Cũng có nhiều sách vở viết về boat poeple, con hỏi bác Google, bác ấy sẽ cho biết, trang sử đã lật qua, thời gian cũng quá dài để bộ nhớ già nua của bác còn xót lại, thường thì những cái đẹp,những cái hay nó làm ta quay quắt muốn tìm lại. Con mà hỏi bác ngày đi học bác có để ý đến ai không thì bác nhớ ngay.....:;-D:
Năm 81 chúng tôi rời bỏ vùng yokohama và về sống nơi đây cho đến bây giờ.Tôi đã nghĩ việc xin đi học lại, vội biên thư về thằng em, nhờ lục lọi mọi giấy tờ bằng cấp liên quan đến thời gian đi học,1 hôm các bạn tôi đến nhà chơi, tôi mang ra khoe nêu ý định đi học lại,và rủ các bạn tôi cùng đi, thế là tôi bị xỉ vả như tát nước vào mặt:
Mày qua đây đầy đủ vợ con, trong khi bao người mất vợ, mất chồng ,mất con và như chúng tao chỉ lẻ loi 1 mình, mày đi học lại, tiền đâu để học, trong khi vợ mày lại mới sinh, tất cả trông vào mày vả lại mày đã bỏ học gần mười năm trời, liệu học lại nổi không. Sức khỏe mày lại không được tốt, đúng là việc hoang tưởng, lo trao giồi tiếng nhật và tìm 1 việc an định quên đi cái quá khứ mà hãy nhìn vào thực tế thì tốt hơn.
Tôi quay nhìn vợ tôi, và đứa con hơn 1 tuổi đang bập bẹ nói, nỗi xúc cảm dâng lên, đúng là tôi chỉ nghĩ đến tôi, mà quên trách nhiệm của người chồng và cha,hạnh phúc đang trong tay tôi mà tôi không biết, từ đây cái gia đình này tôi là người lèo lái, tôi là người có trách nhiệm vượt qua mọi khó khăn mọi rào cản để vươn lên tái tạo lại những gì đã mất mát ,đã vứt bỏ lại nơi quê nhà
Cái dạo ấy dân nhật còn lắm tiền lắm của, xe bị trầy bị móp là sửa lại liền rồi mấy cậu boshozoku nhờ làm lại xe với những mầu sơn kì quặc ,nghề làm bankin và toshou rất thịnh hành,nhất là kĩ thuật pha mầu xe, sao cho giống, tôi nhào vào xin làm, về mầu sắc hình như do bản tính thích thiên nhiên, cây cỏ tôi pha mầu rất mau, trong cty tôi làm lại ký hợp đồng với YANASE, thế là tất cả các xe Đức, MỸ ,ANH tôi dược sờ qua hết, công việc không lấy gì nặng nhọc hầu như khéo tay và kĩ thuật pha màu là chính lương lại rất cao, cách giao tế trong cty cũng chẳng có vấn đề gì ,trong đó có 1 anh nhật tên Yamakata là thân tôi nhất, đến bây giờ chúng tôi thỉnh thoảng lại gặp nhau ngồi ôn chuyện cũ,buổi trưa 2 đứa thường rủ nhau đi ăn ngoài, mà đa số là Hamakata trả tiền, lí do mày để tiền đó thứ bẩy dẫn vợ con đi chơi tao độc thân mà....những hôm tôi bận rộn, hamakata thường qua khâu tôi giúp dán giấy xe hoặc những bộ phận tôi chưa gỡ ra không 1 tiếng kêu ca phiền hà , làm nhưng không được ăn over time. Phải nói thời đó là thời hoành kim nhất của tôi,mỗi lần tết đến bè bạn nhờ sơn sửa lại xe, tôi mượn chỗ trong cty vào tối thứ bẩy ,chủ nhật, thế là 2 đứa tha hồ hốt bạc. Thời gian này miếng cơm manh áo không còn là gánh nặng với gia đình tôi, vợ tôi cũng bắt đầu gửi cháu ở nhà trẻ đi làm cùng lúc chúng tôi được giới thiệu cô giáo volunter tên MIKA đến dậy tiếng nhật cho vợ tôi, và rảnh rỗi tôi học ké cô giáo, tuần 2 buổi cô đến nhà nào dậy nấu ăn, dậy phong tục, lễ nghi, cứ mỗi lần tôi nói sai cô lại sửa lại và hướng dẫn tận tình