giầu to, cơ hội dến và tôi đã không nắm lấy....và từ lúc đó tôi tin vào số mệnh:=-0:.....
 

fonist

Moderator
Chà! Đúng là cháu có nghe đến nhiều đại gia về đồ cũ tại Nhật.
Không biết giờ có vị đó còn kiếm khá không. Một số nghe đâu đổ hàng về Cambodia và các nước khác vì Việt Nam không cho vào nữa.
 

takeo203

Moderator
Tình hình đã trở nên tồi tệ sau vụ lò điện nguyên tử ở Fukushima bị rò rỉ, nội các Nhật đã tuyên bố tình trạng khẩn trương cho thần dân,cộng với tin tức từ NASA dự đoán năm 2013, biết bao nhiêu mail ,điện thoại của bè bạn, gia đình tới tấp gửi qua tóm lại là khuyên ra đi,qua gặp lại nhau để có chuyện gì còn có nhau, còn nắm tay nhau trước khi chết.
Chẳng lẽ bỏ hết,những cơn gió lạnh mùa đông,những hàng cây anh đào đoản mệnh mùa xuân,mùa hè oi bức cắm trại bên dòng suối cùng bè bạn,và mùa thu lá vàng xào xạc dưới bước chân đi ,hơn nửa đời người buồn có vui có nơi quê hương này để có cái cảm nhận cái chia sẻ với người bàn xứ .Tôi ôm đầu suy nghĩ....phải chi còn ở tuổi 30, thằng tôi sẽ ra đi không 1 suy nghĩ.Ở tuổi này cái sợ nhất là làm lại từ đầu ở 1 nơi mà tất cả đều không giống nơi mình sinh sống..bởi thế các bác cho ý kiến, em nên là kẻ đào thoát hay ở lại nơi đây, dù đi đâu chăng nữa cũng không phải quê hương, đời tôi đã 2 lần từ bỏ nơi chốn của mình: năm 54 theo cha mẹ vào Nam,chỉ là cậu bé,năm 79 rời bỏ tất cả trong cái tuổi bước vào 30 và bây giờ ở tuổi về chiều.....tử vi tôi trong cung mệnh lại có sao Thiên Mã,
Mẹ ơi, nơi đó , nằm cô quạnh 1 mình, mẹ qua chưa hưởng được niềm vui nào đã ra đi, hay đợi con theo cùng với để như ngày nào:trong nhà mẹ thương mày nhất vì mày là cái thằng khổ nhất trong đám anh em
Cũng sắp cúp điện rồi,tôi sẽ tắt máy , nhìn ra bầu trời hôm nay sao yên lành thế nhưng điều gì sẽ xẩy ra vào vài giờ tới?? Lại Điện Thoại đến.........
 

fonist

Moderator
Theo Cháu thật tình mà nói Bác nên về Việt Nam chơi hoặc đi di cư nước khác tạm thời trong 2 tháng tới.
Không biết ở tuổi nào là nên đi và nên ở lại. Nếu ai không thấy bị vấn vương gì thì nên đi một lúc.
3 ngày nữa em đưa vợ con về VN. Còn lại em gái cũng lo. Sẽ quay lại sớm và có thể cho em gái về nếu thấy tình hình kéo dài.
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Tình hình đã trở nên tồi tệ sau vụ lò điện nguyên tử ở Fukushima bị rò rỉ, nội các Nhật đã tuyên bố tình trạng khẩn trương cho thần dân,cộng với tin tức từ NASA dự đoán năm 2013, biết bao nhiêu mail ,điện thoại của bè bạn, gia đình tới tấp gửi qua tóm lại là khuyên ra đi,qua gặp lại nhau để có chuyện gì còn có nhau, còn nắm tay nhau trước khi chết.
Chẳng lẽ bỏ hết,những cơn gió lạnh mùa đông,những hàng cây anh đào đoản mệnh mùa xuân,mùa hè oi bức cắm trại bên dòng suối cùng bè bạn,và mùa thu lá vàng xào xạc dưới bước chân đi ,hơn nửa đời người buồn có vui có nơi quê hương này để có cái cảm nhận cái chia sẻ với người bàn xứ .Tôi ôm đầu suy nghĩ....phải chi còn ở tuổi 30, thằng tôi sẽ ra đi không 1 suy nghĩ.Ở tuổi này cái sợ nhất là làm lại từ đầu ở 1 nơi mà tất cả đều không giống nơi mình sinh sống..bởi thế các bác cho ý kiến, em nên là kẻ đào thoát hay ở lại nơi đây, dù đi đâu chăng nữa cũng không phải quê hương, đời tôi đã 2 lần từ bỏ nơi chốn của mình: năm 54 theo cha mẹ vào Nam,chỉ là cậu bé,năm 79 rời bỏ tất cả trong cái tuổi bước vào 30 và bây giờ ở tuổi về chiều.....tử vi tôi trong cung mệnh lại có sao Thiên Mã,
Mẹ ơi, nơi đó , nằm cô quạnh 1 mình, mẹ qua chưa hưởng được niềm vui nào đã ra đi, hay đợi con theo cùng với để như ngày nào:trong nhà mẹ thương mày nhất vì mày là cái thằng khổ nhất trong đám anh em
Cũng sắp cúp điện rồi,tôi sẽ tắt máy , nhìn ra bầu trời hôm nay sao yên lành thế nhưng điều gì sẽ xẩy ra vào vài giờ tới?? Lại Điện Thoại đến.........

