Hà Nội – Một thoáng mưa bay!
(Trầm Tích
Cuộc đời là một dòng sông chảy đi bất tận, mang những lớp phù sa bồi đắp vào cuộc đời mình” , có người đã nói với tôi như vậy. Mỗi người có thể nghe thấy chăng dòng sông nói gì với bãi bờ phù sa ấy, tôi nghĩ mỗi người sẽ tự tìm thấy câu trả lời cho riêng mình. Đêm nay trời nổi gió từ phía bên kia thung lũng, dãy Aple không đủ che chắn, chạnh lòng nhớ nhà, thèm một cơn mưa!
Hà Nội!
Hai tiếng gọi này bỗng từ đâu ào đến như một cơn gió. “Hà Nội mùa này mưa bát ngát em ơi, về đi em để nghe trời trở gió!”, ai đó đã than thở với tôi như vậy, sao mà bỗng dưng tôi thèm trở về nhà đến thế, thèm mái tóc được thấm những cơn mưa Hà Nội, thèm bờ vai ướt đẫm những hạt mưa lành lạnh của cơn mưa chiều, để cái se lạnh ướt át thấm vào thịt da.
Hà Nội của tôi, những ngõ ngách nhỏ lấp loáng ánh đèn, những con phố nhỏ vòng vèo gấp khúc rồi cũng giao nhau tại một nơi nào đó…. Mùa nào Hà Nội cũng có những hương vị riêng, những hương vị đặc trưng mà người ta thường nói rất Hà Nội. Một mùa xuân hoa không cần khoe sắc để quyến rũ bướm ong, tự nhiên vốn đã thế, mùa hạ nắng thủy tinh vàng rượm những con phố nhỏ, lấp lánh nụ cười sau từng vòm lá me, màu bằng lăng tím ngát bên hồ, mùa thu xanh biếc lẫn trong sương lam lóng lánh mặt hồ trong veo phẳng lặng, mùa đông tê tái đượm nét u buồn như cô thiếu nữ 18 đang dỗi hờn……………..
Hà nội của tôi, những con đường, những tàn cây đều mang những dấu yêu kỉ niệm qua từng khoảnh khắc thời gian khó phai, một nét trầm mặc trong kỉ niệm, một dấu ấn khó phai thuở ấu thơ nắng hạ rợp tàn gốc phượng, một dấu yêu của mối tình đầu vụng dại nồng nàn hương hoa sữa, một hạnh phúc vô bờ của ngày tháng yêu thương thơm nồng hương cốm…... Tôi – một người con Hà Nội xa quê, đắm hồn mình trong kí ức, cẩn thận kéo lại từng hình ảnh như muốn ôm trọn cả lòng phố.
Ôi nhớ, nhớ căn phòng nhỏ ấm cúng ở HN ngày xưa mỗi khi tôi về, cái cảm giác mong ước một cơn mưa như Hà Nội ở nơi này sao mà da diết thế. Hà Nội có những ngày mưa khiến có 2 người khắc khoải nhớ mong nhau, để tiếng cười trong trẻo như pha lê, trong trẻo như từng giọt mưa rơi trước thềm nhà tí tách. Cái tiết tấu lạ lùng của cơn mưa chiều Hà Nội khiến ai là dân Hà Nội dẫu có đi xa vẫn mãi nhớ không quên. Mong mưa đến và cũng mong mưa đi qua để ngắm buổi chiều mát lạnh.
Tháng bảy mưa Ngâu, Hà Nội chìm trong màn mưa, Ngưu – Chức tìm nhau qua nhịp cầu Ô Thước, đắm mình trong điệu luân vũ của mưa, để một người chạnh lòng lại nhớ một người. Tôi thèm cái cảm giác cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói cổ, hòa lẫn tiếng nhạc nhè nhẹ trong gian phòng ấm cúng, tiếng mưa đuổi nhau cùng gió lướt qua những bậc thềm cũ kỹ, để lại từng phiến xanh rêu như một dấu tích thời gian không ngừng trôi
Nhà văn Băng Sơn từng viết : “…Mưa là tiếng gọi không có âm thanh, là lời thì thầm mơ hồ như mây đang tự hóa thân thành một bản thể khác……..mưa thảng thốt rào rào mơ hồ lơ đãng bay lướt không gian….mưa đê mê trầm lắng như cung đàn tân hôn….”
Vâng, một chút thâm trầm chạnh lòng nhớ quê hương, một cõi bình yên hướng về của những người xa xứ, khẽ rùng mình xua đi cái cảm giác cô độc đang vây bủa quanh mình, trở về thực tại, để nghĩ suy và tĩnh lặng , để rồi lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cuộc sống là thế, là một vòng trỏn khép kín và Hà Nội trong tôi vẫn mãi êm đềm như cơn mưa hạ đi qua thành phố, thả lại chiếc lá rời cành sau trận gió chiều xưa!