với nụ cười luôn trên môi, được gần 2 năm thì cô lấy chồng và dọn về hokkaido trước khi cô đi ,cô gthiệu cô Hoshoigawa đến dậy cho con tôi,lúc đó cô khoảng 21, 22 gì đó vừa tốt nghiệp xong đại học, bản tính cô nghiêm ,ít nói, rất nhiệt tình với gia đình tôi, từ cô tôi cũng thu nhập được rất nhiều điều hay, cô ăn cá rất hay ,con cá sau khi ăn xong chỉ còn trơ xương không chút thịt dính lại, vợ chồng tôi cố bắt chước nhưng chịu,1 hôm tôi bị xe taxi đâm, phải vào bệnh viện, cô đến thăm mang nắm xôi vào cho tôi và bảo vì cô chưa đi làm nên không có tiền mua quà cho tôi, nhìn cô nói và những chân tình cô mang đến, tôi thật càm động ,sao con đường tôi đi không chút chông gai, cho đến bây giờ hằng năm mỗi dịp tết đến tôi vẫ nhận thiệp của 2 cô.Công ty tôi làm, lại kí kết với căn cứ Mỹ, tôi và 1 tay nữa được cử vào làm, tại nơi đây tôi được chú ý qua những lần kiểm xe của ông Mỹ tên Thom,ông này tham gia cuộc đại chiến thứ 2, khi tiếp thu căn cứ đã có mặt ông, những lần đầu ông rất khắt khe, kiểm từng li từng tí nhưng sau đó tôi mang xe đến là ông ta OK trái lại anh làm với tôi thì lại bị ông hạch sách đủ điều,làm 1 chiếc xe từ cũ sang mới ko phải là điều dễ dàng , có thể bị bắt đủ mọi thứ lỗi, như mầu không đúng, như vân xe không đều, như bụi bám vào hoặc những chỗ làm bankin không được bằng phẳng, tôi thì đã được học bài từ 2 cô giáo và Hamakata, đầu tiên là phải lấy lòng tin, phải dốc toàn lực trong lúc ban đầu sau đó nếu có 1 vài khiếm khuyết nào thì có thể bỏ qua được bởi thế nên tôi bấm còi qua mặt anh nhật làm cùng, lúc đầu anh ta cũng chẳng coi tôi ra gì nhưng thời gian sau thái độ anh ta thay đổi hẳn....Ở đó khoảng hơn 1 năm thì chúng tôi hết hợp đồng, ngày chia tay ông Thom đi với ông nhật tên Ito trưởng phòng nhân sự, gọi tôi lên văn phòng hỏi tôi có muốn vào làm trong căn cứ không, ông Ito sẽ lo cho tôi vào mà không cần sát hạch , ông ta giải thích, lương tuy ít hơn chỗ tôi làm hiên nay nhưng ông sẽ cố gắng can thiệp lên để tôi vào là nâng cấp liền, bonus lúc đó 1 năm 3 kì,phép thường niên 1 năm 20 ngày và bệnh có giấy của bác sĩ sẽ được nghỉ ăn lương, thứ bẩy chủ nhật hoàn toàn nghỉ, tôi về suy nghĩ tính nhẩm thâu nhập hăng năm thì làm cho Mỹ vãn nhiều q lợi hơn thế là tôi xin vào,hôm chia tay Hamakata ,anh ta nói: mày gia nhập vào Namake Gundan hả, phải nói người Nhật lúc đó rất dị ứng với thành phần làm cho Mỹ hay bất cứ cty nào không phải của Nhật ,như 1 lần tôi nói người đại hàn đã làm được xe ô tô rồi ,chiếc xe Huyndai cũng đẹp ghê,tôi liền bị những cái nhìn khó chịu của người cùng Cty, mày có biết máy xe là Mitsumishi không, còn buhin là của nhật, Đại hàn mà biết cái gì!Thế là tôi tịt ngòi nếu nói thêm dám bị xé xác quá.....
Tôi vào căn cứ làm năm 87 bắt đầu 1 chuỗi ngày mới, nơi đây tôi không còn nhìn thấy nụ cười luôn trên môi của 2 cô giáo, cái tình người của Hamakata,tôi trở nên lạnh lùng, sống chết mặc bay, thủ đoạn, tính toán ,sẵn sàng đạp lên nhau để sống để thăng quan tiến chức....như biểu đồ parabol,đâm xuống trong đời tôi