Có lẽ là trước khi sự kiện ngày 11/3 xảy ra thì bác đã từng nghĩ đến việc rời NB đi Mỹ hay VN?! Vì thế việc bác có ra đi thì cũng đâu phải là "tẩu thoát".

Việc ở lại hay ra đi thì bác tự xem xét để quyết định... liệu mình có sớm thích nghi được với cuộc sống ở nơi mới hay ko...

Trong hoàn cảnh thế này, một sự quyết định ngay có lẽ là khó - nhiều khi là vội vàng? Một đôi tháng tạm về VN như ý của bác fonist cũng là hợp lý, thời gian ko đủ dài nhưng chắc cũng đủ để bác biết VN bây giờ có phù hợp với mình ko.
 

kamikaze

Administrator
Tình hình đã trở nên tồi tệ sau vụ lò điện nguyên tử ở Fukushima bị rò rỉ, nội các Nhật đã tuyên bố tình trạng khẩn trương cho thần dân,cộng với tin tức từ NASA dự đoán năm 2013, biết bao nhiêu mail ,điện thoại của bè bạn, gia đình tới tấp gửi qua tóm lại là khuyên ra đi,qua gặp lại nhau để có chuyện gì còn có nhau, còn nắm tay nhau trước khi chết.
Chẳng lẽ bỏ hết,những cơn gió lạnh mùa đông,những hàng cây anh đào đoản mệnh mùa xuân,mùa hè oi bức cắm trại bên dòng suối cùng bè bạn,và mùa thu lá vàng xào xạc dưới bước chân đi ,hơn nửa đời người buồn có vui có nơi quê hương này để có cái cảm nhận cái chia sẻ với người bàn xứ .Tôi ôm đầu suy nghĩ....phải chi còn ở tuổi 30, thằng tôi sẽ ra đi không 1 suy nghĩ.Ở tuổi này cái sợ nhất là làm lại từ đầu ở 1 nơi mà tất cả đều không giống nơi mình sinh sống..bởi thế các bác cho ý kiến, em nên là kẻ đào thoát hay ở lại nơi đây, dù đi đâu chăng nữa cũng không phải quê hương, đời tôi đã 2 lần từ bỏ nơi chốn của mình: năm 54 theo cha mẹ vào Nam,chỉ là cậu bé,năm 79 rời bỏ tất cả trong cái tuổi bước vào 30 và bây giờ ở tuổi về chiều.....tử vi tôi trong cung mệnh lại có sao Thiên Mã,
Mẹ ơi, nơi đó , nằm cô quạnh 1 mình, mẹ qua chưa hưởng được niềm vui nào đã ra đi, hay đợi con theo cùng với để như ngày nào:trong nhà mẹ thương mày nhất vì mày là cái thằng khổ nhất trong đám anh em
Cũng sắp cúp điện rồi,tôi sẽ tắt máy , nhìn ra bầu trời hôm nay sao yên lành thế nhưng điều gì sẽ xẩy ra vào vài giờ tới?? Lại Điện Thoại đến.........

Có lẽ bác chỉ nói cho ra coi như là một cách chống đỡ đối với những lời mời bác rời Nhật Bản chăng? Với thời gian sống dài như thế và tình hình hiện tại thì có lẽ cũng sẽ rất khó cho bác bỏ Nhật Bản đi đến một nơi nào khác. Và chắc là bác cũng chưa muốn đi.

Có nhiều người ở nước khác khuyên những người đang ở Nhật nên đi khỏi Nhật vì "động đất ghê quá". Tuy thế, ngẫm cho kỹ thì có ai bíêt được chuyện gì sẽ xẩy ra ở đâu vào ngày mai đâu. Qua Mỹ hay về Việt Nam có ai chắc rằng những nơi đó không có động đất?

Cả ngàn năm rồi nhân lọai vẫn cố gắng chinh phục tự nhiên nhưng dù cho đã đi vào vũ trụ đi nữa thì vào thời điểm hiện nay cũng đành phó mặc số phận cho tự nhiên thôi. Nhiều người Nhật khi được hỏi là "nếu động đất mạnh quá thì làm sao?" đã trả lời rằng "đành phó mặc cho số phận chứ biết sao". Cách sống "làm bạn với động đất" của họ có lẽ cũng hay bác nhỉ?
 

takeo203

Moderator
GS David Griffith, thuộc Đại Học Michigan State, Hoa Kỳ, người có hơn 20 năm nghiên cứu về văn hóa cũng như kinh tế Nhật, để tìm hiểu thêm về tương lai kinh tế của đất nước mặt trời mọc.
: Thưa GS, trước hết xin cám ơn ông đã dành thì giờ cho chúng tôi. Thiên tai vừa xảy ra với Nhật Bản quả là một cú sốc lớn cho đất nước này nói riêng và cả thế giới nói chung. Xin ông tóm lược sơ về tình hình hiện tại của Nhật.



Griffith: Rất nhiều thứ đang bị hư hại, từ những khu dân cư lớn đến nhà máy lọc đã bị bốc cháy, số người bị thiệt mạng tính tới thời điểm này là khoảng 1000 người. Các tuyến xe lửa ngưng vận hành, điện thoại di động không bắt được sóng tại Tokyo nên chúng ta có thể nói rằng ảnh hưởng trong thời gian ngắn sẽ rất bi thảm.