(Trầm Tích
Cuộc đời là một dòng sông chảy đi bất tận, mang những lớp phù sa bồi đắp vào cuộc đời mình” , có người đã nói với tôi như vậy. Mỗi người có thể nghe thấy chăng dòng sông nói gì với bãi bờ phù sa ấy, tôi nghĩ mỗi người sẽ tự tìm thấy câu trả lời cho riêng mình. Đêm nay trời nổi gió từ phía bên kia thung lũng, dãy Aple không đủ che chắn, chạnh lòng nhớ nhà, thèm một cơn mưa!
Hà Nội!
Hai tiếng gọi này bỗng từ đâu ào đến như một cơn gió. “Hà Nội mùa này mưa bát ngát em ơi, về đi em để nghe trời trở gió!”, ai đó đã than thở với tôi như vậy, sao mà bỗng dưng tôi thèm trở về nhà đến thế, thèm mái tóc được thấm những cơn mưa Hà Nội, thèm bờ vai ướt đẫm những hạt mưa lành lạnh của cơn mưa chiều, để cái se lạnh ướt át thấm vào thịt da.
Hà Nội của tôi, những ngõ ngách nhỏ lấp loáng ánh đèn, những con phố nhỏ vòng vèo gấp khúc rồi cũng giao nhau tại một nơi nào đó…. Mùa nào Hà Nội cũng có những hương vị riêng, những hương vị đặc trưng mà người ta thường nói rất Hà Nội. Một mùa xuân hoa không cần khoe sắc để quyến rũ bướm ong, tự nhiên vốn đã thế, mùa hạ nắng thủy tinh vàng rượm những con phố nhỏ, lấp lánh nụ cười sau từng vòm lá me, màu bằng lăng tím ngát bên hồ, mùa thu xanh biếc lẫn trong sương lam lóng lánh mặt hồ trong veo phẳng lặng, mùa đông tê tái đượm nét u buồn như cô thiếu nữ 18 đang dỗi hờn……………..
Hà nội của tôi, những con đường, những tàn cây đều mang những dấu yêu kỉ niệm qua từng khoảnh khắc thời gian khó phai, một nét trầm mặc trong kỉ niệm, một dấu ấn khó phai thuở ấu thơ nắng hạ rợp tàn gốc phượng, một dấu yêu của mối tình đầu vụng dại nồng nàn hương hoa sữa, một hạnh phúc vô bờ của ngày tháng yêu thương thơm nồng hương cốm…... Tôi – một người con Hà Nội xa quê, đắm hồn mình trong kí ức, cẩn thận kéo lại từng hình ảnh như muốn ôm trọn cả lòng phố.
Ôi nhớ, nhớ căn phòng nhỏ ấm cúng ở HN ngày xưa mỗi khi tôi về, cái cảm giác mong ước một cơn mưa như Hà Nội ở nơi này sao mà da diết thế. Hà Nội có những ngày mưa khiến có 2 người khắc khoải nhớ mong nhau, để tiếng cười trong trẻo như pha lê, trong trẻo như từng giọt mưa rơi trước thềm nhà tí tách. Cái tiết tấu lạ lùng của cơn mưa chiều Hà Nội khiến ai là dân Hà Nội dẫu có đi xa vẫn mãi nhớ không quên. Mong mưa đến và cũng mong mưa đi qua để ngắm buổi chiều mát lạnh.
Tháng bảy mưa Ngâu, Hà Nội chìm trong màn mưa, Ngưu – Chức tìm nhau qua nhịp cầu Ô Thước, đắm mình trong điệu luân vũ của mưa, để một người chạnh lòng lại nhớ một người. Tôi thèm cái cảm giác cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói cổ, hòa lẫn tiếng nhạc nhè nhẹ trong gian phòng ấm cúng, tiếng mưa đuổi nhau cùng gió lướt qua những bậc thềm cũ kỹ, để lại từng phiến xanh rêu như một dấu tích thời gian không ngừng trôi
Nhà văn Băng Sơn từng viết : “…Mưa là tiếng gọi không có âm thanh, là lời thì thầm mơ hồ như mây đang tự hóa thân thành một bản thể khác……..mưa thảng thốt rào rào mơ hồ lơ đãng bay lướt không gian….mưa đê mê trầm lắng như cung đàn tân hôn….”
Vâng, một chút thâm trầm chạnh lòng nhớ quê hương, một cõi bình yên hướng về của những người xa xứ, khẽ rùng mình xua đi cái cảm giác cô độc đang vây bủa quanh mình, trở về thực tại, để nghĩ suy và tĩnh lặng , để rồi lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cuộc sống là thế, là một vòng trỏn khép kín và Hà Nội trong tôi vẫn mãi êm đềm như cơn mưa hạ đi qua thành phố, thả lại chiếc lá rời cành sau trận gió chiều xưa!
Có thể bạn sẽ thích