Có thứ hạnh phúc gọi là ................ ra đi !
Đùng 1 cái em biến mất... Không mail, không message, k điện thoại. Anh hóa điên kể từ ngày đó.Gọi cho em nhưng đáp lại chỉ là những bản nhạc chờ sướt mướt. Nhắn tin cũng không trả lời. Tìm đến nhà em thì em lại tránh mặ. Và rồi... Anh đã thực sự sốc và không thể tin vào mắt mình nữa khi vô tình trông thấy em tay trong tay, vai kề vai với người khác. Mất em thật rồi... mất thật rồi... Lúc ấy anh chỉ muốn gào lên thật to và nhảy bổ vào đấm cho thằng nhóc ấy 1 trận cho hả dạ nhưng vừa chớm bước thì lại thôi. Kể từ cái buổi chiều hôm ấy con tim anh như vỡ nát, giống như có hàng triệu triệu mũi kim chích vào. Đau lắm em à, ức lắm em à. Anh tự hỏi mình đã làm gì để em đối xử với anh như vậy. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác đau như vậy. Quyết định gặp mặt một lần để nói chuyện rõ ràng. Anh đã cố gắng kìm nén để không hét vào mặt em những lời nặng nhẹ, đã cố gắng không nhắc đến chuyện đó. Em vẫn không hay biết, vẫn cười nói vui vẻ, vẫn trêu đùa, vẫn hồn nhiên như lúc mình mới quen nhau. Anh chỉ cười... nụ cười cay đắng hòa lẫn với dòng nước mắt mặn chát vẫn hay chảy mỗi khi anh nhớ đến chuyện đó. Em bảo anh không quan tâm đến em, không yêu thương em, không cho em có không gian riêng.... Anh chỉ im lặng. Không quan tâm đến em mà anh bỏ thi để chăm sóc em lúc em ốm. Không yêu em mà anh thức trắng đêm ròng rã 3 tháng trời chăm sóc em trong bệnh viện lúc em bị tai nạn. Không cho em có không gian riêng mà em có thể hủy chuyến đi chơi kỉ niệm 4 năm 2 đứa yêu nhau để đi uống trà sữa với mấy đứa bạn của thằng anh họ con bạn thân. Càng ngày mình cành xa cách nhau hơn... Anh đủ thông minh để nhận ra rằng em không còn yêu anh như ngày xưa nữa. Ngày chia tay anh đã rất buồn... anh đã khóc... nhưng em đâu có biết. Mặc dù rất khó khăn khi phải nói lời chia tay nhưng tất cả giờc chỉ là quá khứ rồi em ạ. Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ là người ra đi để em có thể tự do tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Anh sẽ không còn là người em yêu nhưng em hãy nhớ rằng em sẽ và mãi mãi là người anh yêu.
Đùng 1 cái em biến mất... Không mail, không message, k điện thoại. Anh hóa điên kể từ ngày đó.Gọi cho em nhưng đáp lại chỉ là những bản nhạc chờ sướt mướt. Nhắn tin cũng không trả lời. Tìm đến nhà em thì em lại tránh mặ. Và rồi... Anh đã thực sự sốc và không thể tin vào mắt mình nữa khi vô tình trông thấy em tay trong tay, vai kề vai với người khác. Mất em thật rồi... mất thật rồi... Lúc ấy anh chỉ muốn gào lên thật to và nhảy bổ vào đấm cho thằng nhóc ấy 1 trận cho hả dạ nhưng vừa chớm bước thì lại thôi. Kể từ cái buổi chiều hôm ấy con tim anh như vỡ nát, giống như có hàng triệu triệu mũi kim chích vào. Đau lắm em à, ức lắm em à. Anh tự hỏi mình đã làm gì để em đối xử với anh như vậy. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác đau như vậy. Quyết định gặp mặt một lần để nói chuyện rõ ràng. Anh đã cố gắng kìm nén để không hét vào mặt em những lời nặng nhẹ, đã cố gắng không nhắc đến chuyện đó. Em vẫn không hay biết, vẫn cười nói vui vẻ, vẫn trêu đùa, vẫn hồn nhiên như lúc mình mới quen nhau. Anh chỉ cười... nụ cười cay đắng hòa lẫn với dòng nước mắt mặn chát vẫn hay chảy mỗi khi anh nhớ đến chuyện đó. Em bảo anh không quan tâm đến em, không yêu thương em, không cho em có không gian riêng.... Anh chỉ im lặng. Không quan tâm đến em mà anh bỏ thi để chăm sóc em lúc em ốm. Không yêu em mà anh thức trắng đêm ròng rã 3 tháng trời chăm sóc em trong bệnh viện lúc em bị tai nạn. Không cho em có không gian riêng mà em có thể hủy chuyến đi chơi kỉ niệm 4 năm 2 đứa yêu nhau để đi uống trà sữa với mấy đứa bạn của thằng anh họ con bạn thân. Càng ngày mình cành xa cách nhau hơn... Anh đủ thông minh để nhận ra rằng em không còn yêu anh như ngày xưa nữa. Ngày chia tay anh đã rất buồn... anh đã khóc... nhưng em đâu có biết. Mặc dù rất khó khăn khi phải nói lời chia tay nhưng tất cả giờc chỉ là quá khứ rồi em ạ. Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ là người ra đi để em có thể tự do tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Anh sẽ không còn là người em yêu nhưng em hãy nhớ rằng em sẽ và mãi mãi là người anh yêu.
Có thể bạn sẽ thích