Từ đó chúng ta sẽ thấy sự gián đoạn trong việc cung cấp nguyên liệu, nền kinh tế thì đang lần mò ra khỏi cuộc khủng hoảng toàn cầu và đây sẽ là một bước lùi trong tiến trình này. Tuy nhiên, thời gian là một yếu tố khá quan trọng, chúng ta nên chờ khoảng 1-2 ngày nữa để nhìn thấy được toàn diện những thiệt hại và xác định tầm cở của dư chấn sau 1-2 tuần lễ nữa.

: Ông vừa nhắc đến những nhà máy lọc và chúng ta cũng không thể quên là Nhật dựa vào năng lượng hạt nhân rất nhiều trong việc sử dụng năng lượng của quốc gia, vậy thì nhu cầu này sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?

Griffith: Vấn đề ngưng hoạt động lò năng lượng hạt nhân làm cho giá của xăng dầu của Anh Quốc có tăng lên đôi chút vì đúng như chị đã nói, người Nhật dựa vào năng lượng hạt nhân nên bây giờ khi mất đi nguồn cung cấp này thì họ buộc phải thay thế.

Rất nhiều thứ đang bị hư hại, ... nên chúng ta có thể nói rằng ảnh hưởng trong thời gian ngắn sẽ rất bi thảm.

GS David Griffith

Tuy nhiên, một điều đáng ngạc nhiên là giá xăng dầu trên toàn cầu đã có phần thuyên giảm xuống khoảng 100 đô la cho một thùng dầu thô vì họ nghĩ rằng nhu cầu xăng dầu sẽ giảm sau trận thiên tai này trong một thời gian ngắn.

: Kinh tế của Nhật Bản đã từng bị cho là già nua và không theo kịp tầm phát triển của quốc tế, trong bảng xếp hạng vào năm ngoái thì kinh tế Nhật rơi xuống hạng 3, sau Mỹ và Trung Quốc. Bây giờ họ lại phải đối đầu với thiên tai này, liệu Nhật có cơ hội vực dậy nền kinh tế quốc gia không?

Griffith: Nếu chúng ta nhìn lại sự ảnh hưởng toàn diện về các cơ sở sản xuất của Nhật như Honda, Toyota, Sony thì những nơi này đã bị thiệt hại rất nhiều nhưng họ cũng đã hoạt động trở lại nên chúng ta sẽ không cảm thấy được sự ngưng đọng sản xuất từ Nhật Bản.

Một điều thú vị là những nhà sản xuất xe của Nhật không bao giờ tăng giá xe của họ. Hình như trong suy nghĩ của họ, giá cả tăng không phải là một nước cờ hay. Thế nhưng chúng ta sẽ thấy sự gián đoạn trong phân phối sản phẩm vì việc di chuyển đang gặp khó khăn, ít nhất là trong một thời gian ngắn.

Tuy nhiên, chính phủ Nhật thì đang thiếu nợ rất nhiều và với thiên tai này họ sẽ phải vay mượn thêm nhiều nữa để xây dựng lại nhưng nhìn về một khía cạnh khác thì đây là một việc không đến nổi tệ vì khi xây dựng lại thì họ sẽ bắt đầu với những thiết bị khoa học tối tân nhất cũng như người dân sẽ có công ăn, việc làm và thời gian để quay lại cuộc sống trước thiên tai sẽ được rút ngắn lại.
Trong tương lai một Nhật Bản mạnh hơn



: Vậy tôi có thể nào gọi thiên tai này là một con dao hai lưỡi, một sự đánh thức hay không?

Griffith: Tôi sẽ không cho việc này là một điều tốt vì đã gọi là thiên tai thì không thể nào tốt được nhưng từ đó một sự ảnh hưởng tốt về kinh tế, một sự kích thích kinh tế. Kinh tế của Nhật nói riêng và của thế giới nhìn chung thì trong 18 tháng qua đã phải gặp nhiều khó khăn, trong số này đương nhiên không có Trung Quốc.

Ngoài ra trong chính trường thì Nhật cũng gặp một số khó khăn trong năm qua nhưng theo nhận xét của tôi thì Nhật là một quốc gia lớn, có tầm quan trọng nhất định trong nền kinh tế thế giới, bây giờ điều quan trọng là họ định hướng như thế nào để xây dựng lại một Nhật Bản cường mạnh.

Đây chỉ là một bước lùi nhỏ và nếu như chương trình xây dựng lại của họ đi đúng hướng thì chúng ta sẽ thấy một Nhật Bản mạnh hơn trước khi trận động đất xảy ra rất nhiều.

GS David Griffith

Đây chỉ là một bước lùi nhỏ và nếu như chương trình xây dựng lại của họ đi đúng hướng thì chúng ta sẽ thấy một Nhật Bản mạnh hơn trước khi trận động đất xảy ra rất nhiều.

: Theo ông thì người dân Nhật sẽ đối diện với việc này ra sao và tương lai gần trong vòng 3 tháng tới của Nhật sẽ như thế nào?

Griffith: Nhật là một nền kinh tế mạnh và tôi không nghĩ rằng đây sẽ là một tác động lớn đối với vai trò của Nhật trên thương trường quốc tế. Trong vòng từ 3 đến 6 tháng chúng ta sẽ thấy sự trở lại của Nhật vì trận sóng thần và động đất sẽ không thể ảnh hưởng quá lớn đến kinh tế của Nhật.

