Đó có phải là một căn bệnh?

Đó có phải là một căn bệnh?

Có thể bạn không quan tâm những điều đầu tiên, nhưng mình chỉ muốn chia sẽ những điều cuối cùng với các bạn...!

Hiện nay với thời đại cntt thì việc kết nối mạng internet hết sức phổ biến. Mọi người lên mạng với đủ các lí do các bạn a. nào là tìm kiếm thông tin,cập nhật dử liệu, duyệt web,đọc báo , xem phim,viết blog, check mail, chát chit , chơi game...nói chung la rất nhiều rất nhiều mục đích khác nhau.tất cả những điều đó nói lên tầm quan trọng của cntt ngày nay không ai có thể phủ nhận việc này. nó giúp cho con người thuận tiện hơn trong công việc, luôn cập nhật thông tin nhanh nhất tránh bị tụt hậu so với thế giới bên ngoài và cả giải trí nửa chứ...Mình trứơc giờ là người sống ở thế giới thực bên ngoài nhiều hơn, đọc sách, đọc báo thì mình vẩn thích được cầm trên tay để đọc, giải trí thì đi đâu đó với bạn bè hay đại loại là di dạo một mình, trao đổi công việc thì cũng thường là ở cty hay nhà riêng hay một quán cafe nào đó:)...

Và có một lần mình đi công tác tại Nhật thì chính lúc đó, chính cái điều kiện ấy làm cho mình tiếp xúc với mạng nhiều hơn..công việc qua mạng, liên hệ với bạn bè qua mạng, giải trí qua mạng( vẩn có lúc mình vẩn đi chơi bên ngoài,thói quen mà ) đọc tin tức cũng trên mạng ( vì khi qua mình chỉ biết tí tiếng Nhật thôi hehe...). Dần Dần các bạn a mình bị nó cuốn vào lúc nào không hay, nó chiếm phần lớn thời gian của mình ngoài giờ làm việc...

Khi hết công tác trở về VN mình vẫn còn thói quen khi sống bên Nhật (dù chỉ là thời gian rất ngắn thôi) vẩn ở lì trên máy tính sau giờ làm việc trở về nhà, mình mất đi cái cảm giác thực ở bên ngoài mà trước giờ mình cảm nhận, không còn nhâm nhi ly cafe cùng bạn bè mõi lúc có thời gian rảnh, không còn cám giác cái mát mẻ của gió khi mình đi dạo...

Cho đến một ngày mình quen được một cô bạn gái. mình bắt đầu có cảm giác trở lại, cùng đi chơi, cùng dạo mát, cùng đi xem phim... đó là cảm giác thực của cuộc sống... tiếc thay các bạn ah vì chính lúc mình tìm được lại cảm giác thì cũng là lúc mình biết cô ấy trở lại với thói quen của mình luôn có chiếc laptop bên mình( quen lâu thì như vậy đó cac bạn ah, ít còn để ý đến cảm nhận của đối phương nữa). mình có nói lên ý kiến của mình nhưng cô ấy nói là vì là du hoc sinh nên mọi chuyện ,mọi sư liên lạc đều thông qua chiếc máy vi tính thông qua mạng và tất nhiên sẽ trở thành thói quen khó có thể sửa được... thua luôn cac bạn nhĩ.

Đối với một người phải sống xa nhà xa quê hương thì chiếc máy tính, mạng internet là điều vô cùng cần thiết vì ngoài việc đem lại những thông tin bổ ích còn là chiếc cầu nối mình với quê nhà...Nhưng thiết nghĩ có nên lạm dụng nó quá nhiều mà bỏ đi cái thế giới thực bên ngoài mà ở đó có rất nhiều điếu thú vị...lạm dụng nhiều sẽ thành thói quen, nó như một chất ma túy khó bỏ và vì nó không ít thì nhiều sẽ làm bạn phân tâm đến cảm xúc của bạn đối với những điều tốt đẹp quanh bạn...VÀ ĐÓ CÓ PHẢI LÀ MỘT CĂN BỆNH MÀ HIỆN NAY NHIỀU NGUỜI MẮT PHẢI??? ở đây mình chỉ muổn chia sẻ những ảnh hưỡng mà internet đóng vai trò quan trọng hiện nay đến cuộc sống giản dị quanh ta mà thôi , chứ không nói to tác hơn là tác hại của nó :)
 
Bình luận (8)

kamikaze

Administrator
Nếu nói là bệnh thì chắc mình cũng đang mắc bệnh này. Mình làm quen và có điều kiện chat chit từ khỏang năm 98, 99 gì đó. Lúc đó internet ở Nhật không xem được website tiếng Việt nên đã bắt đầu bằng việc tự mày mò cài đặt tiếng Việt. Việc này cũng mất cả mấy ngày. Sau đó là chatchit(ở vietfun)....

