Vậy trúng phóc hả keke... Xưa đọc tử vi em nhớ mãi tuổi mình hợp nhất với tuổi của bác đấy :;;D:
Vậy trả lại quà... tặng lại cho jindo nè :;-D:hehe... lần trước bác fonist chả khai tuổi hơn băm ra rồi còn gì, sao mà ko trúng phóc cơ chứ... khẹc khẹc...
Bác fonist còn trẻ hơn Bác Takeo nhiều mà lú lẫn gớm
Vậy trả lại quà... tặng lại cho jindo nè :;-D:
Tình hình đã trở nên tồi tệ sau vụ lò điện nguyên tử ở Fukushima bị rò rỉ, nội các Nhật đã tuyên bố tình trạng khẩn trương cho thần dân,cộng với tin tức từ NASA dự đoán năm 2013, biết bao nhiêu mail ,điện thoại của bè bạn, gia đình tới tấp gửi qua tóm lại là khuyên ra đi,qua gặp lại nhau để có chuyện gì còn có nhau, còn nắm tay nhau trước khi chết.
Chẳng lẽ bỏ hết,những cơn gió lạnh mùa đông,những hàng cây anh đào đoản mệnh mùa xuân,mùa hè oi bức cắm trại bên dòng suối cùng bè bạn,và mùa thu lá vàng xào xạc dưới bước chân đi ,hơn nửa đời người buồn có vui có nơi quê hương này để có cái cảm nhận cái chia sẻ với người bàn xứ .Tôi ôm đầu suy nghĩ....phải chi còn ở tuổi 30, thằng tôi sẽ ra đi không 1 suy nghĩ.Ở tuổi này cái sợ nhất là làm lại từ đầu ở 1 nơi mà tất cả đều không giống nơi mình sinh sống..bởi thế các bác cho ý kiến, em nên là kẻ đào thoát hay ở lại nơi đây, dù đi đâu chăng nữa cũng không phải quê hương, đời tôi đã 2 lần từ bỏ nơi chốn của mình: năm 54 theo cha mẹ vào Nam,chỉ là cậu bé,năm 79 rời bỏ tất cả trong cái tuổi bước vào 30 và bây giờ ở tuổi về chiều.....tử vi tôi trong cung mệnh lại có sao Thiên Mã,
Mẹ ơi, nơi đó , nằm cô quạnh 1 mình, mẹ qua chưa hưởng được niềm vui nào đã ra đi, hay đợi con theo cùng với để như ngày nào:trong nhà mẹ thương mày nhất vì mày là cái thằng khổ nhất trong đám anh em
Cũng sắp cúp điện rồi,tôi sẽ tắt máy , nhìn ra bầu trời hôm nay sao yên lành thế nhưng điều gì sẽ xẩy ra vào vài giờ tới?? Lại Điện Thoại đến.........
Tình hình đã trở nên tồi tệ sau vụ lò điện nguyên tử ở Fukushima bị rò rỉ, nội các Nhật đã tuyên bố tình trạng khẩn trương cho thần dân,cộng với tin tức từ NASA dự đoán năm 2013, biết bao nhiêu mail ,điện thoại của bè bạn, gia đình tới tấp gửi qua tóm lại là khuyên ra đi,qua gặp lại nhau để có chuyện gì còn có nhau, còn nắm tay nhau trước khi chết.
Chẳng lẽ bỏ hết,những cơn gió lạnh mùa đông,những hàng cây anh đào đoản mệnh mùa xuân,mùa hè oi bức cắm trại bên dòng suối cùng bè bạn,và mùa thu lá vàng xào xạc dưới bước chân đi ,hơn nửa đời người buồn có vui có nơi quê hương này để có cái cảm nhận cái chia sẻ với người bàn xứ .Tôi ôm đầu suy nghĩ....phải chi còn ở tuổi 30, thằng tôi sẽ ra đi không 1 suy nghĩ.Ở tuổi này cái sợ nhất là làm lại từ đầu ở 1 nơi mà tất cả đều không giống nơi mình sinh sống..bởi thế các bác cho ý kiến, em nên là kẻ đào thoát hay ở lại nơi đây, dù đi đâu chăng nữa cũng không phải quê hương, đời tôi đã 2 lần từ bỏ nơi chốn của mình: năm 54 theo cha mẹ vào Nam,chỉ là cậu bé,năm 79 rời bỏ tất cả trong cái tuổi bước vào 30 và bây giờ ở tuổi về chiều.....tử vi tôi trong cung mệnh lại có sao Thiên Mã,
Mẹ ơi, nơi đó , nằm cô quạnh 1 mình, mẹ qua chưa hưởng được niềm vui nào đã ra đi, hay đợi con theo cùng với để như ngày nào:trong nhà mẹ thương mày nhất vì mày là cái thằng khổ nhất trong đám anh em
Cũng sắp cúp điện rồi,tôi sẽ tắt máy , nhìn ra bầu trời hôm nay sao yên lành thế nhưng điều gì sẽ xẩy ra vào vài giờ tới?? Lại Điện Thoại đến.........