Người Nhật là những người rất can trường, chịu khó, có lòng tự trọng và cầu tiến cao do đó, việc họ trở lại cuộc sống bình thường trong thời gian ngắn nhất không nằm ngoài dự đoán của tôi.

: Xin cám ơn ông rất nhiều cho buổi nói chuyện hôm nay.
Nguồn từ american
Bà xã tôi, trên đường từ chợ về, gặp ông nhật hàng xóm:
Mày sợ không?
Sợ chứ, thế còn ông thì thế nào?
Phải nói đây là lần đầu tiên, tao cảm nhận được dù tao sinh đẻ nơi đây, mày có ý định về VN hay qua Mỹ cùng gia đình hay không?
Vợ tôi nhìn ông hàng xóm cười và dứt khoát noi:
Không, tôi không đi đâu cả,nếu có chuyện gì xẩy ra, tôi sẽ chết tại đây cùng với mọi người
Ông hàng xóm nhìn vợ tôi cảm động ra mặt: mày erai quá mà mày đã là nhật mà.
Không tên tôi là Nhật nhưng đầu tôi là VN:lời vợ tôi
Qua sự kiện trên của nhà bình luận gia người Mỹ, cách suy nghĩ của vợ tôi, và 1 nhà chuyên gia về hạt nhân người Việt bên Mỹ dã bình luận: sự cố rò rỉ là lẽ tất nhiên sau cơn chấn động và sóng thần ảnh hưởng đến các lò NT ở Fukushima được xây cất từ 40 năm về trước cũng sắp đến thời kì loại bỏ, số lượng thải ra nếu có cũng không thể so sánh với số người chết và thiệt hại, sẽ có biện pháp khắc phục và nếu loại bỏ đi( 1 lò khoảng 1 tỷ Mỹ kim) thì cũng không gì đáng kể sau 40 năm người dân trả tiền điện, chỉ có NHật sẽ lại phải nợ nần chồng chất lên, nhưng sau những sự việc này sẽ có hàng vạn người có công ăn việc làm và với tinh thần kỉ luật của đất nước này, Nhật Bản sẽ lại vươn lên với kĩ thuật hiện đại cùng những lò nguyên tử tân tiến nhất
Tôi đang sống ở đây dù là phó thường dân nhưng tôi cũng chút tự hào là mình đang sống ở 1 nước có kỷ luật, kỷ cương rõ ràng dù đôi lúc có những điều phiền nhiễu không tự mình gây ra. Dịu dàng với tình cảm con dành cho bác,từ ngày đầu thiên tai, con đã hỏi Bác Kami sao không thấy bác, rồi Fonist với người thật việc thật và Bác Kami 1 người trẻ đầy nhiệt huyết không từ nan 1 khó khăn nào ,sống thẳng, yêu tính siêng năng kỷ luật, sau bài tôi viết đã nắm ngay và đọc được vấn đề ở nơi tôi ,cùng nhiều bài của các bạn trẻ trong và ngoài nước, đã có những lời khuyên bảo của 1 đàn anh đi trước hướng dẫn đàn em và những khắt khe với những điều sai trái, ngớ ngẩn, Bác Kami có như ngày nay không phải là từ trên trời rơi xuống, phải qua bao phấn đấu, bao nổ lực cùng mồ hôi nước mắt để leo từng bực thang lên đỉnh
Bên kia những người bạn cùng lứa tuổi cách suy nghĩ của thời tôi sống, và bên này những người bạn trẻ xung quanh tôi những nghĩ suy của thê hệ mới, tôi đã đưa lên bàn cân đo. Tại sao tôi đứng núi này trông núi nọ, sao tôi chậy theo cái bóng của tôi.....
1 lần nữa xin cám ơn tất cả, tôi ở lại đây cùng chia xẻ ngọt bùi với các bạn.....
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Bà xã tôi, trên đường từ chợ về, gặp ông nhật hàng xóm:
Mày sợ không?
Sợ chứ, thế còn ông thì thế nào?
Phải nói đây là lần đầu tiên, tao cảm nhận được dù tao sinh đẻ nơi đây, mày có ý định về VN hay qua Mỹ cùng gia đình hay không?
Vợ tôi nhìn ông hàng xóm cười và dứt khoát noi:
Không, tôi không đi đâu cả,nếu có chuyện gì xẩy ra, tôi sẽ chết tại đây cùng với mọi người
Ông hàng xóm nhìn vợ tôi cảm động ra mặt: mày erai quá mà mày đã là nhật mà.
Không tên tôi là Nhật nhưng đầu tôi là VN:lời vợ tôi

Bên kia những người bạn cùng lứa tuổi cách suy nghĩ của thời tôi sống, và bên này những người bạn trẻ xung quanh tôi những nghĩ suy của thê hệ mới, tôi đã đưa lên bàn cân đo. Tại sao tôi đứng núi này trông núi nọ, sao tôi chậy theo cái bóng của tôi.....
1 lần nữa xin cám ơn tất cả, tôi ở lại đây cùng chia xẻ ngọt bùi với các bạn.....

Chúc mừng bác đã có một quyết định sáng suốt, chẳng ai biết được tương lai thế nào, nhưng thuận vợ thuận chồng thì tất cả sẽ vượt qua bác nhỉ :love:

Mỗi người một số phận, mỗi người một sự lựa chọn... Và dù nhiều khi bác có cảm thấy thời gian đã làm mắt thêm mờ, đã làm lưng thêm đau... thì bác hãy tiếp tục mạnh mẽ để sống tiếp nhé :smile:
 

tamxuan

New Member
Không tên tôi là Nhật nhưng đầu tôi là VN:lời vợ tôi
Chú Takeo ! (từ nay xin phép cho cháu chuyển qua gọi bằng chú ạ, vì chú đúng bằng tuổi chú ruột cháu ở quê)
Cô cháu nói thế này mà chú định qua Mỹ thì khéo cô lại nói với người Mỹ là "Tên tôi là Mỹ nhưng đầu tôi là Nhật" ^_*

Vậy là cô chú đã quyết định ở lại đây hẳn !
Cháu thì lại tính tới hơn 90% là sắp tới sẽ về VN (không phải vì sợ động đất, sóng thần ạ)
...........

Nếu có thời gian chú kể chuyện những ngày lênh đênh trên biển để cập bờ bên này cho cháu biết với !
Những chiếc thuyền ngày đó có được trang bị những gì hay chỉ có đồ ăn và nước uống ạ ?
Đã mất khoảng bao nhiêu ngày và tâm trạng chú lúc lênh đênh thế nào ạ ?
Cháu qua Nhật lần đầu có người tiễn và đón ở đầu đuôi máy bay, có hợp đồng bảo lãnh mà lúc ở sân bay khóc nức nở, mắt mũi đỏ nhoè nhoẹt luôn.
Ở miền Bắc có thời kỳ cũng đi vượt biển khá nhiều, chủ yếu ở hai tỉnh Quảng Ninh và Hải Phòng (cháu nghe mọi người kể vậy, không phải quê cháu)
Có nhà đi cả gia đình có con nhỏ cũng đi. Nhưng sau này các trại tị nạn ở Hồng Kông họ buộc hồi hương hết.
Là do các nước họ không tiếp nhận nữa phải không chú ?
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Cháu qua Nhật lần đầu có người tiễn và đón ở đầu đuôi máy bay, có hợp đồng bảo lãnh mà lúc ở sân bay khóc nức nở, mắt mũi đỏ nhoè nhoẹt luôn.

Ôi dời ơi, "anh" tầm xuân mít ướt thế à.

Phải mình được như vậy, chắc cười như được mùa luôn hehe...
 

takeo203

Moderator
Cũng có nhiều sách vở viết về boat poeple, con hỏi bác Google, bác ấy sẽ cho biết, trang sử đã lật qua, thời gian cũng quá dài để bộ nhớ già nua của bác còn xót lại, thường thì những cái đẹp,những cái hay nó làm ta quay quắt muốn tìm lại. Con mà hỏi bác ngày đi học bác có để ý đến ai không thì bác nhớ ngay.....:;-D:
Năm 81 chúng tôi rời bỏ vùng yokohama và về sống nơi đây cho đến bây giờ.Tôi đã nghĩ việc xin đi học lại, vội biên thư về thằng em, nhờ lục lọi mọi giấy tờ bằng cấp liên quan đến thời gian đi học,1 hôm các bạn tôi đến nhà chơi, tôi mang ra khoe nêu ý định đi học lại,và rủ các bạn tôi cùng đi, thế là tôi bị xỉ vả như tát nước vào mặt:
Mày qua đây đầy đủ vợ con, trong khi bao người mất vợ, mất chồng ,mất con và như chúng tao chỉ lẻ loi 1 mình, mày đi học lại, tiền đâu để học, trong khi vợ mày lại mới sinh, tất cả trông vào mày vả lại mày đã bỏ học gần mười năm trời, liệu học lại nổi không. Sức khỏe mày lại không được tốt, đúng là việc hoang tưởng, lo trao giồi tiếng nhật và tìm 1 việc an định quên đi cái quá khứ mà hãy nhìn vào thực tế thì tốt hơn.
Tôi quay nhìn vợ tôi, và đứa con hơn 1 tuổi đang bập bẹ nói, nỗi xúc cảm dâng lên, đúng là tôi chỉ nghĩ đến tôi, mà quên trách nhiệm của người chồng và cha,hạnh phúc đang trong tay tôi mà tôi không biết, từ đây cái gia đình này tôi là người lèo lái, tôi là người có trách nhiệm vượt qua mọi khó khăn mọi rào cản để vươn lên tái tạo lại những gì đã mất mát ,đã vứt bỏ lại nơi quê nhà
Cái dạo ấy dân nhật còn lắm tiền lắm của, xe bị trầy bị móp là sửa lại liền rồi mấy cậu boshozoku nhờ làm lại xe với những mầu sơn kì quặc ,nghề làm bankin và toshou rất thịnh hành,nhất là kĩ thuật pha mầu xe, sao cho giống, tôi nhào vào xin làm, về mầu sắc hình như do bản tính thích thiên nhiên, cây cỏ tôi pha mầu rất mau, trong cty tôi làm lại ký hợp đồng với YANASE, thế là tất cả các xe Đức, MỸ ,ANH tôi dược sờ qua hết, công việc không lấy gì nặng nhọc hầu như khéo tay và kĩ thuật pha màu là chính lương lại rất cao, cách giao tế trong cty cũng chẳng có vấn đề gì ,trong đó có 1 anh nhật tên Yamakata là thân tôi nhất, đến bây giờ chúng tôi thỉnh thoảng lại gặp nhau ngồi ôn chuyện cũ,buổi trưa 2 đứa thường rủ nhau đi ăn ngoài, mà đa số là Hamakata trả tiền, lí do mày để tiền đó thứ bẩy dẫn vợ con đi chơi tao độc thân mà....những hôm tôi bận rộn, hamakata thường qua khâu tôi giúp dán giấy xe hoặc những bộ phận tôi chưa gỡ ra không 1 tiếng kêu ca phiền hà , làm nhưng không được ăn over time. Phải nói thời đó là thời hoành kim nhất của tôi,mỗi lần tết đến bè bạn nhờ sơn sửa lại xe, tôi mượn chỗ trong cty vào tối thứ bẩy ,chủ nhật, thế là 2 đứa tha hồ hốt bạc. Thời gian này miếng cơm manh áo không còn là gánh nặng với gia đình tôi, vợ tôi cũng bắt đầu gửi cháu ở nhà trẻ đi làm cùng lúc chúng tôi được giới thiệu cô giáo volunter tên MIKA đến dậy tiếng nhật cho vợ tôi, và rảnh rỗi tôi học ké cô giáo, tuần 2 buổi cô đến nhà nào dậy nấu ăn, dậy phong tục, lễ nghi, cứ mỗi lần tôi nói sai cô lại sửa lại và hướng dẫn tận tình với nụ cười luôn trên môi, được gần 2 năm thì cô lấy chồng và dọn về hokkaido trước khi cô đi ,cô gthiệu cô Hoshoigawa đến dậy cho con tôi,lúc đó cô khoảng 21, 22 gì đó vừa tốt nghiệp xong đại học, bản tính cô nghiêm ,ít nói, rất nhiệt tình với gia đình tôi, từ cô tôi cũng thu nhập được rất nhiều điều hay, cô ăn cá rất hay ,con cá sau khi ăn xong chỉ còn trơ xương không chút thịt dính lại, vợ chồng tôi cố bắt chước nhưng chịu,1 hôm tôi bị xe taxi đâm, phải vào bệnh viện, cô đến thăm mang nắm xôi vào cho tôi và bảo vì cô chưa đi làm nên không có tiền mua quà cho tôi, nhìn cô nói và những chân tình cô mang đến, tôi thật càm động ,sao con đường tôi đi không chút chông gai, cho đến bây giờ hằng năm mỗi dịp tết đến tôi vẫ nhận thiệp của 2 cô.Công ty tôi làm, lại kí kết với căn cứ Mỹ, tôi và 1 tay nữa được cử vào làm, tại nơi đây tôi được chú ý qua những lần kiểm xe của ông Mỹ tên Thom,ông này tham gia cuộc đại chiến thứ 2, khi tiếp thu căn cứ đã có mặt ông, những lần đầu ông rất khắt khe, kiểm từng li từng tí nhưng sau đó tôi mang xe đến là ông ta OK trái lại anh làm với tôi thì lại bị ông hạch sách đủ điều,làm 1 chiếc xe từ cũ sang mới ko phải là điều dễ dàng , có thể bị bắt đủ mọi thứ lỗi, như mầu không đúng, như vân xe không đều, như bụi bám vào hoặc những chỗ làm bankin không được bằng phẳng, tôi thì đã được học bài từ 2 cô giáo và Hamakata, đầu tiên là phải lấy lòng tin, phải dốc toàn lực trong lúc ban đầu sau đó nếu có 1 vài khiếm khuyết nào thì có thể bỏ qua được bởi thế nên tôi bấm còi qua mặt anh nhật làm cùng, lúc đầu anh ta cũng chẳng coi tôi ra gì nhưng thời gian sau thái độ anh ta thay đổi hẳn....Ở đó khoảng hơn 1 năm thì chúng tôi hết hợp đồng, ngày chia tay ông Thom đi với ông nhật tên Ito trưởng phòng nhân sự, gọi tôi lên văn phòng hỏi tôi có muốn vào làm trong căn cứ không, ông Ito sẽ lo cho tôi vào mà không cần sát hạch , ông ta giải thích, lương tuy ít hơn chỗ tôi làm hiên nay nhưng ông sẽ cố gắng can thiệp lên để tôi vào là nâng cấp liền, bonus lúc đó 1 năm 3 kì,phép thường niên 1 năm 20 ngày và bệnh có giấy của bác sĩ sẽ được nghỉ ăn lương, thứ bẩy chủ nhật hoàn toàn nghỉ, tôi về suy nghĩ tính nhẩm thâu nhập hăng năm thì làm cho Mỹ vãn nhiều q lợi hơn thế là tôi xin vào,hôm chia tay Hamakata ,anh ta nói: mày gia nhập vào Namake Gundan hả, phải nói người Nhật lúc đó rất dị ứng với thành phần làm cho Mỹ hay bất cứ cty nào không phải của Nhật ,như 1 lần tôi nói người đại hàn đã làm được xe ô tô rồi ,chiếc xe Huyndai cũng đẹp ghê,tôi liền bị những cái nhìn khó chịu của người cùng Cty, mày có biết máy xe là Mitsumishi không, còn buhin là của nhật, Đại hàn mà biết cái gì!Thế là tôi tịt ngòi nếu nói thêm dám bị xé xác quá.....
Tôi vào căn cứ làm năm 87 bắt đầu 1 chuỗi ngày mới, nơi đây tôi không còn nhìn thấy nụ cười luôn trên môi của 2 cô giáo, cái tình người của Hamakata,tôi trở nên lạnh lùng, sống chết mặc bay, thủ đoạn, tính toán ,sẵn sàng đạp lên nhau để sống để thăng quan tiến chức....như biểu đồ parabol,đâm xuống trong đời tôi
 