Công việc mình tìm được cũng qua net, thông tin đa số cũng qua net, và giờ đâu cũng đang làm việc qua net nhiều hơn ở ngoài. Do đó kêu bỏ đi thì có lẽ rất khó. Mà kêu đừng để nó ảnh hưởng đến thì càng khó hơn.

Và một số bạn bè mình quen ở trên net này cũng la những bạn bè rất tốt. Trong đó có bác quyenjp ở ttnb.net này. Xin lỗi không có ý nói những bạn còn lại không tốt nhưng kể quyenjp ra vì đã có dịp gặp rồi.

Bây giờ nếu như cho mình chọn hai thứ không thể tách rời ra thì đó là điện thoại di động và máy tính xách tay.
 

dungchi

New Member
Mình xin nhấn mạnh lại là không có chuyện kêu gọi từ bỏ. mà riêng bản thân mình thôi cần nói rằng nên dành cho thế giới thực nhiều hơn là thu mình vào cái thế giới ảo đó... và một điều nữa là không nên so sánh những người làm việc có tính chất liên quan đến cntt và mạng vì kêu họ hạn chế lại thì chẳng khác nào kêu họ từ bỏ công việc của mình, một điều nửa ở đây không nói quen bạn trên mạng là xấu vì trong thới giới thực và ảo điều có kẻ tốt ngưới xấu,( mình vẩn có rất nhiều bạn quen nhau trên những diển đàn) nhưng ở đây một khi quen bạn trong thế giơi thực thì có lẽ sau vài lần tiếp xúc đầu tiên mình cảm nhận phần nào đó ở con người họ còn trong thế giới ảo thì có lẻ phải mất nhiều thời gian hơn và có khi là chẳng bao giờ ... có lẽ vấn đề này đi lạc đề một tí..
trở lại với vấn đề mình biết rất nhiều người không làm công việc không liên quan gì đến cntn, đến mạng nhưng vẫn dành quá nhiều thời gian cho nó... về vấn đề gì thì mình đã nêu rồi...vì ngồi một nơi có thể internet đáp ứng mọi nhu cầu của mình thật quá dể dàng phải không ?nhưng một điều là tất cả những thứ đó có lẽ đều có thể có ở thế giới thực bên ngoài sao không vận động bản thân mà tìm. Ngồi một chổ như thế có tốt chăng??

tóm lại mình không kêu gọi từ bỏ và cũng không kêu gọi hô hào ai hạn chế mình chỉ chia sẽ vì là nếu đối với mình thì mình sẽ hạn chế để sống thực hơn, sống vận động nhiều hơn, sống khỏe mạnh hơn...

xin hỏi pac Kami một câu bác không thể rời điện thoại hay máy tính xách tay và như thế nếu như pac gặp một cô vợ cũng như pac thi sao? pac có tưởng tượng ra cảnh là hết giờ làm việc vẩn là vợ một góc chồng một góc mõi người ôm một máy tính xách tay chưa??
 

kamikaze

Administrator
Ừa nói chung cái gì cũng cần sự chừng mực. Tất nhiên mạng có cái vui của nó nhưng không thể thu mình vào thế giới mạng hết. Có những thứ ở mạng có mà ngoài đời thực không có và ngược lại.
Mình tuy là có vẻ hơi phụ thuộc vào mạng nhưng thỉnh thoảng vẫn để thời gian tham gia đời thực. Ví dụ như 1 tháng đi chơi đâu đó và xem phim 2 ở rạp 2 lần. Thay vì đọc sách trên mạng thì ra nhà sách hay thư viện đọc chẳng hạn.

Lý do không bỏ cái máy tình và đt được là vì tất cả những thứ như fax, mail, ngân hàng... đều thực hiện qua mạng thôi chứ không có ý là ôm máy suốt ngày.

Có thể là một lúc nào đó khoa học phát triển rồi người ta sẽ quay lại về cội nguồn. Tìm về những thứ đơn sơ trong đời thực.
 

YukiSakura

Tia nắng mặt trời
Có 1 số lý do mình bị phụ thuộc vào máy tính:
- Đọc sách / báo ... trên máy tính mình sẽ có chức năng search tất nhiên là nhanh hơn tra sách.
- Chat trên mạng thì dễ làm quen hơn ngoài đời (nhưng giao tiếp thì ko có nên có lẽ vì vậy mà bây giờ vẫn ê sắc ...)
 

dungchi

New Member
hehe ê sắc.. là sao nhỉ? nhớ nhé yuki bây giờ chưa có bạn gái thì được nhưng có bạn gái rồi nếu như không phải hai tư tưởng lớn gặp nhau thì muốn có niềm vui thật sự thì đi dạo với bạn gái nhiều vào ...
còn về đọc sách trên mạng có chức năng search đúng là nhanh hơn rồi nhưng cái nào cần chuyện đó thỉ hãy lên mạng nhé còn nếu như đọc một truyện tình lãng mạng ,cảm động thì không cần chức năng đó đâu, lúc này cần một không gian lí tưởng hơn và mình nghĩ cầm trên tay đọc chắc thú vị hơn nhiều nhỉ...!
 
