cũng kô định viết bài này ra,nhưng đọc trên diễn đàn,thấy nhiều bạn phân vân cho con đường tu nghiệp sinh quá nên mình viết đôi điều kể cho các bạn nghe về chính câu chuyện của mình,về chính những gì mình đã trải qua sau khi sang nhật với tư cách tu nghiệp.những bạn nào là thành viên của kansai thì chắc chắn sẽ biềt câu chuyện này
là sinh viên cao đẳng bách khoa mới ra trường,chưa công ăn việc làm,nghe người ta giói thiệu vào sài gòn họ kiếm cửa cho đi nhật làm với lương tháng 600usd,thích lắm,hợp đồng với họ hẳn hoi luôn là chi phí đi mất khoảng 14000usd,với thời gian 4 tháng lá bay,họ nói chia tay mọi người ở nhà luôn đi vì vào nam xong là bay luôn,bố mẹ mừng mừng tủi tủi thương thằng con trai đi làm xa nhà nên tổ chức bữa tiệc chia tay,mọi người đều đén đông đủ hết,cô chú ,ông bà ,bạn bè,sau đó mình lên đường vào sài gòn cùng vài người nữa,đền nơi họ chỉ cho mình đến cty,nói cứ váo đấy nói là cháu cô này là người ta biết,đăng ký xong họ kêu mình tham gia lớp học tiếng của họ rồi đợi đến đợt phỏng vấn,4 tháng một lần mình lại đi tuyển trúng dự bị rồi lại học lại,tiền thì cứ nộp,ăn thì cứ ăn,chán nản muốn về lắm mà kô dám về,ở nhà đã trót nói là đi rồi,tổ chức chia tay rồi,tiền đặt cọc đã đặt rồi,giờ mà về thì kô biết đeo cái gì vào mặt cho khỏi xấu hổ nữa,đến hơn 1 năm trời thì mình may mắn(chả biết có may kô nữa) được trúng tuyển,ký kết hợp đồng đoàng hoàng là tiền lương năm đầu 6man9,nhà cửa điện nước cty chịu,vậy mà khi sang đến nơi cty đè cổ ra bắt trả tiền điện nước,vậy là mỗi tháng mất 6 sen rồi,còn ăn uống chi tiêu nữa,làm vừa hàn vừa mài vất vả lắm,nhịn ăn sao lám được,lại thêm khoản tiền vay nợ ở nhà để đặt cọc nũa,toàn đi mua xương gà bán hạ giá trong siêu thị thôi,50 en quá rẻ,chắt chiu dành dụm mãi 6 tháng trời mới để ra được 30 man để gửi về,cuối tháng đó tiền trong tui kô còn xu nào,cả bọn 6 thằng luôn,gạo thì còn,thức ăn hết,có mỗi bộ xương gà thì lại kô chặt được vì dao mẻ rồi,mình và mọt người bạn cùng phòng rủ nhau ra bãi rác xem có nhặt được cái gì về dùng tạm kô,hôm đó là ngày 31/1 nghĩa là ngày hôm sau mình được nhận lương,hai thằng ra bãi rác nhặt được cái kéo,thằng bạn thì nhạt cái casette bỏ túi,nói chung mình dân bách khoa nên nghĩ có thể sửa được để dùng nên mang về,đi được nửa đường thì bi gọi lại,người ta nói bãi rác đó kô phải chỗ để nhặt và yêu cầu người cty tới,mình cũng xin lỗi họ vì mình kô biết họ có nói gì đó mà mình chỉ hiểu mang máng là nếu mình vô tình kô biết thì khi người cty mình đến họ sẽ bán lại,coi như kô phải mình lấy của họ,mình gọi điện thoại cho người phiên dịch của bọn mình đến,và mình cũng kô nghĩ là gọi dt cho người đó tình hình lại tồi tệ đến như vậy,người của hiệp hội và cty đến họ yêu cầu cho hai đứa mình về nước,sững sờ mình mới hỏi vậy về như thế có bị mất tiền đặt cọc kô,thì nhận được câu trả lời là vi phạm hợp đồng thi sẽ bị mất hết,thậm trí vé máy bay ngày mai cũng phải trả luôn,mình dã phản ứng và đòi gọi cảnh sát thi họ trả lời là kô được vì nếu cảnh sát đến những người còn lại cũng sẽ bị trục xuất