fonist

Moderator
Mời Bác nghĩ ngơi rồi tiếp tục. Tính ra Bác cũng đã rất mai mắn đấy. Chắc một điều Bác được vậy nhờ công sức và trái tim của Bác làm người ta nắm bắt được.
Chắc "em" là một thằng thủ đoạn và không có trái tim iu nên đến đâu cũng bị lừa haha. Và giờ đang làm kinh tế mà cứ sợ bị thằng khác nó chơi gian manh.
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Tôi vào căn cứ làm năm 87 bắt đầu 1 chuỗi ngày mới, nơi đây tôi không còn nhìn thấy nụ cười luôn trên môi của 2 cô giáo, cái tình người của Hamakata,tôi trở nên lạnh lùng, sống chết mặc bay, thủ đoạn, tính toán ,sẵn sàng đạp lên nhau để sống để thăng quan tiến chức....như biểu đồ parabol,đâm xuống trong đời tôi
đọc tới đây sợ quá, phải tránh xa bác takeo ra :angry_002:
 

takeo203

Moderator
Cái lúc này là lúc bác hiểu thế nào là Ngụy công tử, miệng thì thơn thớt nói cười sau nó cầm dao găm đâm bác, nhưng tóm lại vì quyền lợi mà thôi, bác giờ gác kiếm mỗi khi nhớ lại là cả 1 chuỗi ngày miệt mài phấn đấu, bây giờ bảo bác đi lại chắc ko nổi rồi Dịu ơi
 

takeo203

Moderator
Tản mạn sau biến cố 311
Hầu như tất cả người ngoại quốc sống nơi đây hoảng loạn sau biến cố 311 về phần người VN thì lũ lượt rủ nhau xin bỏ nhiệm sở, bỏ nơi cưu mang mình ra đi. Trở về BỐ MẸ, về lại quê hương trong áo mão xêng xang và cái nhìn thán phục của người bản xứ hàng ngày phải bương chải với miếng cơm manh áo trong thời vật giá gia tốc leo thang Chờ ngày tạm yên ta lại qua lại, đi đi về về cứ như đi chợ, ở VN vài tháng rồi qua nếu nó đuổi mình thì tìm việc khác ,dễ mà, visa còn thì lại vào lại, cái lập luận thế đã đưa đến nhiều C ty nhật dở khóc dở cười và cái hậu quả này sẽ mang đến bao điều không lường dưới cái nhìn của người bản xứ từ đây về sau.
- Alo, em đây ,anh khoẻ không, từ hôm Đ Đất đến giờ ko gặp anh chị..hihi.
- Vẫn bình thường, đang ở đâu đấy mà gọi ĐT cầm tay
- Vợ chồng em đang ở sở tái nhập quốc, đông quá trời xếp hàng từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa xin visa được, anh chị về đi ở đây nguy hiểm quá về vn cho sướng.....
- ô hay hôm nay ko đi làm hả??
- Chúng em xin nghỉ 1 ngày lên xin visa
- Thế đã xin phép hãng về chưa mà đã mua vé rồi xin visa
- Cứ làm trước rồi tính sau, mai zô xin nó về....
Sau 1 hồi cà kê dê ngỗng và hôm qua VC tôi được mời qua nhà để.............
 

diudang189

*-: a happi-girl :-*
Thành viên BQT
Hầu như tất cả người ngoại quốc sống nơi đây hoảng loạn sau biến cố 311 về phần người VN thì lũ lượt rủ nhau xin bỏ nhiệm sở, bỏ nơi cưu mang mình ra đi. Trở về BỐ MẸ, về lại quê hương trong áo mão xêng xang và cái nhìn thán phục của người bản xứ hàng ngày phải bương chải với miếng cơm manh áo trong thời vật giá gia tốc leo thang Chờ ngày tạm yên ta lại qua lại, đi đi về về cứ như đi chợ, ở VN vài tháng rồi qua nếu nó đuổi mình thì tìm việc khác ,dễ mà, visa còn thì lại vào lại, cái lập luận thế đã đưa đến nhiều C ty nhật dở khóc dở cười và cái hậu quả này sẽ mang đến bao điều không lường dưới cái nhìn của người bản xứ từ đây về sau.

Sau biến cố này chắc NB sẽ phải tiếp nhận nhiều lao động nước ngoài (trong đó có VN) để phục hồi lại những nơi đã bị tàn phá. Thế nhưng những hành động có thể gọi là hèn nhát, thực dụng thế kia chắc chắn sẽ khiến người Nhật thêm khắt khe trong việc tiếp nhận và quản lý đối tượng lao động từ các nước này... Và rồi lại tiếp tục cái cảnh người VN làm cho Nhật lại tiếp tục kêu gào họ gây khó khăn, bóc lột nọ kia...
 