Bà xã tôi, trên đường từ chợ về, gặp ông nhật hàng xóm:
Mày sợ không?
Sợ chứ, thế còn ông thì thế nào?
Phải nói đây là lần đầu tiên, tao cảm nhận được dù tao sinh đẻ nơi đây, mày có ý định về VN hay qua Mỹ cùng gia đình hay không?
Vợ tôi nhìn ông hàng xóm cười và dứt khoát noi:
Không, tôi không đi đâu cả,nếu có chuyện gì xẩy ra, tôi sẽ chết tại đây cùng với mọi người
Ông hàng xóm nhìn vợ tôi cảm động ra mặt: mày erai quá mà mày đã là nhật mà.
Không tên tôi là Nhật nhưng đầu tôi là VN:lời vợ tôi
Bên kia những người bạn cùng lứa tuổi cách suy nghĩ của thời tôi sống, và bên này những người bạn trẻ xung quanh tôi những nghĩ suy của thê hệ mới, tôi đã đưa lên bàn cân đo. Tại sao tôi đứng núi này trông núi nọ, sao tôi chậy theo cái bóng của tôi.....
1 lần nữa xin cám ơn tất cả, tôi ở lại đây cùng chia xẻ ngọt bùi với các bạn.....
Chú Takeo ! (từ nay xin phép cho cháu chuyển qua gọi bằng chú ạ, vì chú đúng bằng tuổi chú ruột cháu ở quê)Không tên tôi là Nhật nhưng đầu tôi là VN:lời vợ tôi
Cháu qua Nhật lần đầu có người tiễn và đón ở đầu đuôi máy bay, có hợp đồng bảo lãnh mà lúc ở sân bay khóc nức nở, mắt mũi đỏ nhoè nhoẹt luôn.
đọc tới đây sợ quá, phải tránh xa bác takeo ra :angry_002:Tôi vào căn cứ làm năm 87 bắt đầu 1 chuỗi ngày mới, nơi đây tôi không còn nhìn thấy nụ cười luôn trên môi của 2 cô giáo, cái tình người của Hamakata,tôi trở nên lạnh lùng, sống chết mặc bay, thủ đoạn, tính toán ,sẵn sàng đạp lên nhau để sống để thăng quan tiến chức....như biểu đồ parabol,đâm xuống trong đời tôi
Hầu như tất cả người ngoại quốc sống nơi đây hoảng loạn sau biến cố 311 về phần người VN thì lũ lượt rủ nhau xin bỏ nhiệm sở, bỏ nơi cưu mang mình ra đi. Trở về BỐ MẸ, về lại quê hương trong áo mão xêng xang và cái nhìn thán phục của người bản xứ hàng ngày phải bương chải với miếng cơm manh áo trong thời vật giá gia tốc leo thang Chờ ngày tạm yên ta lại qua lại, đi đi về về cứ như đi chợ, ở VN vài tháng rồi qua nếu nó đuổi mình thì tìm việc khác ,dễ mà, visa còn thì lại vào lại, cái lập luận thế đã đưa đến nhiều C ty nhật dở khóc dở cười và cái hậu quả này sẽ mang đến bao điều không lường dưới cái nhìn của người bản xứ từ đây về sau.
We use cookies and similar technologies for the following purposes:
Do you accept cookies and these technologies?
We use cookies and similar technologies for the following purposes:
Do you accept cookies and these technologies?