1 tuần nay, thành phố Nagano bình yên, xinh đẹp mà tôi đang sống bỗng trở nên hỗn loạn chưa từng thấy. Nguyên nhân thì không nói ai cũng biết - ngọn đuốc Olympic '08 sẽ được rước qua đây. Ngọn đuốc Olympic là biểu tượng của tình đoàn kết, hữu nghị và sự trường tồn của tinh thần thể thao... nhưng lần này, đó là ngọn đuốc của tai tiếng, bất hòa và những trò ảo thuật chính trị.
Chỉ sau khi sư trụ trì Chùa Zenkouji (Thiện Quang Tự) tuyên bố không cho phép chính quyền thành phố Nagano sử dụng chùa Zenkouji như điểm đến của ngọn đuốc và nhà sư bày tỏ sự cảm thương với những bạn đồng đạo nơi đất Phật Tây Tạng xa xôi thì hàng ngàn người Trung Quốc đã đổ về Nagano, dàn thế uy hiếp và cổng chính điện hàng trăm năm tuổi - 1 trong những quốc bảo thiêng liêng của Nhật Bản, niềm tự hào vô bờ bến của người dân Nagano - đã bị bôi sơn trát phấn "dằn mặt" thế này đây
Chính những bất ổn leo thang cho mỗi chặng đường ngọn đuốc đi qua mà trước khi nó đến Nhật, trên tất cả các phương tiện truyền thông có thể, người Trung Quốc đã hẹn nhau kéo về Nagano & "nhớ mang theo vũ khí khả dụng của bạn" (nguyên văn 1 lời nhắn trên 1 web Du học sinh TQ tại Nhât) để bảo vệ ngọn đuốc.
Thế rồi từ 2 đêm qua, các khách sạn Nagano chật kín phòng, kẹt đường xảy ra triền miên, còn bến xe, nhà ga luôn trong tình trạng quá tải, cờ đỏ Trung Quốc, biểu tượng OLP kín trời, nhìn đâu cũng thấy người Tàu, nghe đâu cũng rặt tiếng Hoa... mà tiếng Hoa ấy viết vung vít khắp nơi hoặc gào lên mọi chỗ thế này "Đừng đụng vào Tibet của Trung Quốc", "Đừng nhúng mũi vào nội bộ Tibet - Trung Quốc", cái thế "lấy thịt đè người" này vô duyên chi lạ, vậy là rõ: mục đích bảo vệ lửa thể thao thì ít, mà chủ ý dập tắt "lửa Tây Tạng" thì nhiều.
(Hình tôi chụp trước Trung tâm mua sắm Tokyu, Nagano chiều tối 25/4/2008)
Đêm qua tôi về nhà trễ, lòng thảnh thơi vì trang cuối cùng của 1 Dự án đã được thảo luận xong, 400 trang dự án đã lấy mất của tôi và các cộng sự 3 cái cuối tuần rồi, những tưởng tối qua sẽ ngon giấc và hôm nay được ngủ nướng trên giường. Vậy mà không. Tôi thức gần trắng đêm - nhà tôi là ngôi nhà không có cửa của những người bạn Tây Tạng! Chúng tôi tập trung kẻ khẩu hiệu, vẽ khăn và may cờ cho đến rạng sáng... Cơn mệt của suốt 3 tuần làm việc căng thẳng đã khiến tôi thiếp đi giữa bộn bề giấy, khăn, màu vẽ và những người bạn thân thương.
(1 nhóm bạn tôi)
6 giờ sáng nay tôi choàng tỉnh, nhà vắng không 1 bóng người, gọn ghẽ không 1 mảnh rác. Các bạn Tibet của tôi đã không ngủ, các bạn đi rồi, đi để nói cho thế giới biết...
Nhà tôi chỉ cách chùa Zenkouji 5 phút lái xe và cách nhà ga Nagano 10' lái xe - 2 khu vực chính của buổi rước đuốc nên trong lúc này đây, tôi đang ngồi trong tràn ngập tiếng la hét hỗn loạn, tâm trạng xáo trộn vô cùng, tôi bất giác lấy album hình của những ngày lang thang Tibet ra xem... rồi bỗng dưng tôi khóc.
Đúng lúc đó, anh mở cửa & ào vào như cơn bão, gương mặt anh hốc hác... Ờ nhỉ, anh cũng sung sướng gì hơn em đâu, từ khi Nagano được chọn làm điểm đến của đuốc Olympic, công việc anh tăng lên gấp 3 lần, rồi khi sự cố Zenkouji xảy ra, 1 nhà báo quốc tế như anh đã không có được phút nào cho riêng mình, lại còn giúp em đón các bạn Tibet cả ngày qua khi em chưa về... Nhưng vấn đề bây giờ không phải là cặp mắt trũng sâu của anh hay đôi mắt sũng nước của em, vấn đề là chúng ta làm gì tiếp theo cho hết cái ngày loạn lạc này???
Anh dừng lại trước những giọt nước mắt và cuốn album, hỏi nhỏ: "Em yêu Tibet lắm phải không", tôi không trả lời, nhưng tôi chắc chắn anh biết câu trả lời của tôi. Chẳng phải vậy sao khi mà liền sau đó, anh nói: "Em đi kiếm các bạn đi".
Và tôi đã bước ra đường, lọt thỏm trong màu đỏ máu Trung Quốc
Cũng lại 1 màu đỏ bành trướng (trong ảnh có thể thấy mật độ của lực lượng trị an dày đặc thế nào - cảnh sát và Tự vệ đội toàn Nagano đã được huy động để phòng bị biến cố cho sự kiện này)... Còn bạn tôi nơi nào trong biển máu, biển người này?
