Hà Nội - Những gì tôi yêu!

Hà Nội - Những gì tôi yêu!

Hà Nội – Một thoáng mưa bay!
(Trầm Tích
Cuộc đời là một dòng sông chảy đi bất tận, mang những lớp phù sa bồi đắp vào cuộc đời mình” , có người đã nói với tôi như vậy. Mỗi người có thể nghe thấy chăng dòng sông nói gì với bãi bờ phù sa ấy, tôi nghĩ mỗi người sẽ tự tìm thấy câu trả lời cho riêng mình. Đêm nay trời nổi gió từ phía bên kia thung lũng, dãy Aple không đủ che chắn, chạnh lòng nhớ nhà, thèm một cơn mưa!

Hà Nội!
Hai tiếng gọi này bỗng từ đâu ào đến như một cơn gió. “Hà Nội mùa này mưa bát ngát em ơi, về đi em để nghe trời trở gió!”, ai đó đã than thở với tôi như vậy, sao mà bỗng dưng tôi thèm trở về nhà đến thế, thèm mái tóc được thấm những cơn mưa Hà Nội, thèm bờ vai ướt đẫm những hạt mưa lành lạnh của cơn mưa chiều, để cái se lạnh ướt át thấm vào thịt da.

Hà Nội của tôi, những ngõ ngách nhỏ lấp loáng ánh đèn, những con phố nhỏ vòng vèo gấp khúc rồi cũng giao nhau tại một nơi nào đó…. Mùa nào Hà Nội cũng có những hương vị riêng, những hương vị đặc trưng mà người ta thường nói rất Hà Nội. Một mùa xuân hoa không cần khoe sắc để quyến rũ bướm ong, tự nhiên vốn đã thế, mùa hạ nắng thủy tinh vàng rượm những con phố nhỏ, lấp lánh nụ cười sau từng vòm lá me, màu bằng lăng tím ngát bên hồ, mùa thu xanh biếc lẫn trong sương lam lóng lánh mặt hồ trong veo phẳng lặng, mùa đông tê tái đượm nét u buồn như cô thiếu nữ 18 đang dỗi hờn……………..

Hà nội của tôi, những con đường, những tàn cây đều mang những dấu yêu kỉ niệm qua từng khoảnh khắc thời gian khó phai, một nét trầm mặc trong kỉ niệm, một dấu ấn khó phai thuở ấu thơ nắng hạ rợp tàn gốc phượng, một dấu yêu của mối tình đầu vụng dại nồng nàn hương hoa sữa, một hạnh phúc vô bờ của ngày tháng yêu thương thơm nồng hương cốm…... Tôi – một người con Hà Nội xa quê, đắm hồn mình trong kí ức, cẩn thận kéo lại từng hình ảnh như muốn ôm trọn cả lòng phố.

Ôi nhớ, nhớ căn phòng nhỏ ấm cúng ở HN ngày xưa mỗi khi tôi về, cái cảm giác mong ước một cơn mưa như Hà Nội ở nơi này sao mà da diết thế. Hà Nội có những ngày mưa khiến có 2 người khắc khoải nhớ mong nhau, để tiếng cười trong trẻo như pha lê, trong trẻo như từng giọt mưa rơi trước thềm nhà tí tách. Cái tiết tấu lạ lùng của cơn mưa chiều Hà Nội khiến ai là dân Hà Nội dẫu có đi xa vẫn mãi nhớ không quên. Mong mưa đến và cũng mong mưa đi qua để ngắm buổi chiều mát lạnh.

Tháng bảy mưa Ngâu, Hà Nội chìm trong màn mưa, Ngưu – Chức tìm nhau qua nhịp cầu Ô Thước, đắm mình trong điệu luân vũ của mưa, để một người chạnh lòng lại nhớ một người. Tôi thèm cái cảm giác cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói cổ, hòa lẫn tiếng nhạc nhè nhẹ trong gian phòng ấm cúng, tiếng mưa đuổi nhau cùng gió lướt qua những bậc thềm cũ kỹ, để lại từng phiến xanh rêu như một dấu tích thời gian không ngừng trôi
Nhà văn Băng Sơn từng viết : “…Mưa là tiếng gọi không có âm thanh, là lời thì thầm mơ hồ như mây đang tự hóa thân thành một bản thể khác……..mưa thảng thốt rào rào mơ hồ lơ đãng bay lướt không gian….mưa đê mê trầm lắng như cung đàn tân hôn….”

