Chào cả nhà, cả nhà vẫn khỏe chứ ?
Lâu quá không vào thông tin Nhật Bản. quyenjp mới đi Nhật về (3 tuần), không có quà cho cả nhà, hết sức xin lỗi. Chỉ có lượm vài cuốn tự điển cũ (nếu ai thật sự cần thiết thì sẽ gửi tặng) nhỏ xíu.
Thôi thì quyenjp sẽ kể omiyagebanashi (câu chuyện làm quà) từ Nhật Bản. Văn chương thì quyenjp kém lắm nên viết không hay, nhờ cả nhà góp ý nhé. Chuyện sẽ viết trong mỗi ngày (tùy thời gian rảnh hay không ?) và các bạn có câu hỏi gì thì cứ hỏi trực tiếp, quyenjp sẽ cố gắng trả lới.
Xin bắt đầu câu chuyện :
Không phải là lần đầu tiên tôi đến Nhật, nhưng cảm giác nôn nao vẫn không dứt được. Chuyến bay quá cảnh Incheon (Hàn Quốc) đưa tôi đến phi trường Sendai ở phía Bắc nước Nhật. Lúc nào cũng vậy, tôi là người sau cùng bước ra khỏi phi trường vì hành lý luôn bị hải quan Nhật để mắt và khám xét (hầu như những người từ Đông Nam Á đến đều như vậy ? hải quan Nhật đưa ra một bảng trong đó có hình các loại ma túy và thuốc lắc, họ hỏi : có mang hay không ? có ai gửi hành lý hay không ?... và dĩ nhiên là không thiếu màn đưa qua máy soi.
Bước ra cửa thì mọi người đã đứng chờ sẵn, khá mệt mỏi vì chuyến bay dài, tôi đi theo mọi người lên tầng hai ăn trưa. Lúc này, không khí và khung cảnh Nhật Bản đã rõ ràng, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và sung sướng.
Sau khi ăn trưa xong thì chúng tôi (vợ chồng tôi) về quickly mansion (một dạng căn hộ cho thuê theo tuần, theo tháng). Người Nhật thật chu đáo, họ chuẩn bị sẵn mọi thứ, từ xe hơi cho đến bản đồ và điện thoại di động.
Sang Nhật để ủng hộ bầu cử nhưng nhiệm vụ chính của tôi là chăm sóc thằng nhóc trong khi mẹ nó đi hỗ trợ bầu cử bằng cách đi đến nhà từng người quen và kêu gọi họ bỏ phiếu cho ứng cử viên (không thuộc đảng phái nào) nhưng do đảng Xã Dân (shamintou) tiến cử.
…còn tiếp
:matroi:
Lâu quá không vào thông tin Nhật Bản. quyenjp mới đi Nhật về (3 tuần), không có quà cho cả nhà, hết sức xin lỗi. Chỉ có lượm vài cuốn tự điển cũ (nếu ai thật sự cần thiết thì sẽ gửi tặng) nhỏ xíu.
Thôi thì quyenjp sẽ kể omiyagebanashi (câu chuyện làm quà) từ Nhật Bản. Văn chương thì quyenjp kém lắm nên viết không hay, nhờ cả nhà góp ý nhé. Chuyện sẽ viết trong mỗi ngày (tùy thời gian rảnh hay không ?) và các bạn có câu hỏi gì thì cứ hỏi trực tiếp, quyenjp sẽ cố gắng trả lới.
Xin bắt đầu câu chuyện :
Không phải là lần đầu tiên tôi đến Nhật, nhưng cảm giác nôn nao vẫn không dứt được. Chuyến bay quá cảnh Incheon (Hàn Quốc) đưa tôi đến phi trường Sendai ở phía Bắc nước Nhật. Lúc nào cũng vậy, tôi là người sau cùng bước ra khỏi phi trường vì hành lý luôn bị hải quan Nhật để mắt và khám xét (hầu như những người từ Đông Nam Á đến đều như vậy ? hải quan Nhật đưa ra một bảng trong đó có hình các loại ma túy và thuốc lắc, họ hỏi : có mang hay không ? có ai gửi hành lý hay không ?... và dĩ nhiên là không thiếu màn đưa qua máy soi.
Bước ra cửa thì mọi người đã đứng chờ sẵn, khá mệt mỏi vì chuyến bay dài, tôi đi theo mọi người lên tầng hai ăn trưa. Lúc này, không khí và khung cảnh Nhật Bản đã rõ ràng, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và sung sướng.
Sau khi ăn trưa xong thì chúng tôi (vợ chồng tôi) về quickly mansion (một dạng căn hộ cho thuê theo tuần, theo tháng). Người Nhật thật chu đáo, họ chuẩn bị sẵn mọi thứ, từ xe hơi cho đến bản đồ và điện thoại di động.
Sang Nhật để ủng hộ bầu cử nhưng nhiệm vụ chính của tôi là chăm sóc thằng nhóc trong khi mẹ nó đi hỗ trợ bầu cử bằng cách đi đến nhà từng người quen và kêu gọi họ bỏ phiếu cho ứng cử viên (không thuộc đảng phái nào) nhưng do đảng Xã Dân (shamintou) tiến cử.
…còn tiếp
:matroi:
Có thể bạn sẽ thích