Nhưng cũng còn một lý do làm mọi người dễ mắc bệnh này nữa là kinh tế, cách đây 10 năm thì ai giàu có lắm mới sắm nổi MT nhưng bây h thì ai ai đều có. Máy tính trở thành phương tiện giải trí rẻ tiền hơn là đi ra ngoài chơi, nên nó lại dần hóa thành căn bệnh cho người ít tiền.

Dù biết bạn nói đúng nhưng mình đã trót theo rồi, sinh nghề tử nghiệp với nó luôn. Từ khi qua đây thì bạn bè, cafe, picnic,...trở nên ít hẳn, ra ngoài tốn kém, nên phải ôm máy tính, tổn thọ quá trời.
 

notable

New Member
....giống như băng video va` đĩa CD thôi ...... DVD sẽ thay thế vì rõ ràng là chất lượng tốt hơn (video vàCD cũng ít sản xuất hơn ) mỗi 1 thời điểm, một mốc lịch sử sẽ có 1 nền văn hóa, cách sống tương ứng ........đó đâu phải là căn bệnh ....( lại càng ko phải căn bệnh của ng` nghèo ) ....ai thực sự cũng muốn được
sống ở thế giới thực bên ngoài nhiều hơn, đọc sách, đọc báo thì mình vẩn thích được cầm trên tay để đọc, giải trí thì đi đâu đó với bạn bè hay đại loại là di dạo một mình, trao đổi công việc thì cũng thường là ở cty hay nhà riêng hay một quán cafe nào đó...
...nhưng nhiều ng` đk ko có .........thế nên ng` ta mới nghĩ ra may tính mạng và nghĩ ra cách để giải trí trên mạng .......web ..blog ..chat ....v5.v5...
tóm lại cái máy đâu có lỗi ....đúng sai ..tốt xấu là do người xử dụng ......
 
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ngày càng nhiều người nhất là giới trẻ bị mất dần khả năng giao tiếp và tính cộng đồng, chỉ biết truyện tranh, game và phim ảnh, bạn bè thì chỉ 1-2 người sơ giao do đổi truyện chơi game mà quen.

Nếu nhìn rộng và chung hơn thì khi càng phát triển con người càng mất dần tính cộng đồng, quan tâm thu hẹp về phạm vi gia đình và bản thân, có quá nhiều thứ ảo để người ta đặt tâm trí vào, dần tạo thói quen ngồi nhà làm bạn với máy tính. Khi đã quen với những thứ này cũng là khi cơ thể lười nhác vận động và khi bạn dần cảm thấy 1 cảm giác an toàn êm ái dc ở 1 mình đó là khi bạn bắt đầu thấy ngại những lời mời mọc rủ rê la cà nhà thằng này quán nước kia.

Để thấy rõ sự thu hẹp mối quan hệ, mình lấy ví dụ người ở tp và ở quê đi, ở quê rất quan tâm và thậm chí tọc mạch đời sống những người xung quanh, kị giỗ, cứoi tiệc đâu đâu cũng biết, bạn bè thì khỏi phải nói cứ ới 1 tiếng là cả đống người tới còn người TP mấy ai biết hàng xóm láng giềng thậm chí bà con (thằng bạn tui anh em bạn dì cùng lứa cùng tp mà kô biết mặt). Đến tết thì khỏi phải nói nghĩ tới chuyện gặp và thăm viếng đã nhức đầu. Còn ở tp thì cũng thăm viếng nhưng chủ yếu là vì cần thiết phải đi, nếu không ai cũng muốn đóng cửa và làm 1 chuyến du lịch đây đó.

Cái nghèo mình nói ở trên là nói chung, VN mình chưa đủ phát triển để chỉ với đầu Video, máy nghe nhạc, computer thì bị gọi là nghèo. Ở nước phát triển người ta chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.

Vấn đề dungchi đưa ra không chính xác là bệnh mà là một vấn đề, nó xem xem và included trong những vấn đề chung toàn cầu. Nó là vấn đề không tránh khỏi cùng với sự phát triển.
Nêu vấn đề ra chỉ để chúng ta biết là nó tồn tại và hiện hữu, để cố hạn chế càng nhiều càng tốt, chứ tránh thì không thể. Ngay bây h mình cũng ngồi đây và viết những điều thật trên trang giấy ảo.
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top