Trước đây, ngay con đường Nguyễn Thị Minh Khai (NTMK), giữa trung tâm thành phố, cứ tối đến là gái mại dâm (GMD, còn được gọi là “bướm đêm”, gái bán hoa) ra đứng hai bên đường, nhất là lề đường phía quận 1, từ trước cổng Công ty Lương thực TP đến tường rào Hội trường Thống Nhất. Từ 20h đến khuya, gái, cò và khách túm tụm đông như họp chợ.
Chờ khách trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, khu vực cầu Thị Nghè
Tương tự, cũng trên trục đường NTMK ở đoạn đầu cầu Thị Nghè, trên đường Nguyễn Chí Thanh giáp ranh giữa quận 10 với quận 5 và quận 10 với quận 11, cứ tối tối là “em út” lại dập dìu.
Không phải chỉ những nơi tiếp giáp giữa hai quận, địa bàn hoạt động của GMD còn ở ngay cả ở trung tâm một phường, ngay những con đường hết sức thanh lịch như Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan, chưa kể ở các quận ven như Tân Bình, Gò Vấp, Bình Chánh… Ấy vậy mà những ngày này, đi lại những con đường kể trên từ khoảng 18h30 đến khuya, chỉ thấy lác đác vài cô đang bộ trên lề hoặc như chờ ai đó. Ghé lại hỏi, hầu hết họ đều lắc.
Nhưng họ đi đâu? Có cách nào chuyển hóa tình hình địa bàn mầu nhiệm như vậy? Ghé vào một quầy bán thuốc lá lẻ, hỏi chuyện, mới hay: “Hết sao được, tại công an “bố” quá, tụi nó không dám đứng một chỗ nữa mà đổi sang phương thức cơ động. Các chú coi cứ cô nào son son phấn phấn lượn qua lượn lại là đó đó”, cô hàng bán thuốc lá chỉ dẫn.
Trở lại đường Tú Xương, mới 18h30, đèn đường đã bật nhưng nhiều chỗ vẫn còn tối thui. Trên đoạn đường ngắn từ ngã tư Nguyễn Thông đến ngã tư Trần Quốc Thảo, có hai cô gái đi xe cứ đảo tới đảo lui. Rà xe theo, vừa đi chưa hết một vòng, hai ánh mắt chưa kịp giao nhau đã nghe tiếng mời chào “Đi chơi không anh?” và tiếp theo, là tiếng nói như ra lệnh: “Đừng dừng xe, cứ đi tiếp đi”. Khi hỏi giá, cô gái đáp như cái máy: “120.000 đồng/dù, bao phòng, còn nếu “đi” 1 giờ thì 200.000 đồng, khách sạn gần đây thôi”. “Mắc thế”. Cô ta xổ một tràng chát chúa: “Có 120.000 đồng được “sướng” không mất tiền phòng còn chê đắt, đồ keo. Đi thôi mày”. Hai cô gái vừa rồ ga phóng đi thì cô khác đã trờ tới, ngọt ngào: “Đi không anh?".
Khoảng 21h, ở cầu Thị Nghè, GMD “tiếp thị” còn tấp nập hơn khu vực Tú Xương. Dừng xe 10 phút ở hai đầu cầu (thuộc quận 1 và quận Bình Thạnh), quan sát thấy nhiều cô ngồi trên xe máy như thể họ đang hóng gió, một vài cô phóng xe ngang qua, quay lại huýt gió.
“Muốn tìm gái phải chạy theo, còn dừng xe phải ra giữa cầu, đứng giữa cái ranh giới vô chủ đó mới an toàn”, người đàn bà khoảng 60 tuổi đang bán hoa hồng bên lề khuyên. Nghe lời bà đứng ra giữa cầu, quả nhiên, chưa đầy 5 phút, một cô ghé xe máy vào nói ngay: “Em bao phòng 120.000 đồng/dù, còn “đi” 1 giờ cho em xin 250.000 đồng. Nhưng anh muốn bao phòng? Vậy thì 200.000 đồng. Mắc hả, 150.000 đồng vậy, đi không?”.