Vâng, một chút thâm trầm chạnh lòng nhớ quê hương, một cõi bình yên hướng về của những người xa xứ, khẽ rùng mình xua đi cái cảm giác cô độc đang vây bủa quanh mình, trở về thực tại, để nghĩ suy và tĩnh lặng , để rồi lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cuộc sống là thế, là một vòng trỏn khép kín và Hà Nội trong tôi vẫn mãi êm đềm như cơn mưa hạ đi qua thành phố, thả lại chiếc lá rời cành sau trận gió chiều xưa! ;)
 
Bình luận (3)

hanahoasua

Lộc lá lá giề ở đây<?
Ðề: Hà Nội - Những gì tôi yêu!

Không biết từ lúc nào tôi đã không còn mỗi đêm cặm cụi viết những dòng văn đầy cảm xúc, tôi hiển nhiên bỗng dưng quên lãng cái thói quen thường nhật của ngày xưa. Viết và viết, viết những cảm xúc của một ngày cảm nhận, một ánh mắt, một nụ cười vẩn vơ bắt gặp trên đường, một mảnh đời chợt vụt thoáng qua tôi,

Không biết từ lúc nào tôi cũng chẳng còn ngắm những hình thù của những áng mây mà tưởng tượng đủ thứ, nào là chú thỏ con ngồi gặm cà rốt, nào là chú gấu bắc cực trắng muốt, nào là những gương mặt kỳ dị quái gở nhất mà tôi có thể hình dung ra...........

Không biết từ lúc nào những giọt café đêm khuya không còn khiến tôi mất ngủ, từng giọt nhỏ xuống chiếc phin thật chậm, đôi khi châm một ly và để đó ngắm cho đến khi chảy sạch. Cái vị đắng của café tôi nào có thích thú gì, chỉ bởi vì sang đến đây, cái thú ngồi ngắm từng giọt café rơi không còn nữa vì nơi đây họ chỉ dùng café hòa tan, cái cảm giác chờ đợi để thưởng thức café từng giọt rơi dần vào quên lãng…....

Không biết từ lúc nào tôi quên mất xung quanh mình màu xanh thiên nhiên vẫn gọi mời, thiên nhiên tuyệt lắm, rất hiểu tôi. Khi tôi cần một sự xẻ chia, thiên nhiên vẫy từng ngọn gió, gọi mời từng làn hương hoa, pha màu nắng cho ngày vàng lộng lẫy, thắm xanh rợp tàn trên những tầng cây. Thiên nhiên chẳng lắm lời như con người, trầm mặc bình yên bên tôi mỗi ngày, từ từ đi vào hồn tôi mỗi ngày, bình tĩnh lắng nghe và chia sớt những ưu tư.....

Không biết từ khi nào những vần thơ của tôi không còn đến với bạn, ngôn ngữ chẻ đôi, mỹ từ cạn kiệt, nhặt từng chữ ghép lại mà thấy đau lòng cho thi ca. Cái lãng mạn của mưa, cái nồng nàn của nắng, cái se sắt của gió, cái bâng khuâng của mây thấp thoáng đâu đó trong suy nghĩ chẳng thể viết thành lời…..

Và…….không biết tự bao giờ tôi lại bật ra những câu hỏi tưởng chừng thật vô nghĩa nhưng hàm chứa rất nhiều những ưu tư giữa những ngày hè tháng bảy. Nơi này không mưa như Hà Nội, không có những buổi chiều ướt sũng chạy đuổi theo cơn mưa trước bờ thềm gian nhà mái cổ. Và ….không biết tự bao giờ tôi lại da diết nhớ về cố hương!

Vâng, đó chính là điều tất yếu bất chợt đến với tôi trong buổi chiều nhạt nắng bên dòng sông Venice trên chiếc du thuyền với người chèo thuyền có giọng hát thật ấm và vang xa. Trầm tích hoang vu cùng những khắc khoải vượt qua những gì trong suy nghĩ, một tia nước bắn lên từ lòng sông, đọng lại trên mạn thuyền, một giọt nước trong veo!