luôn,sau khi mình phản ứng như vậy họ đã bắt mình và bạn mình đứng khoanh tay vào tường luôn,thu thẻ ngoại kiều của hai đứa,giữ luôn cả điện thoại,đứng đến 12h đêm,người của cty về hết chỉ còn 2 người của hiệp hội,một kế hoạch bỏ trốn đã được mấy người bạn trong phòng mình vạch ra,một người bạn đã cho mình 600 en,một người thì đi nấu cơm mời mọi người ăn,người phiên dịch của hiệp hội dường như biết ý định trốn của bọn mình nên đã theo sát mình đến cùng(xin nói với các bạn mình sang nhật có 1 mình,kô quen biết ai để mà muốn trốn cả)đến 1h đêm thì giám đốc hiêp hội đi taxi đến,ổng muốn lên mà kô biết phòng mấy nên đã gọi dt cho người phiên dịch,cũng là may mắn cho mình,vodafone của ông ấy kô có sóng nên đã lơi là cảnh giác với mình,thế là mọi người đã hé cửa sổ cho minh với bạn mình trèo ra,đêm tối mình đã trượt từ trên tầng 4 xuống hai thằng mỗi thằng chạy một ngả,mình men theo bờ ruộng tìm được cái bệnh viện bỏ kô,chui lên nóc nhà chụp mấy tấm cách nhiệt đắp cho đỡ lạnh vì mình mặc mỗi bộ đò ngủ,nằm đó hơn 1 ngày,vừa lạnh vừa đói,trời đang có tuyết nữa.Đến chiều đói quá,phải mò ra,mình định đến ga để đi đến nhà bạn hồi đi cùng,may ra nó giúp đuợc gì kô,lại kô dam đi đường cái sợ bị bắt lần theo bờ ruộng mãi cũng đến gần ga,chỉ cần qua được cây cầu bắc qua sông yodo kia thì mình có hy vọng thoát được rồi,7h tối,tìm mãi cũng kô có đường tắt để đi qua cây cầu phải chờ tối hẳn mới dám qua,đang lò mò đi lên cầu thì thấy anh đèn pin loa lóa,thì ra người của cty và hiệp hội đang rình mình trên cầu rồi,vác gậy bong chày dồn mình mãi mình rúc vào bụi lau sậy sát bờ sông,có lẽ gai nhiều quá kô chú nào dám chui vào,hơn nữa lại là sát bờ sông rồi nên nghĩ mình kô còn đường thoát,tình thế này mà bị bắt chắc nó đánh mình sống dở chết dở mất,hơn nữa khoan tiền ăn học rồi nợ nần ở nhà nữa về nhà cũng chết,kô còn đường lui mình đã buộc phải nhảy xuống sông,thật sự kô biết bơi,nhưng cái bản năng phải sống đã buộc con người ta phải nỗ lực,mình chỉ biết nín thở cho oxi tràn đầy lồng ngực để kô bị chìm thôi,có lẽ cái số mình chưa đến lúc chết nên dòng chảy đã cuốn mình đến đuợc chân cầu gần bờ bên kia lội được lên bờ vừa rét vừa đói mình gõ cửa nhà người nhật xin quần áo thì bị họ xua chó ra đuổi,cứ để quần áo ướt như thế mình vào tàu điện đi lên osaka,nước chảy ướt sũng chỗ mình đứng,người ta nhìn như quái vật lạ,cuối cùng thấy tàu thong báo có vấn đề gì đó,mình liên tưởng ra ngay và đã nhảy xuống ga gần nhất chỉ còn đúng 20 en để dt cho bạn gái mình lúc dó ở toyohashi là mình sẽ đến ga này,thế là cúp máy.cũng may bạn gái mình cũng biết,cô ấy đã dt cho người bạn đi cùng đợt với mình tìm đường đến.mình chỉ biết chui trong nhà vệ sinh để chờ,1 tiếng sau bạn của mình đến mang quần áo ,giày cho minh mượn 4 man cùng 1 cái dt card.mình đã bắt tàu từ osaka lên nagoya theo địa chỉ bạn của bạn mình vừa cho,lên đến maibara đúng 12h đêm,chuyến tàu cuối cùng,kô giấy tờ kô dám lang thang ngoài đường lại lo nữa mình đã phải bắt taxi đi từ maibara lên nago,tròn 3man6,đến arimatsu đúng 2h đêm.