Trên đường tìm khách sạn, cô kể: “Em tên Duyên Anh, 22 tuổi, ở Hải Phòng, năm 2000 vào Vũng Tàu để bán trinh. Sau đó lên Sài Gòn “làm” ở đường Lê Duẩn, giữa năm 2003 bị “hốt” lên trại, cuối năm 2004 được trả về địa phương”. Cảm giác như bị “hớ”, cô gắt gỏng: “Hỏi lắm thế, mấy bố? Nhà báo hả?”. “Yên tâm đi, bọn anh chỉ muốn vui thôi. Thế đi “tàu suốt” không?” (không sử dụng bao cao su). Cô ta tròn xoe mắt: “Chưa bao giờ! Chơi 9 cửa phải chừa 1 cửa để sống chứ”.
Ở khu vực đường Nguyễn Chí Thanh đoạn từ Ngã Sáu đến đường Hùng Vương, không khí “làm việc” có vẻ khá sớm. Mới khoảng 17h30, đã gặp nhiều cô ở độ tuổi U40 chạy xe lòng vòng hoặc dừng xe quan sát. Mỗi khi thấy người đàn ông nào đi đến, các cô nháy đèn và cho xe chạy theo.
Hôm sau, 19h trở lại đường Tú Xương, phát hiện một cô gái đứng khuất trong bóng tối, thấy có khách, cô ta giả tảng đi bách bộ. Đến khi nghe tiếng gọi, cô mới lại gần. Đó là một cô gái chừng 25 tuổi, khá xinh xắn. “Không sợ công an hốt à?", khách hỏi. “Nhẵn mặt rồi bắt làm gì, mà em chỉ đứng đây đến 22h thôi”, cô ta đáp.
Nghe ngã giá “150.000 đồng/dù, đào bao phòng”, khách chê đắt. Cô gái phân trần: “Như thế là em thiệt lắm đó. Mấy anh mở hàng đi! Lấy được 150.000 đồng của các anh thì em phải chi 50.000 đồng tiền phòng, 50.000 đồng cho bảo kê, em chỉ còn 50.000 đồng thôi”.
Bắt chuyện với một GMD đứng đường gần đó, khoảng 20 tuổi, nhưng dáng người còi cọc. “100.000 đồng/dù, bao phòng, không trả giá”, giọng cô đanh lại. “Quê em ở đâu, bao nhiêu tuổi, nãy giờ mấy “dù” rồi?”. “Thích chơi thì bỏ tiền ra chơi, không thì đi chỗ khác. Hỏi gì lắm thế”, cô ta chửi đổng.
Ở lề đường Nguyễn Chí Thanh, ngay phía công viên, mấy người đàn bà khoảng U40-50, người đứng lấp ló trong bóng cây, người đi lại trên hè đường chờ đợi. Bắt chuyện với một “đào” khoảng 40 tuổi đang đứng chờ khách. “100.000 đồng/dù, bao phòng, vui đi cho nó sướng đời, sống mấy hồi”, chị ta nói. “Giá cao đấy”. “Vậy 70.000 đồng, bao từ A đến Z luôn, vui vẻ đi, được thì mở hàng giùm, từ chiều giờ chưa có ai”. Tiếp tục bắt chuyện với các “đào” gần đó và biết thêm giá ở khu vực này “mềm” hơn nơi khác từ 70.000 đến 90.000 đồng/dù.
Trên lề đường NTMK, phía Sở Thú, khoảng 22h, có 5 GMD chừng 19-20 tuổi, nhưng gương mặt trông già sạm. “100.000 đồng/dù bao phòng”, một cô “tiếp thị” mà không đợi khách hỏi. “Đi tàu suốt”, chơi không? “Cỡ nào cũng chiều, chỉ sợ anh không dám thôi”, cô trả lời.
Rẽ qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm (gần khu vực Đài Phát thanh TP) cũng có vài ba cô đi đi lại lại trên lề đường, thấy anh nào quay sang nhìn là các cô huýt sáo ra hiệu… Chưa đủ thời gian đi hết các địa bàn, nhưng chỉ lượn qua mấy “tụ điểm phức tạp” quen thuộc, đã thấy, thì ra thực tế không như báo cáo.