takeo203

Moderator
Tản mạn sau biến cố 311
Qua nhật theo diện ODP (diện đoàn tụ gia đình) năm 1995 thời gian này có lẽ chưa đủ số người như đã hứa với Liên hiệp Quốc về vấn đề tỵ nạn, chính phủ Nhật cho phép những người tỵ nạn được bảo lãnh cha mẹ và anh em dưới 20 tuổi được ưu tiên qua định cư, thời điểm này có khối anh giầu to vì làm giả thân nhân mang qua đây,lâu lâu lại thấy trong gia đình VN ,gần nhà có 2 hay ba khuôn mặt mới, mà mặt nào cũng chẳng giống mặt nào, chỉ 1 thời gian sau lại biến mất....Cô ta qua đây được vào trung tâm dậy tiếng Nhật tại shinagawa học 6 tháng và được khoảng 150000 yen cho tiền định cư, ra khỏi được sự giúp đỡ của chính phủ vào nhũng căn chung cư của ken 県 với giá thuê rẻ mạt, phải nói nhiều lúc tôi thấy ghen tị với họ vì lẽ lúc chúng tôi qua chỉ là thí điểm để dần dà được bổ xung những khuyết điểm cho những người đến sau với lại lúc đó là thời hoành kim nhất của Nhật. Cô vào làm part time cho 1 hãng nhỏ, tại đây cô được bà vợ 社長 coi như con cái trong nhà,dậy từ cách ăn nói làm việc cho đến cách ứng xử liên hệ với các đồng nghiệp, còn ông 社長 thì luôn tự mãn là có 1 người VN làm trong hãng ông.Thời gian trôi qua, khi chiến dịch TNS bắt đầu cô phải lòng 1 anh TNS,2 người cưới nhau, được ông 社長 cho nghỉ 1 tháng ăn lương, rồi tất cả giấy tờ bảo lãnh có liên quan đến Nhật đều do bà vợ 社長 dẫn đi làm, sau này cô đẻ đứa con gái đầu lòng xin nghỉ ở nhà nuôi con , bà vợ 社長 còn nhắn nhủ,mày cứ yên tâm ở nhà, nếu lúc nào cần đi làm gọi tao 1 tiếng. Ôi tình hữu nghị Nhật Việt không đâu đẹp bằng nơi đây. Có 1 lần 2 vợ chồng 社長 muốn đi VN chơi rủ cô đi cùng,họ mua vé cho cô và được cô dẫn về quê cha đất mẹ Củ Chi, tất cả các dịch vụ vui chơi ở VN đều do GĐ cô đảm nhiệm. Khi qua lại đây ông 社長 luôn khen người VN tốt quá và có tình nghĩa xóm làng ko như Nhật, đèn nhà ai nấy sáng, v/c ông muốn về vn sống khi tuổi già.
Kinh tế Nhật bản bắt đầu xuống dốc, nhiều trung tiểu xí nghiệp theo nhau phá sản, cái hãng cô làm nhờ khéo xoay sở nên còn thoi thóp, nhân viên giảm thiểu tối đa, cũng là lúc chồng cô bị giảm lương và chật vật hơn, thời gian cũng đã hơn 8
năm từ ngày cưới ,2 vợ chồng mức sống cũng cao hơn cho chi phí hàng ngày và hàng năm cho dịch vụ du lịch về vn cùng với những món tiền lớn gửi về GĐ 2 bên, cô q,định xin đi làm lại, ông bà chủ hân hoan mở vòng tay đón người trở lại,công việc ko nhàn rỗi như xưa nhưng cô lại năng nổ nên luôn được lòng tin của 社長, đứa con ko được khỏe nay ôm mai đau, cô xin về lúc nào cũng được OK mà lại ko trừ lương. Cô hãnh diện khoe nơi cô làm việc và luôn tự mãn là nhờ cô đi làm lại nếu ko có cô thì hãng cũng ko sống được nên 社長 rất thương lo cho cô mọi thứ nếu cô có nhu cầu đòi hỏi...
Tháng 3 ngày 11 sau cơn động đất là sóng thần rồi rò rỉ nguyên tử, mấy ngày sau 2 vợ chồng lên xin visa về nước, hôm sau quay về hãng,anh chồng vừa mở miệng xin về VN lánh nạn phóng xạ, thì 社長 anh liền cho anh nghỉ vói lời kèm mày về đi và khi qua đừng đến làm nữa, còn cô:
- Xin bà 社長 cho tôi về vn 3 tháng lánh nạn phóng xạ rồi tôi qua làm lại
- Mày có thấy mọi người chúng tao sau thảm họa vẫn cố gắng làm việc và chia xẻ với những người bị nạn, chúng tao cũng biết sợ nhưng vì mọi người, phải cố gắng vượt lên những nỗi sợ hãi cho ngày mai.Mày là người VN, khi đến đây đã được tao dậy dỗ ,đùm bọc hơn cả dân tao, thế mà mày bỏ về trong lúc này, thật đúng là 裏切り, lúc kinh tế phồn thịnh mày đến để kiếm tiền gửi về VN, giờ đất nước tao có chuyện mày đòi ra đi, sau đó yên ổn mày lại quay lại, đâu có chuyện 甘い thế, mày nghỉ luôn đi,còn ông 社長 thì mặt đỏ bừng bừng nói:
- Mày để tất cả những gì của hãng lại, và ký vào đây vì tao ko đuổi mày mà chính mày muốn....sau đó ông quát to:帰れ。。
  Thế là từ đây 2 vợ chồng được phép nghỉ dài hạn về VN và 2 vợ chồng 社長 từ đây sẽ nghĩ sao về người VN, tôi nghĩ lòng họ đã khép lại và câu chuyện này sẽ lan nhanh trong tập thể của họ.
 

Bài viết liên quan

Your content here
Top