là sinh viên cao đẳng bách khoa mới ra trường,chưa công ăn việc làm,nghe người ta giói thiệu vào sài gòn họ kiếm cửa cho đi nhật làm với lương tháng 600usd,thích lắm,hợp đồng với họ hẳn hoi luôn là chi phí đi mất khoảng 14000usd,với thời gian 4 tháng lá bay,họ nói chia tay mọi người ở nhà luôn đi vì vào nam xong là bay luôn,bố mẹ mừng mừng tủi tủi thương thằng con trai đi làm xa nhà nên tổ chức bữa tiệc chia tay,mọi người đều đén đông đủ hết,cô chú ,ông bà ,bạn bè,sau đó mình lên đường vào sài gòn cùng vài người nữa,đền nơi họ chỉ cho mình đến cty,nói cứ váo đấy nói là cháu cô này là người ta biết,đăng ký xong họ kêu mình tham gia lớp học tiếng của họ rồi đợi đến đợt phỏng vấn,4 tháng một lần mình lại đi tuyển trúng dự bị rồi lại học lại,tiền thì cứ nộp,ăn thì cứ ăn,chán nản muốn về lắm mà kô dám về,ở nhà đã trót nói là đi rồi,tổ chức chia tay rồi,tiền đặt cọc đã đặt rồi,giờ mà về thì kô biết đeo cái gì vào mặt cho khỏi xấu hổ nữa,đến hơn 1 năm trời thì mình may mắn(chả biết có may kô nữa) được trúng tuyển,ký kết hợp đồng đoàng hoàng là tiền lương năm đầu 6man9,nhà cửa điện nước cty chịu,vậy mà khi sang đến nơi cty đè cổ ra bắt trả tiền điện nước,vậy là mỗi tháng mất 6 sen rồi,còn ăn uống chi tiêu nữa,làm vừa hàn vừa mài vất vả lắm,nhịn ăn sao lám được,lại thêm khoản tiền vay nợ ở nhà để đặt cọc nũa,toàn đi mua xương gà bán hạ giá trong siêu thị thôi,50 en quá rẻ,chắt chiu dành dụm mãi 6 tháng trời mới để ra được 30 man để gửi về,cuối tháng đó tiền trong tui kô còn xu nào,cả bọn 6 thằng luôn,gạo thì còn,thức ăn hết,có mỗi bộ xương gà thì lại kô chặt được vì dao mẻ rồi,mình và mọt người bạn cùng phòng rủ nhau ra bãi rác xem có nhặt được cái gì về dùng tạm kô,hôm đó là ngày 31/1 nghĩa là ngày hôm sau mình được nhận lương,hai thằng ra bãi rác nhặt được cái kéo,thằng bạn thì nhạt cái casette bỏ túi,nói chung mình dân bách khoa nên nghĩ có thể sửa được để dùng nên mang về,đi được nửa đường thì bi gọi lại,người ta nói bãi rác đó kô phải chỗ để nhặt và yêu cầu người cty tới,mình cũng xin lỗi họ vì mình kô biết họ có nói gì đó mà mình chỉ hiểu mang máng là nếu mình vô tình kô biết thì khi người cty mình đến họ sẽ bán lại,coi như kô phải mình lấy của họ,mình gọi điện thoại cho người phiên dịch của bọn mình đến,và mình cũng kô nghĩ là gọi dt cho người đó tình hình lại tồi tệ đến như vậy,người của hiệp hội và cty đến họ yêu cầu cho hai đứa mình về nước,sững sờ mình mới hỏi vậy về như thế có bị mất tiền đặt cọc kô,thì nhận được câu trả lời là vi phạm hợp đồng thi sẽ bị mất hết,thậm trí vé máy bay ngày mai cũng phải trả luôn,mình dã phản ứng và đòi gọi cảnh sát thi họ trả lời là kô được vì nếu cảnh sát đến những người còn lại cũng sẽ bị trục xuất luôn,sau khi mình phản ứng như vậy họ đã bắt mình và bạn mình đứng khoanh tay vào tường luôn,thu thẻ ngoại kiều của hai đứa,giữ luôn cả điện thoại,đứng đến 12h đêm,người của