Và sau cùng, tôi lại trở về, khơi lại những dòng suy tưởng, cầm bút viết trở lại, nối lại đôi bờ giữa tôi và văn học, tìm lại cho mình những hình ảnh vụt mất sau những chuyến lênh đênh trên con thuyền khô cằn sỏi đá của cuộc song!
 

hanahoasua

Lộc lá lá giề ở đây<?
Ðề: Hà Nội - Những gì tôi yêu!

Mưa ngày xưa - tháng 7
-------------------

MƯA NGÂU



Mưa Ngâu, mưa tháng bảy, cái tháng có biết bao điều có thể viết thành thơ. Tháng của những cơn mưa ướt sũng mặt phố, mưa như trải một lớp gương phẳng lóng lánh trên mặt đường, gội rửa đi tất cả bụi thời gian bám lại trên những tàn cây, những dãy nhà mái ngói xô nghiêng, những công trình cao chót vót..

Mưa có lúc tí tách như điệu vũ rumba nhẹ nhàng lả lướt, có lúc cứ ri rỉ ké dài như tiếng vĩ cầm da diết, có lúc ầm ào vũ bão như vũ điệu Flamenco xô nghiêng quật ngã những vật trên đường mưa đi qua. Mưa táp vào từng vuông cửa sổ rào rào như muốn phá tung tần kính mỏng để len lỏi vào từng chái bếp của ngôi nhà hạnh phúc.

Mưa tuôn trên từng gương mặt ướt đẫm lướt qua trên phố, mưa trôi trên mái tóc, mưa chạy trên bàn tay, mưa rơi khẽ trên làn mi cong, mưa như âu yếm muốn hôn lên đôi má của nàng thiếu nữ tuổi tròn trăng, mưa thấm ướt vai áo bạc màu người công nhân chiều tan ca muộn, mưa thì thầm với người phu quét đường “xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em…”. Mưa len lỏi qua từng vạt áo, từng lớp vải rồi cười thích thú dấu mình qua từng sợi thưa, chạm khẽ vào làn da, mưa khoái chí nhảy tưng tưng khi con người co rúm lại vì cái lành lạnh của mưa mang đến thấm vào thịt da..

Mưa khiến người ta nhớ về những dĩ vãng xa xưa, vui buồn lẫn lộn trong hành trình cuộc sống. Có những cuộc tình tan vỡ trong mưa để lại niềm luyến tiếc, để lại những hạt mưa còn nóng hổi đọng lại trên mi. Có những cuộc tình bất chợt đến thoáng qua rồi tan nhanh như những cơn mưa bóng mây. Có những cuộc tình nồng nàn bắt đầu từ những ngày mưa bất chợt dừng chân trú mưa dưới mái hiên nào đó trong từng góc phố Hà Nội, ánh mắt thẹn thùng lóng lánh hạt mưa thủy tinh..

Và mưa, trong mưa người ta có thể tìm được sự tĩnh lặng của tâm hồn, cái bình yên trong mưa bão mới kỳ ngộ làm sao. Giọt café thơm lừng nóng hổi màu hổ phách rơi từng giọt xuống chiếc tách trắng, từng giọt từng giọt, phả hơi nóng ấm áp sưởi ấm đôi bàn tay giá lạnh còn đẫm nước mưa. Cái vị ngọt đắng thanh thanh của tách café ngày mưa thật khó lòng diễn tả, thả một viên đường nhỏ vào tách, khoấy lên để thấy cuộc đời bình lặng êm ả trong một ngày mưa. Bình yên nhấp từng ngụm thơm lừng, mặc kệ mưa, mặc kệ gió…chỉ có ta, tách café và tiếng dương cầm văng vẳng đâu đây….mê hoặc, thanh thoát!
 

hankk

New Member
Hay quá ... bạn viết làm mình đọc liền tù tì 1 mạch
Mình xin phép bạn copy qua đây nhé
 

Bài viết liên quan

ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
ĐIỂM TIN NHẬT BẢN 0
Your content here
Top