hanahoasua
Lộc lá lá giề ở đây<?
Kể từ cái ngày Thị Nở nấu cháo hành cho Chí Phèo, hình như cứ trời trở gió là đàn ông hay bị cảm. Em nói là đàn ông chứ không phải phụ nữ hay trẻ con đâu nhé.
Bão đang ở tận đâu đâu ngoài biển xa, mới có sương mù lành lạnh buổi sáng và nắng vàng hanh hao buổi trưa thôi mà đàn ông trong văn phòng em đã hắt hơi sổ mũi đến dăm bảy người, nghĩa là quá nửa.
Đàn ông mới là phái yếu, sợ thuốc hơn mọi thứ trên đời. Chỉ là thuốc cảm cúm thôi chứ có phải thuốc bệnh thuốc tật gì nghiêm trọng đâu mà sợ đến thế kia chứ. Bia và thuốc lá chẳng bỏ, điều hoà trong phòng vẫn để nhiệt độ rõ thấp, nhưng thuốc cảm thì tự dưng trở thành một nỗi niềm. Loại nào nhạy hơn, loại nào đỡ ho, đỡ đau đầu hơn, Ameflu, Paracetamon hay Rumenol..., anh em trao đổi với nhau cả ngày, uống mấy lần, sau khi ăn bao lâu... nghe rất trầm trọng, làm chị em cứ nao cả lòng vì... buồn cười.
Không phải chúng em hay chế giễu đâu. Nhưng quả thật, mấy vụ hắt hơi sổ mũi tầm tầm đó, chị em em thường coi như không có. Chúng em dậy sớm đi chợ rồi đưa con đi học, dễ nhiễm lạnh hơn nhiều chứ.
Cũng biết việc cả quá nửa đàn ông trong văn phòng cùng kêu ca đau ốm không phải việc hay xảy ra, không đặc trưng lắm cho tính cách đàn ông. Nhưng chị em chúng em thấy rằng, đàn ông ở cơ quan hay ở nhà cũng như nhau, chỉ cần viêm họng nhỏ nhặt một chút là mặt bỗng dưng buồn rười rượi, ăn uống khó khăn gấp đôi. "Mình có ốm thật nặng may ra các ông chồng mới để ý, chứ cảm cúm bình thường thì chẳng bao giờ. Mệt thì tự nấu ăn, tự mua thuốc uống, tự khỏi để làm việc nhà, mà cũng chẳng có thời gian để ốm hay nghĩ đến chuyện ốm" - chị em trong văn phòng thở than với nhau như vậy. Muốn chồng hỏi một câu rằng "Em ốm đấy à?" có khi đã là bệnh nặng.
Em nhớ ngày xưa đọc một truyện ngắn Pháp, của G.Môpátxăng thì phải, một cô muốn chồng mới cưới biết là mình bị lạnh, (do khí hậu quê chồng rất lạnh), cần một cây đèn ủ ấm, đã phải dầm tuyết cho đến nhiễm lạnh thật sự, gần chết chồng mới nhận ra cô ấy cần một cái lò sưởi.
Đàn ông cả thế giới hoá ra vô tâm như nhau. Chỉ có chuyện viêm họng hay hắt hơi sổ mũi của họ mới là đáng kể thôi, thuốc cảm cũng lấy làm nghiêm trọng. Thời xưa chiến tranh, xông pha mũi tên hòn đạn chẳng biết thế nào, nhưng bây giờ váng đầu là trông rõ tội nghiệp. Nào ho, nào rên, nào bỏ cơm đòi ăn cháo...
Nghĩ cho cùng cũng là tại Thị Nở thôi, ai bảo ngày xưa đi nấu cháo hành.;
s-t
Bão đang ở tận đâu đâu ngoài biển xa, mới có sương mù lành lạnh buổi sáng và nắng vàng hanh hao buổi trưa thôi mà đàn ông trong văn phòng em đã hắt hơi sổ mũi đến dăm bảy người, nghĩa là quá nửa.
Đàn ông mới là phái yếu, sợ thuốc hơn mọi thứ trên đời. Chỉ là thuốc cảm cúm thôi chứ có phải thuốc bệnh thuốc tật gì nghiêm trọng đâu mà sợ đến thế kia chứ. Bia và thuốc lá chẳng bỏ, điều hoà trong phòng vẫn để nhiệt độ rõ thấp, nhưng thuốc cảm thì tự dưng trở thành một nỗi niềm. Loại nào nhạy hơn, loại nào đỡ ho, đỡ đau đầu hơn, Ameflu, Paracetamon hay Rumenol..., anh em trao đổi với nhau cả ngày, uống mấy lần, sau khi ăn bao lâu... nghe rất trầm trọng, làm chị em cứ nao cả lòng vì... buồn cười.
Không phải chúng em hay chế giễu đâu. Nhưng quả thật, mấy vụ hắt hơi sổ mũi tầm tầm đó, chị em em thường coi như không có. Chúng em dậy sớm đi chợ rồi đưa con đi học, dễ nhiễm lạnh hơn nhiều chứ.
Cũng biết việc cả quá nửa đàn ông trong văn phòng cùng kêu ca đau ốm không phải việc hay xảy ra, không đặc trưng lắm cho tính cách đàn ông. Nhưng chị em chúng em thấy rằng, đàn ông ở cơ quan hay ở nhà cũng như nhau, chỉ cần viêm họng nhỏ nhặt một chút là mặt bỗng dưng buồn rười rượi, ăn uống khó khăn gấp đôi. "Mình có ốm thật nặng may ra các ông chồng mới để ý, chứ cảm cúm bình thường thì chẳng bao giờ. Mệt thì tự nấu ăn, tự mua thuốc uống, tự khỏi để làm việc nhà, mà cũng chẳng có thời gian để ốm hay nghĩ đến chuyện ốm" - chị em trong văn phòng thở than với nhau như vậy. Muốn chồng hỏi một câu rằng "Em ốm đấy à?" có khi đã là bệnh nặng.
Em nhớ ngày xưa đọc một truyện ngắn Pháp, của G.Môpátxăng thì phải, một cô muốn chồng mới cưới biết là mình bị lạnh, (do khí hậu quê chồng rất lạnh), cần một cây đèn ủ ấm, đã phải dầm tuyết cho đến nhiễm lạnh thật sự, gần chết chồng mới nhận ra cô ấy cần một cái lò sưởi.
Đàn ông cả thế giới hoá ra vô tâm như nhau. Chỉ có chuyện viêm họng hay hắt hơi sổ mũi của họ mới là đáng kể thôi, thuốc cảm cũng lấy làm nghiêm trọng. Thời xưa chiến tranh, xông pha mũi tên hòn đạn chẳng biết thế nào, nhưng bây giờ váng đầu là trông rõ tội nghiệp. Nào ho, nào rên, nào bỏ cơm đòi ăn cháo...
Nghĩ cho cùng cũng là tại Thị Nở thôi, ai bảo ngày xưa đi nấu cháo hành.;

s-t
Bài viết liên quan
Được quan tâm
Bài viết mới