cty về hết chỉ còn 2 người của hiệp hội,một kế hoạch bỏ trốn đã được mấy người bạn trong phòng mình vạch ra,một người bạn đã cho mình 600 en,một người thì đi nấu cơm mời mọi người ăn,người phiên dịch của hiệp hội dường như biết ý định trốn của bọn mình nên đã theo sát mình đến cùng(xin nói với các bạn mình sang nhật có 1 mình,kô quen biết ai để mà muốn trốn cả)đến 1h đêm thì giám đốc hiêp hội đi taxi đến,ổng muốn lên mà kô biết phòng mấy nên đã gọi dt cho người phiên dịch,cũng là may mắn cho mình,vodafone của ông ấy kô có sóng nên đã lơi là cảnh giác với mình,thế là mọi người đã hé cửa sổ cho minh với bạn mình trèo ra,đêm tối mình đã trượt từ trên tầng 4 xuống hai thằng mỗi thằng chạy một ngả,mình men theo bờ ruộng tìm được cái bệnh viện bỏ kô,chui lên nóc nhà chụp mấy tấm cách nhiệt đắp cho đỡ lạnh vì mình mặc mỗi bộ đò ngủ,nằm đó hơn 1 ngày,vừa lạnh vừa đói,trời đang có tuyết nữa.Đến chiều đói quá,phải mò ra,mình định đến ga để đi đến nhà bạn hồi đi cùng,may ra nó giúp đuợc gì kô,lại kô dam đi đường cái sợ bị bắt lần theo bờ ruộng mãi cũng đến gần ga,chỉ cần qua được cây cầu bắc qua sông yodo kia thì mình có hy vọng thoát được rồi,7h tối,tìm mãi cũng kô có đường tắt để đi qua cây cầu phải chờ tối hẳn mới dám qua,đang lò mò đi lên cầu thì thấy anh đèn pin loa lóa,thì ra người của cty và hiệp hội đang rình mình trên cầu rồi,vác gậy bong chày dồn mình mãi mình rúc vào bụi lau sậy sát bờ sông,có lẽ gai nhiều quá kô chú nào dám chui vào,hơn nữa lại là sát bờ sông rồi nên nghĩ mình kô còn đường thoát,tình thế này mà bị bắt chắc nó đánh mình sống dở chết dở mất,hơn nữa khoan tiền ăn học rồi nợ nần ở nhà nữa về nhà cũng chết,kô còn đường lui mình đã buộc phải nhảy xuống sông,thật sự kô biết bơi,nhưng cái bản năng phải sống đã buộc con người ta phải nỗ lực,mình chỉ biết nín thở cho oxi tràn đầy lồng ngực để kô bị chìm thôi,có lẽ cái số mình chưa đến lúc chết nên dòng chảy đã cuốn mình đến đuợc chân cầu gần bờ bên kia lội được lên bờ vừa rét vừa đói mình gõ cửa nhà người nhật xin quần áo thì bị họ xua chó ra đuổi,cứ để quần áo ướt như thế mình vào tàu điện đi lên osaka,nước chảy ướt sũng chỗ mình đứng,người ta nhìn như quái vật lạ,cuối cùng thấy tàu thong báo có vấn đề gì đó,mình liên tưởng ra ngay và đã nhảy xuống ga gần nhất chỉ còn đúng 20 en để dt cho bạn gái mình lúc dó ở toyohashi là mình sẽ đến ga này,thế là cúp máy.cũng may bạn gái mình cũng biết,cô ấy đã dt cho người bạn đi cùng đợt với mình tìm đường đến.mình chỉ biết chui trong nhà vệ sinh để chờ,1 tiếng sau bạn của mình đến mang quần áo ,giày cho minh mượn 4 man cùng 1 cái dt card.mình đã bắt tàu từ osaka lên nagoya theo địa chỉ bạn của bạn mình vừa cho,lên đến maibara đúng 12h đêm,chuyến tàu cuối cùng,kô giấy tờ kô dám lang thang ngoài đường lại lo nữa mình đã phải bắt taxi đi từ maibara lên nago,tròn 3man6,đến arimatsu đúng 2h đêm.
Có thể bạn sẽ thích