(Theo Sài gòn giIải Phóng)
Chờ khách trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, khu vực cầu Thị Nghè
Tương tự, cũng trên trục đường NTMK ở đoạn đầu cầu Thị Nghè, trên đường Nguyễn Chí Thanh giáp ranh giữa quận 10 với quận 5 và quận 10 với quận 11, cứ tối tối là “em út” lại dập dìu.
Không phải chỉ những nơi tiếp giáp giữa hai quận, địa bàn hoạt động của GMD còn ở ngay cả ở trung tâm một phường, ngay những con đường hết sức thanh lịch như Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan, chưa kể ở các quận ven như Tân Bình, Gò Vấp, Bình Chánh… Ấy vậy mà những ngày này, đi lại những con đường kể trên từ khoảng 18h30 đến khuya, chỉ thấy lác đác vài cô đang bộ trên lề hoặc như chờ ai đó. Ghé lại hỏi, hầu hết họ đều lắc.
Nhưng họ đi đâu? Có cách nào chuyển hóa tình hình địa bàn mầu nhiệm như vậy? Ghé vào một quầy bán thuốc lá lẻ, hỏi chuyện, mới hay: “Hết sao được, tại công an “bố” quá, tụi nó không dám đứng một chỗ nữa mà đổi sang phương thức cơ động. Các chú coi cứ cô nào son son phấn phấn lượn qua lượn lại là đó đó”, cô hàng bán thuốc lá chỉ dẫn.
Trở lại đường Tú Xương, mới 18h30, đèn đường đã bật nhưng nhiều chỗ vẫn còn tối thui. Trên đoạn đường ngắn từ ngã tư Nguyễn Thông đến ngã tư Trần Quốc Thảo, có hai cô gái đi xe cứ đảo tới đảo lui. Rà xe theo, vừa đi chưa hết một vòng, hai ánh mắt chưa kịp giao nhau đã nghe tiếng mời chào “Đi chơi không anh?” và tiếp theo, là tiếng nói như ra lệnh: “Đừng dừng xe, cứ đi tiếp đi”. Khi hỏi giá, cô gái đáp như cái máy: “120.000 đồng/dù, bao phòng, còn nếu “đi” 1 giờ thì 200.000 đồng, khách sạn gần đây thôi”. “Mắc thế”. Cô ta xổ một tràng chát chúa: “Có 120.000 đồng được “sướng” không mất tiền phòng còn chê đắt, đồ keo. Đi thôi mày”. Hai cô gái vừa rồ ga phóng đi thì cô khác đã trờ tới, ngọt ngào: “Đi không anh?".
Khoảng 21h, ở cầu Thị Nghè, GMD “tiếp thị” còn tấp nập hơn khu vực Tú Xương. Dừng xe 10 phút ở hai đầu cầu (thuộc quận 1 và quận Bình Thạnh), quan sát thấy nhiều cô ngồi trên xe máy như thể họ đang hóng gió, một vài cô phóng xe ngang qua, quay lại huýt gió.
“Muốn tìm gái phải chạy theo, còn dừng xe phải ra giữa cầu, đứng giữa cái ranh giới vô chủ đó mới an toàn”, người đàn bà khoảng 60 tuổi đang bán hoa hồng bên lề khuyên. Nghe lời bà đứng ra giữa cầu, quả nhiên, chưa đầy 5 phút, một cô ghé xe máy vào nói ngay: “Em bao phòng 120.000 đồng/dù, còn “đi” 1 giờ cho em xin 250.000 đồng. Nhưng anh muốn bao phòng? Vậy thì 200.000 đồng. Mắc hả, 150.000 đồng vậy, đi không?”.
Trên đường tìm khách sạn, cô kể: “Em tên Duyên Anh, 22 tuổi, ở Hải Phòng, năm 2000 vào Vũng Tàu để bán trinh. Sau đó lên Sài Gòn “làm” ở đường Lê Duẩn, giữa năm 2003 bị “hốt” lên trại, cuối năm 2004 được trả về địa phương”. Cảm giác như bị “hớ”, cô gắt gỏng: “Hỏi lắm thế, mấy bố? Nhà báo hả?”. “Yên tâm đi, bọn anh chỉ muốn vui thôi. Thế đi “tàu suốt” không?” (không sử dụng bao cao su). Cô ta tròn xoe mắt: “Chưa bao giờ! Chơi 9 cửa phải chừa 1 cửa để sống chứ”.
Ở khu vực đường Nguyễn Chí Thanh đoạn từ Ngã Sáu đến đường Hùng Vương, không khí “làm việc” có vẻ khá sớm. Mới khoảng 17h30, đã gặp nhiều cô ở độ tuổi U40 chạy xe lòng vòng hoặc dừng xe quan sát. Mỗi khi thấy người đàn ông nào đi đến, các cô nháy đèn và cho xe chạy theo.
Hôm sau, 19h trở lại đường Tú Xương, phát hiện một cô gái đứng khuất trong bóng tối, thấy có khách, cô ta giả tảng đi bách bộ. Đến khi nghe tiếng gọi, cô mới lại gần. Đó là một cô gái chừng 25 tuổi, khá xinh xắn. “Không sợ công an hốt à?", khách hỏi. “Nhẵn mặt rồi bắt làm gì, mà em chỉ đứng đây đến 22h thôi”, cô ta đáp.
Nghe ngã giá “150.000 đồng/dù, đào bao phòng”, khách chê đắt. Cô gái phân trần: “Như thế là em thiệt lắm đó. Mấy anh mở hàng đi! Lấy được 150.000 đồng của các anh thì em phải chi 50.000 đồng tiền phòng, 50.000 đồng cho bảo kê, em chỉ còn 50.000 đồng thôi”.
Bắt chuyện với một GMD đứng đường gần đó, khoảng 20 tuổi, nhưng dáng người còi cọc. “100.000 đồng/dù, bao phòng, không trả giá”, giọng cô đanh lại. “Quê em ở đâu, bao nhiêu tuổi, nãy giờ mấy “dù” rồi?”. “Thích chơi thì bỏ tiền ra chơi, không thì đi chỗ khác. Hỏi gì lắm thế”, cô ta chửi đổng.
Ở lề đường Nguyễn Chí Thanh, ngay phía công viên, mấy người đàn bà khoảng U40-50, người đứng lấp ló trong bóng cây, người đi lại trên hè đường chờ đợi. Bắt chuyện với một “đào” khoảng 40 tuổi đang đứng chờ khách. “100.000 đồng/dù, bao phòng, vui đi cho nó sướng đời, sống mấy hồi”, chị ta nói. “Giá cao đấy”. “Vậy 70.000 đồng, bao từ A đến Z luôn, vui vẻ đi, được thì mở hàng giùm, từ chiều giờ chưa có ai”. Tiếp tục bắt chuyện với các “đào” gần đó và biết thêm giá ở khu vực này “mềm” hơn nơi khác từ 70.000 đến 90.000 đồng/dù.
Trên lề đường NTMK, phía Sở Thú, khoảng 22h, có 5 GMD chừng 19-20 tuổi, nhưng gương mặt trông già sạm. “100.000 đồng/dù bao phòng”, một cô “tiếp thị” mà không đợi khách hỏi. “Đi tàu suốt”, chơi không? “Cỡ nào cũng chiều, chỉ sợ anh không dám thôi”, cô trả lời.
Rẽ qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm (gần khu vực Đài Phát thanh TP) cũng có vài ba cô đi đi lại lại trên lề đường, thấy anh nào quay sang nhìn là các cô huýt sáo ra hiệu… Chưa đủ thời gian đi hết các địa bàn, nhưng chỉ lượn qua mấy “tụ điểm phức tạp” quen thuộc, đã thấy, thì ra thực tế không như báo cáo.
(Theo Sài gòn giIải Phóng)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bạn sẽ thích