Ơ kìa, nhìn đi! Tuyệt vời không, tôi thấy tấm băng rôn này - Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Chỉ sau khi sư trụ trì Chùa Zenkouji (Thiện Quang Tự) tuyên bố không cho phép chính quyền thành phố Nagano sử dụng chùa Zenkouji như điểm đến của ngọn đuốc và nhà sư bày tỏ sự cảm thương với những bạn đồng đạo nơi đất Phật Tây Tạng xa xôi thì hàng ngàn người Trung Quốc đã đổ về Nagano, dàn thế uy hiếp và cổng chính điện hàng trăm năm tuổi - 1 trong những quốc bảo thiêng liêng của Nhật Bản, niềm tự hào vô bờ bến của người dân Nagano - đã bị bôi sơn trát phấn "dằn mặt" thế này đây
Chính những bất ổn leo thang cho mỗi chặng đường ngọn đuốc đi qua mà trước khi nó đến Nhật, trên tất cả các phương tiện truyền thông có thể, người Trung Quốc đã hẹn nhau kéo về Nagano & "nhớ mang theo vũ khí khả dụng của bạn" (nguyên văn 1 lời nhắn trên 1 web Du học sinh TQ tại Nhât) để bảo vệ ngọn đuốc.
Thế rồi từ 2 đêm qua, các khách sạn Nagano chật kín phòng, kẹt đường xảy ra triền miên, còn bến xe, nhà ga luôn trong tình trạng quá tải, cờ đỏ Trung Quốc, biểu tượng OLP kín trời, nhìn đâu cũng thấy người Tàu, nghe đâu cũng rặt tiếng Hoa... mà tiếng Hoa ấy viết vung vít khắp nơi hoặc gào lên mọi chỗ thế này "Đừng đụng vào Tibet của Trung Quốc", "Đừng nhúng mũi vào nội bộ Tibet - Trung Quốc", cái thế "lấy thịt đè người" này vô duyên chi lạ, vậy là rõ: mục đích bảo vệ lửa thể thao thì ít, mà chủ ý dập tắt "lửa Tây Tạng" thì nhiều.
(Hình tôi chụp trước Trung tâm mua sắm Tokyu, Nagano chiều tối 25/4/2008)
Đêm qua tôi về nhà trễ, lòng thảnh thơi vì trang cuối cùng của 1 Dự án đã được thảo luận xong, 400 trang dự án đã lấy mất của tôi và các cộng sự 3 cái cuối tuần rồi, những tưởng tối qua sẽ ngon giấc và hôm nay được ngủ nướng trên giường. Vậy mà không. Tôi thức gần trắng đêm - nhà tôi là ngôi nhà không có cửa của những người bạn Tây Tạng! Chúng tôi tập trung kẻ khẩu hiệu, vẽ khăn và may cờ cho đến rạng sáng... Cơn mệt của suốt 3 tuần làm việc căng thẳng đã khiến tôi thiếp đi giữa bộn bề giấy, khăn, màu vẽ và những người bạn thân thương.
(1 nhóm bạn tôi)
6 giờ sáng nay tôi choàng tỉnh, nhà vắng không 1 bóng người, gọn ghẽ không 1 mảnh rác. Các bạn Tibet của tôi đã không ngủ, các bạn đi rồi, đi để nói cho thế giới biết...
Nhà tôi chỉ cách chùa Zenkouji 5 phút lái xe và cách nhà ga Nagano 10' lái xe - 2 khu vực chính của buổi rước đuốc nên trong lúc này đây, tôi đang ngồi trong tràn ngập tiếng la hét hỗn loạn, tâm trạng xáo trộn vô cùng, tôi bất giác lấy album hình của những ngày lang thang Tibet ra xem... rồi bỗng dưng tôi khóc.
Đúng lúc đó, anh mở cửa & ào vào như cơn bão, gương mặt anh hốc hác... Ờ nhỉ, anh cũng sung sướng gì hơn em đâu, từ khi Nagano được chọn làm điểm đến của đuốc Olympic, công việc anh tăng lên gấp 3 lần, rồi khi sự cố Zenkouji xảy ra, 1 nhà báo quốc tế như anh đã không có được phút nào cho riêng mình, lại còn giúp em đón các bạn Tibet cả ngày qua khi em chưa về... Nhưng vấn đề bây giờ không phải là cặp mắt trũng sâu của anh hay đôi mắt sũng nước của em, vấn đề là chúng ta làm gì tiếp theo cho hết cái ngày loạn lạc này???
Anh dừng lại trước những giọt nước mắt và cuốn album, hỏi nhỏ: "Em yêu Tibet lắm phải không", tôi không trả lời, nhưng tôi chắc chắn anh biết câu trả lời của tôi. Chẳng phải vậy sao khi mà liền sau đó, anh nói: "Em đi kiếm các bạn đi".
Và tôi đã bước ra đường, lọt thỏm trong màu đỏ máu Trung Quốc
Cũng lại 1 màu đỏ bành trướng (trong ảnh có thể thấy mật độ của lực lượng trị an dày đặc thế nào - cảnh sát và Tự vệ đội toàn Nagano đã được huy động để phòng bị biến cố cho sự kiện này)... Còn bạn tôi nơi nào trong biển máu, biển người này?
Ơ kìa, nhìn đi! Tuyệt vời không, tôi thấy tấm băng rôn này - Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích